Đường Về - Ngải Ngư

Chương 117



Edit: Mây

Từ sau khi ghi hình ở lực lượng Lục quân kết thúc là có thể về nhà nghỉ ngơi ba ngày, Tưởng Phóng vẫn không có ai đến đón.

Những nghệ sĩ khác đều có người đại diện hoặc là trợ lý lái xe đến đây đón, chỉ có một mình anh lẻ loi.

Người đại diện của anh chính là một trong những thành viên của quỷ hút máu, còn trợ lý thì đã bị điều đi từ khi anh bị toàn bộ cư dân mạng bôi đen làm mất hết tài nguyên.

Không có người nào quan tâm đến anh.

Cung Tình vốn đang muốn cho anh đi nhờ một đoạn đường, nhưng Tưởng Phóng không muốn lại làm Cung Tình bị cuốn vào scandal không cần thiết vì anh và bị dính vào bạo lực mạng, cho nên từ chối ý tốt của Cung Tình.

Người đàn ông kéo theo vali, bắt một chiếc xe taxi.

Sau khi lên xe thì báo địa chỉ cho bác tài xế, hình như tài xế nhận ra anh, sau khi đáp một tiếng thì liên tục nhìn anh qua chiếu hậu trong xe.

Tưởng Phóng đương nhiên có thể nhìn ra được ánh mắt của đối phương.

Có lẽ là bị bôi đen nhiều, anh cũng không thèm để ý đến, người khác muốn nhìn thì cứ nhìn, muốn bàn tán thì bàn tán, anh cũng không mất miếng thịt nào.

Qua một lúc, trong khi đang đợi đèn xanh đèn đỏ, bác tài xế rốt cuộc cũng đã mở miệng, không quá chắc chắn hỏi: “Xin hỏi, cậu có phải là Tưởng Phóng không?”

Tưởng Phóng không phản ứng quá mạnh, thản nhiên trả lời, gật đầu nói: “Vâng, đúng vậy.”

“Chính là Tưởng Phóng đang đóng phim truyền hình?” Tài xế hình như là rất có hứng thú.

Tưởng Phóng lại “Ừm” một tiếng, nói đúng.

“Ôi trời, nghe nói khoảng thời gian trước cậu đã quyết định muốn hủy hợp đồng với công ty?” Tài xế bốn năm chục tuổi đột nhiên giống như một trưởng bối bắt đầu nói những lời thấm thía với anh: “Rốt cuộc cũng muốn hủy hợp đồng rồi, sau khi hủy hợp đồng lại tìm công ty là cho cậu tỏa sáng nha.”

“Con gái nhỏ của tôi đã nhắc mãi muốn cậu hủy hợp đồng với công ty, nói công ty huỷ hoại cậu, con gái của tôi cũng cho tôi xem qua những bình luận có liên quan đến cậu ở trên mạng, ài.” Bác tài xế thở dài, “Người trong nhà cũng sẽ cảm thấy khó chịu, đúng không?”

“Đổi lại là con trai tôi bị công kích như vậy, tôi đã sớm tức điên lên rồi.”

Tưởng Phóng bị bất ngờ sửng sốt.

Ban đầu anh còn cho rằng đối phương cũng xem tin tức giải trí, cho nên mới biết anh, dù sao tìm kiếm thông tin cơ bản về anh đều là tin tức tiêu cực.

Không ngờ được thế mà lại là…… Biết đến anh từ chính mình miệng con gái.

Hơn nữa hình như là, vẫn đứng về phía anh.

Ít nhất là không đi theo tiết tấu trên mạng mà cảm thấy chán ghét và phản cảm với anh.

Anh nghĩ đến câu hỏi của bác tài xế có phải là người trong nhà cũng cảm thấy khó chịu không, trong lòng đã rất khổ sở.

Nếu không phải anh, bà nội cũng sẽ không thành ra như vậy.

“Bác tài xế, là phiền đổi địa điểm, đến bệnh viện số một.” Tưởng Phóng khẽ mím môi.

“Được.” Tài xế trả lời.

Khi xe taxi dừng ở ven đường trước cửa bệnh viện, Tưởng Phóng lấy điện thoại ra muốn trả tiền, tài xế xua xua tay, nói không cần, nhưng mà muốn Tưởng Phóng ký tên, nếu có thể nói thì muốn chụp ảnh chung với anh, về nhà đưa cho con gái nhỏ của ông.

Tưởng Phóng rất dễ nói chuyện đồng ý, thuận miệng hỏi con gái của ông ấy bao nhiêu tuổi rồi, bác tài xế nói con gái nhỏ năm nay 17 tuổi, sang năm thi đại học, đã rất thích anh từ ba năm trước, vẫn luôn không tin anh sẽ làm ra những chuyện ở trên mạng nói, nói anh sẽ không chơi lớn cũng sẽ không không bất lịch sự sẽ càng không xô đẩy khiến cho người khác bị thương.

Lúc ký tên Tưởng Phóng đã viết một câu chúc thi đỗ cho bác tài xế.

Sau khi tài xế có được chữ ký và ảnh chụp chung của Tưởng Phóng, cười nói: “Hôm nay tôi đã tận mắt nhìn thấy, mấy năm nay lời con gái tôi nói đều hoàn toàn đúng sự thật.”

“Tôi thật sự rất may mắn vì con gái của tôi lại hâm mộ một thần tượng tốt như vậy, cũng hy vọng cậu có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này tốt.”

“Sau này còn rất dài, tương lai là vô hạn”

Tưởng Phóng cười nhạt một tiếng, nói lời cảm ơn với bác tài xế.

Anh vẫn khăng khăng trả tiền xe cho bác tài xế.

“Đứa trẻ này, đem những lời con gái tôi thường xuyên nói tặng cho cậu,” bác tài xế sư hiền lành cười nói: “Đi qua những đau khổ này, về sau chính là con đường hoa, đến lúc đó sẽ có rất nhiều ủng hộ cậu đi tiếp cùng cậu.”

“Chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa.”

Đột nhiên mắt Tưởng Phóng hơi đỏ lên, anh nhanh chóng cụp mắt xuống, cười cười với bác tài xế, “Vâng, cảm ơn chú, còn có cả con gái chú nữa.”

Cảm ơn mọi người, không nghe những lời ác ý để phỏng đoán đối đãi với anh.

Cảm ơn mọi người đa tình nguyện tin tưởng một người mà không thể biện minh cho sự vô tội của mình.

Chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa.

Tưởng Phóng xách theo vali đi vào bệnh viện, đến thăm bà nội vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.

Hôm nay anh ở lại bệnh viện rất lâu, nói cho bà cụ biết anh muốn kiện công ty và hủy hợp đồng, đồng thời còn muốn tranh đoạt lại quyền danh dự của mình.

Anh nói anh muốn đem tất cả mọi thứ, từng chuyện từng chuyện một, đến lúc đó công khai hết tất cả đều, để cho mọi người nhìn thấy rõ bộ mặt thật của đám người trong công ty kia, nhìn vào những góc tối dơ bẩn và xấu xa của thế giới này.

Lúc đi ra khỏi bệnh viện đã chạng vạng.

Hoàng hôn thật lộng lẫy.

Ánh sáng ấm áp và nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất, làm cho vạn vật trên thế giới này đều nhuộm một lớp dịu dàng.

Đêm tối đang kéo đến.

Sau khi đêm tối qua đi, chính là vĩnh cửu.

Tưởng Phóng, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa.

Anh bắt taxi, trở về nhà.

Rồi sau đó gọi điện thoại cho Điền Trà.

Từ giữa trưa đã lo lắng, thấp thỏm chờ tin nhắn hoặc là điện thoại của anh, thời gian trôi đi, Điền Trà càng không đứng vững được nữa, đứng ngồi không yên.

Anh sắp về nhà rồi đúng không?

Anh muốn để cho cô đến nhà nấu ăn nữa, đúng không?

Ôm…… Có thể phải là sẽ thực hiện ngay trong hôm nay không?

Chỉ nghĩ một chút thôi cũng đã mặt đỏ tim run.

Điền Trà thật sự không biết mình nên chờ đợi như thế nào, trái tim mới có thể không đập nhanh như vậy kịch liệt như vậy.

Sau đó vì để giảm bớt cảm xúc kích động không khống chế được bởi vì sự tiếp xúc thân mật sắp tới của mình, Điền Trà chạy tới quầy rượu ôm ra những chai rượu đắt tiền, mở ra rồi bắt đầu uống, vị rượu mang theo sự lạnh lẽo và tinh tràn vào thực quản của cô, chảy thẳng vào trong bụng, Điền Trà chậm rãi bình tĩnh lại.

Càng uống càng cảm thấy không có gì.

Không phải chỉ là cái ôm thôi sao? Hơn nữa xem ra anh cũng chỉ là thỏa mãn yêu cầu của fan mà thôi, đúng không?

Nếu có một ngày cô thật sự có thể đuổi kịp anh, ôm anh hôn anh thì mới đáng để cô kích động căng thẳng, hiện tại cái này thì có là gì chứ.

Không đáng giá không đáng giá.

Điền Trà là một cao thủ tự an ủi mình, chỉ trong chốc lát đã nhìn ra được công phu, nhưng thật ra cảm thấy rượu có chút dễ uống, uống không dừng lại được.

Lúc Tưởng Phóng gọi điện thoại cho cô, cô còn đang ôm vỏ chai rượu mơ màng sắp ngủ.

Tiếng chuông cuộc gọi đến làm cho Điền Trà giật mình tỉnh táo lại trong phút chốc, cô gái lập tức trợn to mắt, ánh mắt ướt sũng mờ mịt chớp chớp, rồi sau đó mới chậm chạp phản ứng lại ý thức được là chuông điện thoại của mình đang kêu.

Cô cầm lấy điện thoại, bấm nghe máy, giọng nói càng mềm mại ngọt ngào hơn so với thường ngày thường, vư mở miệng đã làm nũng: “A lô ~ Phóng Phóng……”

Tưởng Phóng ngẩn người trong phút chốc, cả người cứng đờ, tai anh lập tức đỏ bừng.

Người đàn ông trầm ngâm một lúc, thử gọi cô: “Điền Trà?”

Điền Trà lười nhác đáp một tiếng: “Ừm……”

“Đang ngủ sao?” Anh có điểm khó hiểu hỏi, đang mơ màng buồn ng?

“Không có! Tôi đang đợi anh nha!” Âm cuối Điền Trà nhẹ nhàng kéo cao lên, lòng người ngứa ngáy, “Không phải anh nói, không phải nói…… Hì hì hì, phải cho tôi ôm sao!”

“Tôi đang đợi một cái ôm!”

Tưởng Phóng đã nhận ra có gì đó không ổn, khẽ nhíu mày, “Uống rượu à? Say rồi?”

“Không có đâu!” Điền Trà dường như đang thở phì phì, “Không say đâu!”

Ngay sau đó lại bắt đầu làm nũng gọi: “Phóng Phóng, Phóng Phóng! Phải cho ma ma nha!”

Tưởng Phóng: “???”

Đột nhiên anh rất muốn đi nhìn cô, muốn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, chắc chắn sẽ vô cùng đáng yêu.

Nhưng tình huống trước mắt của anh cũng không thích hợp, trước cửa tiểu khu chắc chắn có paparazzi đang ngồi trông chừng anh, chỉ cần anh bước một bước ra khỏi tiểu khu thì khẳng định sẽ bị người có ý đồ theo dõi, lỡ như chụp được ảnh anh đến nhà cô, có thể sẽ tạo thành tổn thương cho cô.

Tưởng Phóng đè nén nỗi xúc động không lý trí kia, nhẹ nhàng nói với Điền Trần: “Vậy hôm nay khoan đã đến đây, tỉnh rượu rồi nói, nghỉ ngơi thật tốt.” Điền Trà rầm rì, “Ôm thì sao? Ôm một cái thì sao?”

Giọng điệu của cô rất đáng thương, giống như trở thành đứa trẻ bị người lớn lừa gạt, vui vẻ một lúc.

Anh bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Nợ trước.”

Chính bản thân Tưởng Phóng cũng không nhận ra được giọng điệu của anh dịu dàng và cưng chiều như thế nào khi nói chuyện với Điền Trà.

Điền Trà lại không vui mà hừ hừ hai tiếng, cuối cùng cứ như vậy cúp điện thoại.

Tưởng Phóng siết điện thoại, tay rũ xuống, đứng ở trong phòng khách trống rỗng, nhớ lại bóng dáng của Điền Trà ở chỗ này vào tuần trước, trong lòng lại cảm thấy trống trải.

Đêm nay xem ra phải tự mình giải quyết rồi.

Chờ mong mấy ngày kết thúc đêm ghi hình, cuối cùng vẫn phải vượt qua một mình.

Anh đặt điện thoại xuống, đi đến phòng bếp bên kia, trong tủ lạnh cũng không có gì.

Trong nhà cũng chỉ còn mấy thùng mì gói.

Tưởng Phóng thật sự không muốn ăn uống, thực thiện các bước một cách tối giản, nấu nước nóng, thả một gói mì vào.

Kết quả đến khi nấu xong mình lại không muốn ăn, vẫn luôn đặt ở chỗ đó.

Người đàn ông ngồi trên sô pha trong phòng khách, lướt điện thoại, tìm được danh thiếp của vị luật sư Cung Tình đưa cho anh, dựa theo số điện thoại trên đó rồi gọi đi.

“Xin chào, tôi là Phó Chi Hành.”

Tưởng Phóng vội vàng nói tiếp: “Xin chào, luật sư Phó, tôi là Tưởng Phóng, bạn của Cung Tình, muốn anh tư vấn một số chuyện về hủy hợp đồng của nghệ sĩ.”

“Bạn của Tình Tình à,” Phó Chi Hành hiểu rõ, rồi sau đó nói: “Được rồi, cậu có thể nói sơ qua một chút qua điện thoại với tôi.”

Hai người nói chuyện một lúc, cuối cùng trao đổi quyết định công việc cụ thể là sau khi Tưởng Phóng ghi hình ở trạm cuối cùng là lực lượng Không quân cho chương trình giải trí xong, hai người sẽ gặp mặt, tìm hiểu kỹ càng về tình huống hơn.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong Tưởng Phóng thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài trời đã hoàn toàn tồi đen, anh đứng dậy, cầm lấy điều khiển từ xa của rèm cửa sổ ở bên cạnh, đóng kín rèm cửa phòng khách lại.

Không thể không đề phòng.

Chỉ trong chốc lát, liền ở hắn tính toán đem phao đều không có hơi nước mì gói cấp đảo rớt một khắc trước, chuông cửa đột ngột mà vang lên.

Tưởng Phóng nhíu mày theo bản năng, cảnh giác đi tới cửa, xuyên qua màn hình nhìn thấy người đứng ở bên ngoài.

Con ngươi trong mắt anh đột nhiên co rụt lại, vội vàng mở cửa ra.

Điền Trà đứng ở cửa, với khuôn mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng bĩu môi, không vui nói: “Tôi tới đòi nợ!”

Lời nói nói kia thật sự rất có khí thế.

Tưởng Phóng thiếu chút nữa thất thố cười ra tiếng, anh nắm lấy bờ vai của cô để cho cô đi vào trước. Sau khi đóng cửa lại, cụp mắt nhìn cô gái nhỏ say khướt này, có chút dở khóc dở cười.

Tự mình đưa tới cửa có ổn không đây?

Anh vốn tưởng rằng sẽ không được nhìn thấy dáng vẻ say rượu của cô, ai biết cô thế mà lại tự mình chạy tới.

Tưởng Phóng khẽ thở dài một tiếng, bàn tay không khống chế được nâng lên, nhẹ nhàng xoa xoa trên mái tóc mềm mại, thấp giọng hỏi: “Sao lại đến đây?”

Đôi mắt to ướt át của Điền Trà chớp chớp, vô cùng xinh đẹp, giống như là một con bướm đang vỗ cánh vậy.

Bỗng nhiên cô mỉm cười, còn rất vui vẻ nói: “Tài xế chở tới đó!”

Tưởng Phóng đột nhiên không kịp đề phòng bị cái từ “đó” cuối cùng kia của cô làm cho cảm thấy đáng yêu, nhưng anh vẫn nhíu chặt mày, có chút trách móc: “Uống rượu say buổi tối còn một mình ngồi xe taxi?”

Điền Trà rất vô tội mà chớp chớp mắt, nghi vấn “À” một tiếng, mờ mịt nói: “Là tài xế trong nhà mà!”

Tưởng Phóng thở phào một hơi, vậy còn được.

Anh xoay người, muốn đi rót cho cô một ly nước ấm, mới vừa đi được hai bước, đã phát hiện Điền Trà biến thành một cái đuôi nhỏ, bước đi nhỏ lảo đảo đi theo phía sau anh.

Giây tiếp theo, anh lại nghe thấy giọng nói mềm của cô rầm rì làm nũng: “Phóng Phóng, Phóng Phóng, ôm một cái……”

Cô gái vừa dứt lời, đã lập tức duỗi tay nắm lấy vạt áo sau của anh, liên tục lắc lư.

Cơ thể Tưởng Phóng cứng đờ, bước chân dừng lại.

Anh quay đầu lại, cúi đầu nhìn về phía cơ thể nhỏ nhắn của cô gái nhỏ đang đứng ở mặt mình, đáy mắt dâng lên sự khiếp sợ và không thể tin được.

Giống như vừa rồi là mình nghe lầm.

Nhưng Điền Trà say rượu lại một lần nữa chứng thực, anh hoàn toàn không bị ảo giác.

Bởi vì cô đã mở ra hai tay, ngẩng mặt lên mỉm cười ngây ngô với anh, mềm mại mà yêu kiều nói: “Muốn ôm một cái ~”

Tưởng Phóng chỉ cảm thấy trái tim không còn là của anh nữa rồi, nếu không thì vì sao anh lại không khống chế được nhịp tim đập.

Đập quá kịch liệt, âm thanh quá ồn ào, như thể là nói cho anh biết anh đang mất kiểm soát như thế nào.

Mất khống chế đến mức…… Đã không thể khống chế động tác chân tay của mình.

Anh tận mắt nhìn thấy mình nâng tay lên.

Kéo cô gái nhỏ mềm mại, ôm vào trong lòng.

Cánh tay anh vòng qua sau cổ cô, một bàn tay đặt ở sau gáy cô, từng kẽ ngón tay bị sợi tóc mềm mại mềm mại của cô lấp đầy.

Lúc này trong lòng tràn ngập những mùi vị tuyệt vời mà anh chưa từng nếm qua.

Khiến anh nghiện nó, không thể tự kiềm chế được.

“Cho em.” Tưởng Phóng cậy vào chuyện cô say rượu, nhẹ giọng lẩm bẩm nói ra một câu vốn định giấu ở đáy lòng: “Bao lâu cũng được.”

- -----oOo------