Đường Về - Ngải Ngư

Chương 107



Edit: Mây

Vệ Thụ ngây người một lúc, Lâm Hòa đã tiến về phía anh.

Giây tiếp theo, cô ngã vào trong lòng anh ngủ thiếp đi, người phụ nữ gối đầu vào trên bờ vai của anh, giống như một con mèo nhỏ.

Máu trong người Vệ Thụ dâng trào, nhưng cuối cùng cũng không làm ra chuyện phải con người làm này.

Anh ôm Lâm Hòa trong lòng, thở dài nói: “Em cứ yên tâm về tôi như vậy sao?”

“Nhưng tôi không yên tâm về chính mình.”

“Vừa rồi tôi còn muốn hôn em đó, thế mà em lại tự mình tiến đến.”

Anh ôm cô không ngừng suy nghĩ lung tung.

Qua một lát, Vệ Thụ dừng lại, lại thở dài, rồi sau đó từ từ cúi đầu, tiến đến gần, chạm vào mái tóc mềm mại của cô một cách rất nhẹ nhàng.

Vừa chạm là lập tức rời đi, còn uyển chuyển và nhẹ nhàng hơn chuồn chuồn lướt nước.

Tuy rằng không phải quá lưu manh, nhưng rốt cuộc cũng coi như là hôn trộm một cái, anh hơi căng thẳng lẩm bẩm nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Lâm Hòa làm sao có thể trả lời.

Vệ Thụ rút chai rượu từ trong tay cô ra đặt sang bên cạnh, ngay sau đó bế cô đứng lên, đưa cô về phòng ngủ.

Trong phòng cô đầy ắp đồ, trên giường còn đặt một đống thú bông lớn nhỏ, trên bàn có laptop và giấy bút, hơi lộn xộn.

Vệ Thụ để Lâm Hòa nằm trên giường, giúp cô cởi giày ra, sau đó đắp chăn cho cô đàng hoàng.

Ngay khi anh muốn đứng dậy, Lâm Hòa nói rất nhỏ, như là nói mớ: “Vệ Thụ……”

Vệ Thụ cứng đờ đứng yên tại chỗ, anh ngơ ngẩn nhìn cô, đầu óc rối như tơ vò.

Đây là…… Mơ thấy anh à?

Anh vừa thấy vui mừng, kết quả lại nghe thấy cô lẩm bẩm nói: “…… Thật sự xin lỗi.”

Trái tim vừa nhảy lên trong lồng ngực Vệ Thụ lại trở về vị trí trong thoáng chốc.

Anh cụp mắt nhìn cô, không nhịn được đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve trên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói với cô: “Tôi không cần em nói xin lỗi.”

“Tôi chờ ngày em chấp nhận tôi, Mộc Mộc, tôi sẽ chờ được, đúng không?”

Ngày hôm sau, đến sáng sớm cơn mưa rào đã dừng lại, trong không khí lẫn lộn mùi tanh của bùn đất.

Lâm Hòa say rượu còn chưa tỉnh, Vệ Thụ cũng đã phải đi.

Anh cũng học theo cách làm của cô, để lại cho cô một tờ giấy trên bàn trong phòng khách.

Lúc Lâm tỉnh lại đã gần đến giữa trưa.

Cô xoa xoa đôi mắt, ngồi trên giường một lúc lâu mới nhớ tới tối hôm qua uống rượu cùng Vệ Thụ.

Sau đó lại xem thời gian, Lâm Hòa lập tức bị kinh hãi nhảy xuống giường.

Cô đi dép lê mở cửa phòng ngủ ra, vội vã đi ra ngoài, phát hiện trong nhà im ắng.

Sau khi Lâm Hòa ra đến phòng khách phát hiện tất cả chai rượu gì đó của tối hôm qua đã không còn, bàn trà rất sạch sẽ.

Trên bàn ăn bên cạnh còn bày bữa sáng đã nguội lạnh, có một tờ giấy đè ở bên cạnh chén.

Lâm Hòa cầm lên, lần đầu tiên nhìn thấy chữ của Vệ Thụ.

Giống với con người của anh, bút tích lịch thiệp và thanh nhã.

“Mộc Mộc, tôi phải trở về làm việc, lần sau có thời gian sẽ đến đây tìm em chơi. Nhớ phải ăn cơm, chào buổi sáng.” Phía sau còn có một khuôn mặt tươi cười.

Mộc…… Mộc?!

Lâm Hòa ngẩn ra, rồi sau đó là không thể tin nổi và vô cùng xấu hổ, sao chỉ trong một đêm mà anh đã thay đổi cách xưng hô với cô rồi?

Cho đến cô cầm lấy điện thoại của mình mở WeChat ra muốn tìm Vệ Thụ, hỏi anh đã đến nơi rồi phải không, lúc này cô mới hiểu được, rốt cuộc Mộc Mộc là như thế nào.

—— “Tôi có thể gọi em là Mộc Mộc không?”

—— “Có thể.”

Cô nghe hai tin nhắn thoại này, mặt nóng lên như là bị nướng ở trên lửa.

Tối hôm qua sau khi cô uống say rốt cuộc là đã nói mê sảng gì thế?

Lâm Hòa hơi thấp thỏm gửi tin nhắn cho Vệ Thụ.

【,: Đến nơi chưa?】

Vệ Thụ trả lời rất nhanh.

【W: Vừa mới lên taxi.】

Lâm Hòa do dự một lúc, lại gửi thêm một tin nhắn.

【,: Tối hôm qua…… Ngoại trừ đồng ý cho anh gọi là Mộc Mộc, có còn nói lung tung gì nữa không?】

【W: Em không muốn để tôi gọi em như vậy sao?】

【,: Cũng không phải…… Chỉ là không có ai gọi như vậy, cảm giác không quen lắm.】

Vệ Thụ nhếch môi, ngồi trên ghế sau của xe taxi lẩm bẩm: “Không có ai gọi mới tốt.”

Ngay sau đó, Lâm Hoàn nhận được câu trả lời từ Vệ Thụ.

【W: Vậy thì từ giờ trở đi sẽ có người gọi em như vậy.】

Lâm Hòa không biết nói mới được.

Dứt khoát không trả lời anh nữa.

Hôm nay Vệ Thụ vẫn phải đến phòng thu âm, ngày hôm qua đã hoãn mất một ngày nên hôm nay khá bận rộn.

Anh vừa đến phòng thu âm, Thủy Nguyệt và một đám người lập tức vây quanh anh, mồm năm miệng mười hỏi này hỏi kia.

Vệ Thụ thấy phiền, nói: “Tối hôm qua không phải cũng đã thông báo cho mấy người rồi sao, cô ấy không sao hết, chỉ là điện thoại tắt máy.”

Thủy Nguyệt cười hì hì nói: “Ai hỏi anh chuyện này chứ thầy Vệ, ý của chúng tôi là, anh ngủ ở trong nhà cô Mộc sao?”

“Nếu không thì sao?” Vệ Thụ giả vờ bình tĩnh, thong dong tự nhiên nói, “Bên ngoài trời mưa to, tôi ra ngoài được sao?”

“Vậy hai người……” Khương Mộng Kỳ cũng tò mò cười tủm tỉm muốn nói rồi lại thôi.

Vệ Thụ: “……”

Anh tiện tay cuộn kịch bản lại, gõ nhẹ vào đầu của mấy người đang ghé sát vào xung quanh mình, “Rảnh rỗi lắm phải hay không? Không làm việc nữa? Tôi nay không muốn phát kịch?”

Dựa theo tần suất phát kịch của bọn họ, kỳ thật đã phát từ tuần trước, nhưng lúc ấy Khương Mộng Kỳ bị cảm, giọng nói không tốt lắm, phối ra hiệu quả cũng không như ý, cho nên đã hoạn lại một tuần.

Hôm nay nhiệm vụ rất nặng nề.

Vừa bị Vệ Thụ nói như vậy, mọi người cũng lập tức tản ra.

Chín giờ hai mươi mốt phút tối.

Phòng làm việc 921 đã phát hành tập ba của kịch truyền thanh bộ ngôn tình cổ trang《Bán sinh linh》.

Theo sau tham dự thu công tác nhân viên sôi nổi chuyển phát.

Mà lần này, tác giả nguyên tác Mộc Mộc Hòa cũng chuyển tiếp kịch truyền thanh.

Trước kia cô không dám chuyển tiếp là vì không vượt qua được rào cản trong lòng.

Rõ ràng là chính cô tìm một diễn viên lồng tiếng cực kỳ phù hợp với giọng của Lăng Duyên, nhưng cũng là cô, gần như không dám nghe lại giọng anh lần thứ hai.

Cũng chỉ có thể làm cho mình cố gắng bỏ qua những tin tức liên quan đến kịch truyền thanh.

Bởi vì cô sợ cô nhìn thấy sẽ lại không nhịn được bấm vào nghe giọng của anh một lúc.

Loại mâu thuẫn tâm lý này cho tới nay vẫn luôn tra tấn cô.

Cho đến khi…… Đêm đó nút thắt chợt lóe lên, lần đầu tiên Vệ Thụ chủ động tìm cô.

Bắt đầu từ khi đó, dường như cô đã thay đổi từng chút từng chút một.

Cô sẽ nghe kịch truyền thanh, nghe giọng anh, sẽ gọi điện thoại cùng anh, cũng sẽ nói chuyện năm đó với anh.

Mắc dù lúc đầu rất khó khăn.

Nhưng sau đó, dường như cô đã vượt qua được sự trốn tránh và nhút nhát trong lòng.

Đối mặt với sự thật rằng Lăng Duyên không còn nữa.

Cũng đang cố gắng làm cho mình tốt lên.

Giống như cô chỉ một trận bệnh nặng.

Mà hiện tại, đang được chữa lành.

Mọi người trong phòng làm việc cũng là lần đầu tiên thấy Lâm Hòa chuyển tiếp nội dung liên quan đến kịch truyền thanh.

Hơn nữa tập này cũng chứa đựng những cảnh kinh điển nhất của tiểu thuyết.

Thủy Nguyệt và mọi người sôi nổi chạy đến dưới Weibo của Lâm Hòa bình luận.

【Thủy Nguyệt Kính Hoa: Cô Mộc, có hài lòng với nam chính của chúng ta không!】

Lâm Hòa rất nghiêm túc trả lời:【Rất hài lòng [trái tim]】

Không đợi Thủy Nguyệt trả lời, Vệ Thụ đã tự mình chạy đến, trả lời Lâm Hòa:【Hài lòng là tốt rồi.】

Những người khác trong phòng làm việc ồn ào nói đủ thứ chuyện, các fan mang theo vẻ mặt ngơ ngác bước vào, để lại rất nhiều dấu chấm hỏi rồi sau đó mang theo vẻ mặt ngu ngơ đi ra.

Sau khi Vệ Thụ tương tác với Lâm Hòa ở trên Weibo xong lập tức chuyển sang WeChat.

【W: Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy nên nói chuyện kia cho em biết.】

Lâm Hòa nhìn thấy anh đột nhiên gửi tin nhắn trên WeChat, cũng vào WeChat, hỏi: 【Cái gì?】

Vệ Thụ gọi thẳng video WeChat sang.

Lâm Hòa sửng sốt, đợi vài giây, cô mới hơi do dự chọn nghe máy.

Gương mặt đẹp trai sáng sủa của Vệ Thụ xuất hiện trên màn hình, Lâm Hòa rất gượng gạo chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi anh: “Có chuyện gì vậy?”

Vệ Thụ cười cười, “Không có chuyện gì thì không thể gọi video cho em sao?”

Lâm Hòa bị anh hỏi á khẩu không trả lời được.

Cô phát hiện ra ngoài đàn ông này, một khi xác định được mục tiêu là sẽ vô cùng chủ động.

Giống như là báo săn nhìn thấy con mồi của mình, chỉ hận không thể nhanh chóng ngậm vào trong miệng mới vừa lòng.

Lâm Hòa nghĩ đến lời anh nói mới rồi, lập tức nói sang chuyện khác hỏi: “Vừa rồi anh nói muốn nói cho tôi biết chuyện gì?”

Vệ Thụ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói: “Mộc Mộc, cho tôi xem ánh trăng bên chỗ em một chút.”

Lần đầu tiên Lâm Hòa nghe thấy chính miệng anh gọi mình như vậy, mặt đỏ tai hồng, cả người nóng lên.

Cô chuyển camera điện thoại, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió đêm bên ngoài ùa vào, thổi bay mái tóc của cô rối tung lên.

Lâm Hòa nâng tay lên cao hơn một chút, làm cho mặt trăng vừa tròn vừa to xuất hiện trong màn hình, rồi sau đó khó hiểu hỏi Vệ Thụ: “Vì sao anh lại muốn xem ánh trăng?”

“Ở bên chỗ anh không nhìn thấy sao?”

Vệ Thụ vừa chuyển camera, cũng nhắm ngay ánh trăng ở Thượng Hải.

Anh còn ở bên ngoài, xung quanh không chỉ có người qua lại, xen lẫn tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, âm thanh thực sự hơi lộn xộn.

“Đẹp không?” Vệ Thụ hỏi, ngay sau đó lại nói: “Ánh trăng ở Bắc Kinh và ánh trăng ở Thượng Hải cùng khung.”

Lâm Hòa buồn cười, bỗng nhiên cảm thấy anh hơi ấu trĩ.

Một giây trước khi cô định chuyển camera, màn hình chuyển động.

Trên màn hình LED trên tường bên ngoài tòa nhà Citibank, một câu hiện ra ——

Ánh trăng nói rằng anh ấy bạn.

Bên phía anh truyền đến tiếng ồn ào và tiếng huýt sáo hưng phấn, mọi người đều mồm năm miệng mười nói chuyện.

Mà ở trong bầu không khí ồn ào như vậy, Lâm Hòa nghe được rõ ràng Vệ Thụ nói tiếp những lời này: “Tôi cũng giống vậy.”

Giọng nói của người đàn ông giống như biển rộng sâu thẳm, trầm thấp và nhẹ nhàng, cùng với đó là sự nhu tình nào đó, nghe ra giống như sóng biển đang lặng lẽ nói lời âu yếm với gió đêm.

Lâm Iòa im lặng, đến cuối cùng cũng không thể đáp lại Vệ Thụ.

Thật ra Vệ Thụ cũng không nghĩ cô có thể đáp lại mình.

Nhưng anh muốn làm như vậy nên cứ làm thôi.

Anh muốn cho cô nhìn thấy tấm lòng của mình, nhưng cô không cần nhìn, vậy thì anh nghĩ cách làm cho cô xem.

Anh nói chờ cô, đương nhiên sẽ không thật sự cộc cằn đứng chờ mà không làm gì cả.

Sau khi cúp video, Lâm Hòa mới phát hiện nhịp tim đập của mình không biết đã mất kiểm soát từ khi nào, rung động không thôi.

Cô giật mình ngồi xuống trên sô pha, trong đầu còn mơ màng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Cuối cùng cảm thấy mình xử lý vừa cứng nhắc vừa xấu hổ, lại không khống chế được mà cầm lấy điện thoại, muốn đền bù lại một chút.

Ngay khi nàng không biết nên nói gì với Vệ Thụ, Vệ Thụ lại đi trước cô một bước gửi tin nhắn trước.

【W: Nghe nhạc không?】

Lâm Hòa thuận theo anh trả lời:【Được.】

Cô cho rằng anh sẽ cho chia sẻ một bài hát cho cô, kết quả đợi vài phút, anh mới gửi sang một tin nhắn thoại.

Lâm Hòa click mở, giọng nam trong sáng, nhẹ nhàng bắt đầu hát.

Anh hát: “…… Tôi sẵn sàng sống lặng lẽ ở mỗi góc của em…… Đừng sợ, để tôi ở bên cạnh em, cùng em vượt qua.”

Sau đó lại hát: “…… Đồng hành là lời tỏ tình dài nhất…… Tương lai dài đằng đẵng, dài hơn nữa, còn có chờ mong, làm người bạn đi cùng em cho đến khi kết thúc câu chuyện.”

Mỗi một câu mà anh hát lên, không nhanh không chậm, từ từ kể ra, tựa như không phải đang hát, mà là đang tỏ tình.

Đây là hai bài hát của thần tượng của anh, Trần Dịch Tấn.

Sự kết hợp này là —— Hãy để anh ở lại bên cạnh em và Cùng em vượt qua năm tháng dài lâu.

Sau khi Vệ Thụ hát xong hỏi:【Dễ nghe không?】

Qua một lúc lâu, anh mới nhận được câu trả lời của Lâm Hòa.

【,: Hát rất hay, ánh trăng cũng đẹp.】

- -----oOo------