Đường Về - Ngải Ngư

Chương 131



Edit: Mây

Sau khi rời khỏi viện phúc lợi Tiếu Nặc không lái xe về nhà, mà là đưa Hình Niệm về quân doanh.

Tới cổng quân doanh, Hình Niệm cởi dây an toàn, mỉm cười nói cảm ơn với Tiếu Nặc: “Cảm ơn Tiếu đại ca, em đi vào đây, trên đường trở về anh nhớ chú ý an toàn!”

Chờ cô nói hết câu, Tiếu Nặc mới có thể tìm được cơ hội mở miệng, nói: “Tôi cũng muốn đi vào.”

Hình Niệm ngẩn ra, cô hơi lo lắng, nói: “Quân doanh không phải ai muốn vào cũng được, cho dù có em cũng không có cách nào đưa anh vào……”

Tiếu Nặc không nhanh không chậm cởi dây an toàn, trả lời cô: “Ừm, tôi biết.”

Sau đó Tiếu Nặc xuống xe cùng Hình Niệm, khi hai người đi đến trạm gác, Tiếu ặc đăng ký thông tin cá nhân một chút, rất thuận lợi đi theo Hình Niệm vào quân doanh.

Hình Niệm rất muốn hỏi anh chàng ở trạm gác kia một chút vì sao có thể để cho Tiếu Nặc đi vào thuận lợi như vậy, nhưng hỏi thẳng ra hình như không lịch sự lắm, vì thế cô đành kìm nén lòng hiếu kỳ, đổi vấn đề hỏi anh: “Anh muốn tìm đội trưởng sao?”

Tiếu Nặc “Ừm” một tiếng.

Hình Niệm nói với anh: “Hôm nay đội trưởng có việc, không biết bây giờ có rảnh rỗi không, bình thường chị ấy làm xong việc sẽ đến sân huấn luyện quan sát mọi người huấn luyện, nếu không anh đi cùng em đến sân huấn luyện nhìn xem có chị ấy ở đó không?”

“Được.” Anh khẽ cười.

Hai người đi về phía trước, trong lúc đi ngang qua có khá nhiều chiến sĩ xếp hàng, mọi người hô khẩu hiệu vang dội, bước chân chỉnh tề đi qua bên cạnh bọn họ.

Hình Niệm không biết nói gì, chỉ cho anh: “Rẽ thêm một lần nữa, bên kia chính là sân huấn luyện.”

Khóe miệng Tiếu Nặc cong lên, trả lời: “Ừ.”

Kết quả hai người đi đến sân huấn luyện, phát hiện chỉ có tiểu đội trưởng đang dẫn đội huấn luyện, cũng không nhìn thấy bóng dáng đội trưởng đâu.

Hình Niệm quay đầu nói với Tiếu Nặc: “Anh chờ một chút, em đi hỏi một chút!”

Tiếu Nặc khẽ gật đầu, ngay sau đó Hình Niệm nhanh chóng chạy đến chỗ Mạnh Tuệ ở bên kia, không biết cô gái nói gì đó, Mạnh Tuệ quay đầu liếc mắt nhìn Tiếu Nặc một cái, nói với Hình Niệm bằng một khuôn mặt lạnh lùng không có cảm xúc gì: “Đội trưởng đến chỗ Chính ủy rồi.”

Hình Niệm đang muốn trở lại chỗ Tiếu Nặc, Mạnh Tuệ lập tức giữ chặt cô, nhíu mày thấp giọng nói: “Cô đi đâu đó, còn không huấn luyện? Ngày mai có một buổi diễn tập mô phỏng, hệ thống ghi điểm, một trận quyết định thắng bại, không đủ điểm thì sẽ không có cách nào để tham gia đợt khảo hạch trong nước và cuộc thi quốc tế đâu.”

Hình iệm ngơ ngẩn, cô biết cuộc thi này.

Cuộc thi này được tổ chức bốn năm một lần, quy tắc mỗi lần tuyển chọn đều là tiến hành bài khảo sát sống còn trong nội bộ quân đội, mỗi một quân doanh sẽ tự mình tiến hành diễn tập đào thải một nửa nhân số trong đội.

Sau đó lại tiến hành khảo hạch trên toàn quốc, nam quân nhân và nữ quân nhân tách ra tuyển chọn, lựa chọn 10 người, cuối cùng chọn ra 20 tuyển thủ mạnh nhất từ rất nhiều quân nhân trong cả nước, đại diện cho quốc gia đi tham gia cuộc thi quốc tế.

Từ trước khi cô gia nhập quân đội đã vẫn luôn muốn sau này mình trở thành quân nhân, nhất định phải cố gắng tranh thủ có được tư cách có thể tham gia cuộc thi quốc tế.

Bây giờ cơ hội tới rồi, nhưng cô……

Hình Niệm cười cười, nháy mắt, tự nhiên nói với Mạnh Tuệ: “Tiểu đội trưởng, tôi chỉ đi nói cho anh ấy biết một tiếng thôi, nói xong sẽ quay về ký túc xá thay quần áo rồi tới đây huấn luyện ngay.”

Lúc này Mạnh Tuệ mới buông tay.

Hình Niệm chạy về trước mặt Tiếu Nặc, ngửa đầu mỉm cười nói: “Tiểu đội trưởng của bọn em nói đội trưởng đến chỗ Chính ủy rồi, anh ở đây đợi hay là……”

“Ở đây chờ.”

Hình Niệm hơi bất ngờ gật đầu, sau đó vội vàng nói với anh: “Em phải huấn luyện, không rảnh để ý đến anh, anh chờ đội trưởng đi.”

Nói xong vẫy vẫy tay, nhanh chóng chạy về phía ký túc xá.

Tiếu Nặc đứng ở một góc trên sân huấn luyện, yên tĩnh cụp mắt chờ Tiếu Hứa trở về.

Nhóm nữ binh đang huấn luyện rất ít khi gặp được người đàn ông trắng trẻo và nhã nhặn giống như anh vậy, không nhịn được nhìn thêm vài lần, lúc nghỉ ngơi còn nhiều chuyện bàn tán tôi một câu cậu một câu.

“Xem ra anh ấy và Hình Niệm quen biết nhau, không biết có phải đang hẹn hò không.”

“Hẹn hò? Thôi bỏ đi,” có người cười nói: “Hai người bọn họ nhìn thế nào cũng thấy không hợp.”

Cố Phán nhìn Tiếu Nặc đắm chìm trong hoàng hôn chiều tà, chỉ liếc mắt nhìn qua rồi rất nhanh lại quay ngược về, dán vào trên người anh.

Người đàn ông rất cao lớn, dáng người thẳng tắp hào sảng, khi anh yên tĩnh đứng một mình ở chỗ đó không cười không nói, sẽ làm cho người khác cảm thấy khí chất quanh người anh đều dịu dàng và thanh khiết.

Sự tồn tại này làm cho người khác không nhịn được muốn tiến tới gần.

Khi Hình Niệm thay trang phục huấn phục và giày xong chạy về tới nơi, mọi người vốn đang huấn luyện đã được nghỉ ngơi.

Từ trước đến nay Mạnh Tuệ sẽ không nương tay với ai, cả ngày nay Hình Niệm không luyện tập, ngay sau khi Hình Niệm vừa bước vào sân huấn luyện lập tức ném khẩu súng cho cô, trực tiếp hạ mệnh lệnh, bảo Hình Niệm vào tập trước.

Hình Niệm lấy được súng, bắt đầu tiến lên phía trước chiến thuật, 50 mét phía trước đột nhiên liên tiếp xuất hiện bia hình người, Hình Niệm “Pằng pằng pằng” mấy phát liên tục giải quyết.

Sau đó cầm súng chiến thuật lăn về phía trước, ngồi xổm trên mặt đất nhanh chóng nổ súng, bắn vào trên ngực bia di chuyển qua trái phải rất nhanh.

Giải quyết xong nhưng thứ này, Hình Niệm cất súng rồi tiến về phía trước, vượt qua cầu thăng bằng leo lên tường cao, tay nắm lấy vòng treo treo trên không vượt qua vũng bùn dài mấy mét……

Chờ đến khi cô huấn luyện xong báo cáo lại với Mạnh Tuệ, Mạnh Tuệ ấn đồng hồ đếm ngược, ghi chép lại thành tích của cô.

Cả người Hình Niệm toàn mồ hôi cởi mũ ra, lau một đi mồ hôi trên mặt, hoàn toàn không chú ý tới Tiếu Nặc đứng bên cạnh sân huấn luyện đều chú ý đến toàn bộ hành trình của cô.

Chính Tiếu Nặc cũng không phát hiện ra, sau khi nhìn thấy cô hoàn thành hạng mục huấn luyện một cách nhanh nhẹn và hoàn mỹ như vậy thì khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Cố Phán híp mắt nhìn Tiếu Nặc nhìn Hình Niệm không chớp mắt, lại liếc mắt nhìn Hình Niệm, khẽ phát ra một tiếng hừ lạnh từ khoang mũi.

Khi Tiếu Hứa quay lại đây, từ xa đã nhìn thấy một bộ quần áo không phù hợp trong quân đội.

Cô ấy đi qua, vỗ vai Tiếu Nặc, “Sao lại đến đây?”

Tiếu Nặc quay đầu, nhìn thấy là cô ấy, liền nói: “Có chút việc muốn nói với chị.”

Tiếu Hứa nhướng đuôi lông mày, hỏi: “Chuyện gì?”

Tiếu Nặc trầm ngâm, thành thật nói với cô ấy: “Hiện tại Hình Niệm vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng em, có một vài chuyện vẫn không chịu nói ra.”

Tiếu Hứa thở dài, “Không phải em nói từ từ tiến tới sao?”

“Ừm,” Tiếu Nặc ngước mắt nhìn về phía Hình Niệm đang cười nói chuyện cùng với tiểu đội trưởng kia, rất nhanh sau đó lại dời mắt đi, lúc này mới tiếp tục nói: “Em chỉ muốn nói cho chị biết đã tiến triển được một chút.”

Tiếu Hứa lườm anh, Em tới chỗ này không chỉ để nói với chị những lời này đó chứ?”

Tiếu Nặc cười cười, “Dẫn em đi gặp bác sĩ tâm lý trong quân doanh bọn chị đi.”

“Làm gì?” Tiếu Hứa nhíu mày.

“Giúp Hình Niệm kê đơn thuốc,” Tiếu Nặc từ tốn nói: “Kết hợp thuốc và tâm lý trị liệu.”

Ngay sau đó Tiếu Nặc đi theo Tiếu Hứa rời khỏi sân huấn luyện.

Có đội viên nhiều chuyện nhìn bóng dáng bọn họ, rất tò mò nói: “Anh chàng đẹp trai kia quen đội trưởng?”

“Không phải là bạn trai của đội trưởng đó chứ?”

Cố Phán phản bác: “Chắc là không phải.”

“Cố Phá, sao cô có thể chắc chắn như vậy? Cô quen à?”

Thời gian Mạnh Tuệ ở trong quân đội dài hơn đám đội viên này, trước kia đã từng gặp Tiếu Nặc đến nơi này, lúc này nghe thấy các cô ấy mồm năm miệng mười bàn tán, lạnh lùng nói: “Đoán mò lung tung cái gì, đó là em trai ruột của đội trưởng.”

“Mọi người nói nhiều như vậy, còn có sức lực đi bàn tán về đội trưởng, tôi thấy mấy chưa cũng không mệt.” Cô ấy nói xong, lập tức đứng dậy, nghiêm túc ra mệnh lệnh: “Toàn thể đứng dậy, nghiêm!”

Ngay một giây trước những nữ binh còn thảnh thơi ngồi dưới đất nghỉ ngơi đã lập tức nhao nhao đứng lên, nhanh chóng đứng dậy.

Tối hôm đó, Tiếu Hứa cầm mấy lọ thuốc tới bên ngoài ký túc xá của nữ binh, Hình Niệm đang chuẩn bị đi tắm rửa bị gọi ra.

“Đội trưởng.” Hình Niệm gọi.

Tiếu Hứa đưa lọ thuốc vitamin trong tay cho cô: “Trên đo có viết cách dùng và liều lượng, dựa theo liều lượng bác sĩ viết uống đúng giờ.”

Hình Niệm nhận lấy, phát hiện quả nhiên trên lọ thuốc có mực màu xanh, là có người cố ý viết lên.

Hơn nữa…… Vitamin?

Bỗng nhiên cô bật cười, nói với Tiếu Hứa: “Đội trưởng, không cần cố ý đổi lọ thuốc vì em, em đã chấp nhận tình trạng hiện giờ của mình rồi, sẽ tích cực phối hợp trị liệu.”

Tiếu Hứa hơi nhíu mày, rất ghét bỏ nói: “Tôi rảnh rỗi như vậy sao?”

Ý là chuyện đổi lọ thuốc này không phải là cô ấy làm.

Hình Niệm hơi giật mình, cô còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Tiếu Hứa đã thúc giục nói: “Mau trở về thu dọn rồi nghỉ ngơi, ngày mai biểu hiện thật tốt cho tôi.”

Hình Niệm mím môi, rồi sau đó cười nói: “Rõ!”

Ngày hôm sau, thời tiết âm u, như thể trời sắp mưa.

Bầu không khí trong quân doanh căng thẳng mà long trọng, diễn tập không có thể bởi vì nguyên nhân thời tiết mà nói hoãn là hoãn được.

Nếu như trời đổ mưa, không thể nghi ngờ là sẽ làm tăng thêm khó khăn cho trận diễn tập quân sự tuyển chọn quân nhân xuất sắc này.

Nhưng đồng thời cũng càng có thể làm nổi bật người nào càng thích hợp đi tham gia cuộc thi quốc tế hơn.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, cơn mưa lớn rơi xuống.

Kết quả của đợt chia đội ngẫu nhiên lần này là Hình Niệm, Cố Phán và Dương Thanh Thanh cùng một tổ, mà Mạnh Tuệ cùng với hai đội viên khác cùng một tổ là tổ đối thủ của bọn họ.

Khả năng bắn súng của Hình Niệm chuẩn xách, gần như có thể bách phát bách trúng, nhưng bởi vì nguyên nhân tâm lý, hiện tại cô rất khó thể hiện khả năng bắn súng của mình.

Nếu như vào tình huống bình thường, Hình Niệm hoàn toàn có thể địch lại Mạnh Tuệ, nhưng diễn tập lần này ai cũng không tin tưởng Hình Niệm, bởi vì cô căn bản không chiến thắng được tâm ma.

Ít nhất là hiện tại còn chưa chiến thắng.

Khi Cố Phán biết đồng đội của mình là Hình Niệm thì tức giận trợn tròn mắt, liên tục lẩm bẩm thì thầm với Dương Thanh Thanh nói chắc chắn Hình Niệm sẽ kéo bọn họ tụt lại phía sau, kéo điểm của các cô xuống.

Tuy rằng lời Cố Phán nói không lớn, nhưng Hình Niệm ở ngay bên cạnh, cô nghe thấy rõ ràng.

Cô không nói gì, để mặc cho Cố Phán nói như thế nào, cô chỉ lo kiểm tra trang bị của mình, lắp băng đạn vào.

Sau khi diễn tập chính thức bắt đầu, Cố Phán và Dương Thanh Thanh đi cùng nhau, để lại một mình Hình Niệm.

Trận diễn tập lần này ở trong một tòa nhà bỏ hoang không có mái nhà, mỗi một góc trong tòa nhà đều có camera theo dõi, 360 độ không góc chết, toàn bộ quá trình có thể quay được, thậm chí sẽ còn có máy bay không người lái ở phía trên bay vòng quanh tòa nhà ghi lại quá trình diễn tập của bọn họ.

Tiếu Hứa đứng ở bên ngoài, nhìn hình ảnh trên màn hình, mím môi không nói một lời.

Hình Niệm bên kia không có động tĩnh gì, mấy người Mạnh Tuệ đang quan sát Cố Phán và Dương Thanh Thanh ở gần đó.

Đột nhiên, một tiếng súng vang lên, trên đỉnh đầu Dương Thanh Thanh bốc khói xanh, bị loại.

Mà trong nháy mắt Dương Thanh Thanh bị bắn trúng, dáng người Cố Phán thoăn thoắt trốn ra phía sau bức từng bên cạnh.

Hình Niệm nghe thấy tiếng súng vang lên, vội vàng chạy về phía Cố Phán.

Cố Phán khom lưng thay đổi địa điểm, một lần nữa tìm kiếm vị trí của đối phương, ngay khi Hình Niệm sắp đi đến trước mặt Cố Phán, họng súng của Mạnh Tuệ nhắm ngay phía sau lưng Cố Phán.

Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh, Hình Niệm dựa theo bản năng phải bảo vệ đồng đội, trực tiếp tiến lên ôm chặt Cố Phán xoay người, thay cô ta đỡ viên đạn của Mạnh Tuệ.

Cùng lúc đó, Cố Phán nhanh tay lẹ mắt bóp cò súng, viên đạn của khẩu súng trong tay bắn ra đi ra ngoài, bắn trúng một đồng đội bên cạnh Mạnh Tuệ.

Hình Niệm đã quá kinh sợ, không khống chế được trượt xuống theo Cố Phán

Cảm xúc trong con ngươi cô phức tạp, hai mắt tràn ngập ánh nước, vẻ mặt rất hoảng sợ, cơ thể đang không ngừng mà phát run rẩy.

Cố Phán bị bộ dạng này của Hình Niệm làm cho choáng váng, cô ta đứng yên tại chỗ, bị Mạnh Tuệ bắn trúng, ngay cả một chút phản ứng cũng không có, chỉ nhìn Hình Niệm run rẩy nâng tay lên không có một chút sức lực nào kéo quần áo mình, đầu óc trở nên hỗn độn.

Cố Phán nhìn thấy miệng Hình Niệm mấp máy, giống như đang nói chuyện, cô ta bất giác ngồi xổm xuống, đỡ Hình Niệm lên, vừa muốn hỏi cô làm sao vậy, chỉ nghe được Hình Niệm run rẩy nói từng chữ một nắm lấy quần áo cô ta: “Đội trưởng…… Đội trưởng……”

“Thật sự xin lỗi……”

Trái tim Cố Phán đột nhiên như là bị một cục bông chặn kín, nhưng ngoại trừ ngẩn người ra, cô ta không làm gì được.

Cơ thể Hình Niệm vẫn liên tục toát ra mồ hôi lạnh, nhịp tim đập rất nhanh, như là hoảng loạn cực độ, cô trợn tròn mắt, cảm giác thế giới trước mắt trời đất quay cuồng, người và cảnh trước mặt đều vặn vẹo, cô giống như một con cá bị bắt ra khỏi nước, đang hấp hối giãy giụa bên bờ vực của cái chết.

Vừa rồi cô…… Đã cứu được đội trưởng rồi sao?

Hình như không phải, vậy thì đó là ai?

Hình Niệm mờ mịt trợn mắt, cô nhìn xung quanh có rất nhiều gương mặt, nhưng chỉ có thể nhìn hình dáng mơ hồ, không nhìn thấy rõ vẻ mặt, còn có rất nhiều âm thanh hỗn loạn, lo lắng không ngừng mà vang, rất ồn ào.

“Hình Niệm!” Trước khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, rốt cuộc cũng nghe được giọng nói làm cho cô an tâm.

Đội trưởng, sao chị lại cô trách em?

Chị cứ mắng em đi, như vậy trong lòng em mới có thể dễ chịu hơn một chút.

—————————–

Editor: Không hiểu sao tui edit chương này mà khóc như mưa luôn í 😣😣😣

- -----oOo------