Đường Về - Ngải Ngư

Chương 133



Edit: Mây

Hình Niệm làm theo yêu cầu của Tiếu Nặc, mỗi buổi sáng đều sẽ gửi ba tin nhắn thoại cho anh.

Tiếu Nặc cũng không ngoại lệ đều sẽ trả lời cô bằng một câu: “Chào buổi sáng, em rất tuyệt vời, Hình Niệm.”

Những ngày huấn luyện tiếp theo Hình Niệm cùng với những đội viên bị loại và đội viên muốn tham gia sát hạch trong nước bắt đầu chia làm hai nhóm, một nhóm vẫn huấn luyện như thường ngày, một nhóm khác tiến hành huấn luyện càng khắc nghiệt và khó khăn hơn.

Và thứ bảy mỗi tuần Hình Niệm đều sẽ xin nghỉ ra ngoài, để cho Tiếu Nặc tiến hành tâm lý trị liệu cho mình.

Ngoài việc chỉ giúp cô vận dụng liệu pháp tâm vật lý trị liệu để khơi thông cảm xúc và nhận thức, Tiếu Nặc còn đang tiến đến từng bước một để làm cho cô một lần nữa không còn sợ hãi việc chĩa súng vào người khác.

Ban đầu là dùng súng đồ chơi chơi đùa cùng với những đứa trẻ ở viện phúc lợi.

Sau đó anh lại dẫn cô đến cửa hàng dùng súng bắn bể bong bóng, để cô thư giãn và thoải mái trong một thời gian ngắn, rồi lôi kéo đến chơi CS (*) người thật.

(*) CS (Counter-Strike): là một loạt trò chơi điện tử bắn súng.

Tiếu Nặc vẫn luôn theo dõi chặt chẽ trạng thái cảm xúc của cô, chỉ cần hơi có một chút sai lầm là sẽ kịp thời giúp cô sửa lại đúng nhận thức của cô, để cho cô từ từ tiếp nhận những gì anh nói với cô.

Anh lặp đi lặp lại nói rằng cô không làm gì sai, nói cô vẫn luôn rất tuyệt vời, không hề thấy mệt mỏi.

Anh còn làm hết sức để cô cầm lấy súng, nhắm ngay vào mình.

Người đàn ông mặc một bộ đồ rằn ri, trên mặt còn bôi sơn dầu, đứng ở trước mặt cô cách đó không xa.

“Hình Niệm,” Tiếu Nặc lớn giọng gọi cô, không nhanh không chậm trấn an cảm xúc của cô, nói: “Nhìn tôi.”

Cô gái nắm chặt khẩu súng trung tay, sau khi cô nghe được lời anh nói thì ngước mắt lên nhìn phía anh.

Tiếu Nặc dịu dàng nhìn cô, khẽ cười nói: “Làm theo lời tôi nói làm, nâng súng lên.”

Hình Niệm hơi sợ hãi, ngón tay run rẩy rất nhẹ, nhưng nhìn thấy ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định của anh, giống như là bị ma lực nào đó thúc đẩy, chậm rãi, nâng súng lên từng chút từng chút một.

“Đúng vậy, cứ như vậy,” Tiếu Nặc tiếp tục nói với cô: “Bây giờ, nhắm ngay họng súng vào tôi.”

Hình Niệm theo bản năng lập tức lắc đầu, vừa định buông tay, lại bỗng nhiên nghe được giọng nói của Tiếu Nặc vang lên: “Hình Niệm, không phải sợ, trong này không phải là đạn thật, nó chỉ là một khẩu súng laser, sẽ không làm tôi bị thương.”

“Chúng ta đang chơi trò chơi, đang trải nghiệm kho/ái cảm bắn súng, khẩu súng em cầm trên tay chính là súng laser, Hình Niệm, tin tưởng tôi.”

Súng laser……

Sẽ không làm người khác bị thương.

Hình Niệm ổn định tinh thần, nhẩm đi nhẩm lại lời anh nói ở trong lòng rất nhiều lần, không ngừng tự nhủ với mình đây là súng laser sẽ không làm người khác bị thương.

Sau đó rất chậm rãi nâng khẩu súng lên, nhắm ngay họng súng vào Tiếu Nặc.

“Được rồi, bây giờ có thể bóp cò rồi.” Tiếu Nặc cười nói với cô: “Thử một chút, không sao đâu.”

“Hình Niệm, tôi thật sự không sao đâu, em tin tôi đi.”

Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt ấm áp kia của anh, ngón trỏ chậm rãi dùng sức, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ngay khoảnh khắc nhắm mắt lại kia đã bóp cò súng.

Giây tiếp theo, cô mở to mắt, nhìn thấy Tiếu Nặc nhấc chân đi về phía cô.

Hình Niệm như là được trút bỏ một gánh nặng, đôi tay cô không kìm được mà run rẩy, hưng phấn, kích động, còn có rất nhiều cảm xúc phức tạp cùng nhau bừng lên.

Thậm chí cô còn thấy không thể tin nổi lại nâng súng lên bắn về phía Tiếu Nặc thêm một phát nữa, lần này cũng không có nhắm mắt.

Không bị sao cả!

Anh còn đang bước đi về phía cô!

Hình Niệm bỗng nhiên vui vẻ giống như một đứa trẻ, chân tay cô hơi luống cuống, niềm vui thể hiện hết ra ngoài.

Vào ngay khoảnh khắc Tiếu Nặc đi tới, bởi vì Hình Niệm thật sự quá vui mừng, trực tiếp ôm lấy anh.

Cô vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, nhón chân vui vẻ như muốn nhảy cẫng lên, giọng nói vừa run rẩy vừa nức nở nói: “Em làm được, em làm được rồi! Tiếu đại ca, em làm được rồi!”

Mắt mày Tiếu Nặc hơi cong, khẽ trả lời: “Ừm.”

“Em thật sự rất tuyệt vời.”

Để cho Hình Niệm tiến thêm một bước thích ứng với cảm giác này, sau đó Tiếu Nặc còn tự đi đổi súng laser thành súng đạn màu.

Loại súng này sau khi bắn trúng người thì trên người bị bắn trúng sẽ xuất hiện một mảng bột phấn với màu sắc rực rỡ nhỏ, gần giống với đạn rỗng các cô dùng trong quân đội.

Sự thật chứng minh, mấy tháng trị liệu này đã có hiệu quả.

Hình Niệm có thể khắc phục chướng ngại tâm lý, cầm súng đối chiến với Tiếu Nặc.

Súng đạn màu cũng dùng được.

Lần đó đến khi quân doanh tiến hành diễn tập đối kháng quân sự cũng không thành vấn đề.

Từ sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Hình Niệm vô cùng vui vẻ nói với Tiếu Nặc: “Tiếu đại ca, đi dạo đi, em với anh ăn cơm! Hôm nay thật vui!”

Cô vươn tay về phía mặt trời, ánh nắng mùa đông xuyên qua từng kẽ ngón tay của cô, chiếu xuống trên mặt cô, hình thành một mảnh bóng sáng loang lổ.

Cô gái lập tức ngửa mặt, xuyên qua kẽ ngón tay hơi nheo mắt lại nhìn hai tay của mình, cực kỳ vui sướng mà thở dài: “Em sắp về rồi.”

Nữ hoàng bắn súng thứ hai, tôi đang tới đây.

Đội trưởng, cuối cùng em cũng không phụ sự kỳ vọng của chị.

Tiếu Nặc quay đầu nhìn cô, cô gái tắm mình dưới ánh mặt trời, tựa như một đóa hoa hồng tùy ý nở rộ.

Hoa hồng, đã nở rộ vào mùa đông lạnh lẽo này.

Anh mỉm cười, giơ tay xoa xoa mái tóc ngắn gọn gàng của cô, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”

Rồi sau đó mới thong thả hỏi Hình Niệm: “Muốn ăn cái gì?”

“Trời lạnh như vậy, đương nhiên muốn ăn lẩu rồi!” Cô hưng phấn nói xong mới cảm giác không đúng, vội vàng nói: “A, không phải! Những lời này nên là em hỏi anh mới đúng, Tiếu đại ca, anh muốn ăn cái gì?”

Tiếu Nặc trả lời: “Lẩu.”

Trái tim Hình Niệm nhảy lên, bước chân đột nhiên ngừng lại.

Người đàn ông nhận thấy được, dừng lại xoay người nhìn về phía cô, hỏi: “Sao lại không đi nữa?”

Ánh mắt Hình Niệm mơ hồ, cô lập tức đem chạy bộ đuổi theo anh, hơi ngượng ngùng nói với anh: “Tiếu đại ca, anh đừng chiều theo em, anh muốn ăn cái gì thì chúng ta……”

“Ăn lẩu.” Anh cười nhạt, nói: “Tôi cũng muốn ăn lẩu.”

Hình Niệm chớp chớp mắt, cũng không biết vì sao, trái tim đập thình thịch rất mạnh, cô miễn cưỡng ổn định hơi thở, vẻ mặt như thường trả lời “Được, vậy chúng ta đi ăn lẩu.”

Sau ngày hôm đó, mỗi lần Hình Niệm huấn luyện diễn tập đối kháng thành tích còn là “Bắn chết 0 người”.

Hình Niệm từng là niềm tự hào của Tiếu Hứa dường như đang ở trên đường chạy chạy như điên về các cô.

Rốt cuộc, “Nữ hoàng bắn súng thứ hai” cũng đã trở lại.

Hình Niệm tự tin kia, đã trở lại.

Tiếu Nặc dùng khoảng thời gian hơn ba tháng, mới bắt đầu làm cho Hình Niệm dám một lần nữa cầm lấy súng nhắm vào ngay đối thủ ở trong đợt diễn tập, đối kháng chính diện.

Mà lúc này, tiểu đội trưởng Mạnh Tuệ và Cố Phán đã thành công vượt qua vòng tuyển chọn, xác định sẽ đại diện cho quốc gia bước lên sân thi đấu quân sự quốc tế.

Mạnh Tuệ và Cố Phán không còn ở trong quân doanh huấn luyện cùng các cô, mà là tiến hành huấn luyện ma quỷ vô nhân đạo với những quân nhân khác cùng nhau tham gia vào cuộc thi.

Hình Niệm đã được Tiếu Hứa giao trọng trách, tạm thời đảm nhận chức vụ tiểu đội trưởng.

Tuy rằng Hình Niệm đã có một bước tiến lớn, nhưng tâm lý trị liệu cũng không thể nói dừng là dừng được.

Tiếu Nặc yêu cầu Hình Niệm cho anh phản hồi, anh căn cứ biểu hiện sắp tới của cô để tiến hành đánh giá, để có thể chắc chắn cô thật sự kết thúc tâm lý trị liệu hay không.

Đến tháng thứ năm, cũng chính là mùa xuân năm sau, vào một ngày thứ bảy Hình Niệm như bình thường đến chỗ Tiếu Nặc, đột nhiên được Tiếu Bặc thông báo: “Hình Niệm, chúc mừng em, sau này không cần đến đây tiếp nhận tâm lý trị liệu nữa.”

Hình Niệm đang vui vẻ và an tâm, nhưng từ đáy lòng vẫn sinh ra một sự mất mát khó hiểu.

Khóe miệng cô hiện lên một nụ cười, nói lời cảm ơn với Tiếu Nặc: “Cảm ơn Tiếu đại ca mấy tháng qua đã quan tâm.”

Tiếu Nặc cười nhạt trả lời: “Nên làm.”

“Tiếu đại ca,” sau khi Hình Niệm gọi anh lại khẽ mím môi dưới, hơi thấp thỏm nói: “Em có thể…… Mời anh ăn một bữa cơm được không?”

Tiếu Nặc nhướng mày, vui vẻ đồng ý: “Được.”

“Ừm……” Anh lại trầm ngâm, nói: “Để tôi mời em đi.”

“Không được, em mời anh vì muốn cảm ơn anh mấy tháng qua……”

Hình Niệm còn chưa nói xong, Tiếu Nặc đã mỉm cười không nhanh không chậm nói: “Không cần cố ý cảm ơn tôi, đây là chuyện tôi nên làm.”

“Hình Niệm, tôi mời em, tôi chọn địa điểm, được không?”

Hình Niệm cắn môi, cô phát hiện ra mình gần như không thể nói ra lời từ chối, vì thế gật đầu, “Được.”

Tối hôm đó, Tiếu Nặc dẫn Hình Niệm đến một nhà hàng.

Biết Hình Niệm thích cay, Tiếu Nặc cố ý chọn một vài món ăn cay dựa theo khẩu vị của cô.

Bữa ăn này Hình Niệm ăn vô cùng vui vẻ, từ khi ra khỏi nhà hàng, cô gái vô cùng thỏa mãn.

Từ sau khi dỡ bỏ gánh nặng tâm lý, cả người cô thoạt nhìn càng hoạt bát hướng ngoại, cũng càng tự tin và lạc quan hơn.

Ngay cả bước chân đi trên đường cũng trở nên rất uyển chuyển, nhẹ nhàng.

Tiếu Nặc lái xe, anh đưa Hình Niệm về đến trước cổng quân doanh, nhìn cô xuống xe rời đi.

Sau đó lái xe đi.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Tiếu Nặc không chủ động liên lạc với Hình Niệm nữa, mà Hình Niệm cũng vì quanh năm ở trong quân doanh, hầu như không gặp mặt anh.

Giao điểm của hai người sau khi kết thúc trị liệu đã phai nhạt đến mức gần bằng không.

Mãi đến ba năm sau, một ngày nọ, sau khi kết thúc kỳ nghỉ phải trở về quân doanh, Hình Niệm đang chờ xe buýt ở bến đợi, một chiếc xe tư nhân đột nhiên dừng lại trước mặt cô.

Cửa sổ ghế phụ chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt chủ xe cũng dần dần xuất hiện trước mắt cô.

“Tiếu đại ca……” Hình niệm có một cái chớp mắt chần chờ, hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì sao?”

Hình Niệm đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc gọi một tiếng: “Tiếu đại ca?”

Tiếu Nặc vẫn giống như trước kia nhẹ nhàng mỉm cười với cô, chậm rãi nói: “Hình Niệm, lên xe.”

Hình Niệm do dự một giây, nghe lời đi về phía trước, mở cửa xe ngồi vào.

Nàng cũng không biết vì cái gì, chính mình đang hỏi những lời này thời điểm, có điểm chờ mong, cũng có chút thấp thỏm.

“Trở về đội?” Giọng nói của anh trầm thấp và nhẹ nhàng.

Hình Niệm ngoan ngoãn gật đầu trả lời: “Vâng.”

Tiếu Nặc không nói gì nữa, chuyển hướng ở ngã tư, lái xe đưa cô về quân doanh.

Từ sau khi Hình Niệm lên xe đã hơi hoảng hốt, lúc này mới nhớ tới nên nói lời cảm ơn, vì thế vội vàng nói: “Cảm ơn Tiếu đại ca.”

Tiếu Nặc khẽ cười, không nhanh không chậm trả lời cô: “Không có gì.”

Sau ngày hôm đó, Hình Niệm và Tiếu Nặc liên lạc qua lại nhiều hơn.

Tiếu Nặc sẽ hẹn cô ra ngoài ăn cơm, sẽ dẫn cô đi xem phim, cũng sẽ nhờ Tiếu Hứa đưa đồ ăn vặt cho cô.

Hình Niệm cũng thay đổi vừa chạm vào điện thoại là sẽ tìm anh, có những chuyện nhỏ nhặt gì cũng phải nói với anh.

Nhưng anh không chê cô phiền một chút nào, mỗi lần đều trò chuyện cùng cô rất lâu.

Ba tháng trôi qua, một buổi tối, Tiếu Năc đưa Hình Niệm đi ăn lẩu xong rồi đưa cô về đội.

Lúc cô sắp xuống xe, anh bỗng nhiên lại gọi cô lại, lời nói không còn từ tốn như ngày thường của anh, ngược lại có thêm một chút vội vàng, nếu cẩn thận phân biệt, dường như còn có một chút căng thẳng.

Hình Niệm quay đầu lại, chú ý tới bàn tay cầm vô lăng của Tiếu Nặc có dùng sức, nhưng một giây sau anh lại khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh như ngày thường, làm cho cô bừng tỉnh cảm thấy vừa rồi những gì cô bắt được đều chỉ là ảo giác do chính mình sinh ra.

“Tiếu đại ca…” Hình Niệm có một khoảnh khắc chần chừ, hỏi: “Anh còn có chuyện gì nữa không?”

Cô cũng không biết vì sao, lúc mình hỏi những lời này, có chút mong chờ, cũng có chút thấp thỏm.

Loại cảm xúc này rất khó hiểu, rồi lại cảm thấy nên như vậy.

“Hình Niệm,” Tiếu Nặc gọi cô như thường lệ, giọng nói ấm áp và trong sáng, không nhanh không chậm, anh tạm dừng, thấp giọng hỏi: “Ở trong lòng em, con mèo lý tưởng được chọn, là như thế nào?”

Hình Niệm bị câu hỏi đột ngột không đầu không đuôi của anh làm cho ngẩn ra, chợt không kịp phản ứng lại.

Cô rất mờ mịt nhìn anh, hỏi: “Hả? Mèo nào?”

“Chính là……” Yết hầu Tiếu Nặc không kìm được trượt lên xuống, ngước mắt lên nhìn về phía Hình Niệm, trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông dường như có gợn sóng, gằn từng chữ: “Câu chuyện mèo và hoa hồng, con mèo kia, người được em chọn là người như thế nào?”

Hình Niệm chợt hiểu được ý tứ của anh, trong nháy mắt bị đánh thức, sững sờ.

Bản thân cô hoàn toàn không nhận ra, trên má cô đã phủ một màu đỏ ửng mỏng manh, ngay cả lỗ tai và cổ cũng nhiễm màu đỏ.

Bầu không khí trong xe đóng băng và yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện, nhất thời rất kỳ lạ.

Một lát sau, Tiếu Nặc thong thả giải vây, nói: “Không tiện thì không nói cũng không sao.”

Tinh thần của Hình Niệm bị kéo về trong nháy mắt, cô hơi hoảng loạn, ánh mắt mơ hồ, vừa định nói không phải là không tiện nói, lại nghe thấy anh hỏi câu tiếp theo: “Vậy em có thể nói cho tôi biết, tôi có phù hợp với con mèo được em chọn ở trong lòng kia không?”

Trái tim Hình Niệm ngừng đập trong phút chốc, cô bỗng nhiên ngước mắt lên, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ nhìn về phía Tiếu Nặc với vẻ mặt bình tĩnh, há miệng th,ở dốc, nhưng chỉ rất ngốc nghếch mà ấp a ấp úng hỏ: “Tiếu đại ca, anh…… Lời này của anh là…… Là có ý gì?”

Tiếu Nặc dường như có chút bất đắc dĩ, thở dài một hơi.

Anh kiềm chế trái tim như đang muốn phá ta lồng ngực trái của mình nhảy ra ngoài, miễn cưỡng ổn định tinh thần, khóe miệng ngậm ý cười, lời nói nhẹ nhàng, từ tốn giải thích: “Ý của tôi chính là, tôi có thể làm con mèo chăm sóc và bảo vệ cho hoa hồng kia không?”

“Hình Niệm, em có đồng ý không?”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Thời gian nam chính và nữ chính ở bên nhau đổi thành ba năm sau khi tâm lý trị liệu kết thúc.

- -----oOo------