Đường Về - Ngải Ngư

Chương 141



Edit: Mây

Sáng sớm khi Du Thừa Nghiên đi từ trên tầng xuống thì nghe được Thường Trăn Ly nói ra một câu không phân biệt được cảm xúc như vậy, mi tâm nhíu chặt lại.

Chuyện năm đó, anh ta chỉ cực kỳ hận Thư Ninh Viễn, ở trong lòng sớm đã không thể nào trách cứ Thư Vãn người anh ta xem như là em gái mà đối đãi.

Ai cũng biết, người sai chính là Thư Ninh Viễn.

Thư Vãn và Vạn Tĩnh chỉ là bị liên lụy, chỉ vì hai người là vợ con của Thư Ninh Viễn.

Du Thừa Nghiên yêu ghét rõ ràng, không oán trách người vô tội, cũng không tha thứ cho người có tội.

Cho nên đối với Thư Vãn, mấy năm gần đây cũng chỉ là một mối quan hệ ngượng ngùng không hề liên lạc gì nữa, xa cách.

Chưa bao giờ có ý định chuyển tội của ba cô, lên trên người của một cô gái nhỏ vô tội.

Du Thừa Nghiên lấy điện thoại ra, âm thầm gửi cho Du Cẩn Niên một tin nhắn.

【Chú út, bà nội cho người mời Thư Vãn đến nhà, chú nhanh về đi.】

Sau khi gửi đi anh ta giả vờ như không biết gì, không đi đi đến phòng khách, lười nhác nói với Thường Trăn Ly: “Bà nội, chào buổi sáng.”

Thường Trăn Ly thờ ơ đáp một tiếng, ngay khi Du Thừa Nghiên đi đến bàn ăn bên kia vừa mới ngồi xuống, Thường Trăn Ly đột nhiên hỏi: “Đại hội cổ đông tháng sau, có nắm chắc không?”

Du Thừa Nghiên cười cười, giọng điệu vừa tự tin vừa chắc chắn: “Yên tâm đi bà nội, sẽ không làm bà thất vọng.”

Du Thừa Nghiên là con trai của Du Thuyên Niên đã mất, nhỏ hơn Du Cẩn Niên năm tuổi, lớn hơn Thư Vãn bốn tuổi, năm nay hai mươi lăm tuổi.

Thường Trăn Ly dự định chuyển vị trí chủ tịch này lại cho Du Thừa Nghiên vào đại hội cổ đông, dù sao bà cũng đã hoa tàn ít bướm, thật sự có rất nhiều sự đều lực bất tòng tâm, Du Cẩn Niên lại không thành thạo trong việc quản lý công ty, trước kia vẫn luôn là cháu trai lớn quản lý.

Bây giờ con trai trưởng không còn nữa, cũng nên do Thừa Nghiên gánh vác trọng trách.

Từ tối hôm qua, Thư Vãn đã bắt đầu nhận được tin nhắn từ một số lạ.

【Vãn Vãn, em nghỉ ngơi thật tốt trước đi, có thời gian chúng ta nói chuyện.】

Sáng hôm nay khi cô còn chưa thức dậy, cô lại nhận được một tin nhắn khác:【Chào buổi sáng, Vãn Vãn.】

Sau khi cô nhìn thấy, Thư Vãn cũng không trả lời, chỉ là lưu dãy số này lại, thay đổi ghi chú.

Cô vốn định đến đoàn múa sớm một chút, nhưng mà vừa ra khỏi cửa đã bị người ta chặn ở cửa nhà.

Người tới cô có quen, là người của nhà họ Du.

“Chủ tịch muốn mời cô Thư đi một chuyến.”

Thư Vãn khẽ cắn m/ôi dưới.

Cô biết chắc chắn sẽ có ngày này, nhưng không ngờ là nó sẽ đến nhanh như vậy.

Thư Vãn không phản kháng cũng không từ chối, đi theo người tới mời cô lên xe.

Đang đi nửa đường đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại đến từ “Cẩn Niên”, Thư Vãn hơi sửng sốt, rồi sau đó mím môi từ chối nghe máy.

Chú út, lần này em trở về, không có ý định lùi bước.

Tối hôm qua cũng không phải là nhất thời rung động, là em mơ ước đã lâu.

Em muốn ở bên cạnh anh, cho dù có bị người đời chỉ trích, cho dù có phải vượt qua muôn vàn khó khăn.

Du Cẩn Niên gọi tới lần thứ hai rất nhanh, Thư Vãn vẫn không nghe máy.

Sau một lúc lâu, cô nhận được tin nhắn của anh.

【Cẩn Niên: Vãn Vãn, nghe anh, đừng đi. Hoặc là em chờ anh rồi cùng nhau đi, anh về nhà cùng em.】

Thư Vãn cầm điện thoại ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cảnh đường phố nhanh chóng lùi lại phía sau lướt qua trước mắt cô.

Cô hơi thất thần suy nghĩ, nếu như Du Cẩn Niên ở đây, nhất định anh sẽ khó xử.

Một bên là người phụ nữ anh thích, một bên là người nhà mà anh xem trọng.

Bảo anh làm như thế nào cũng là đang tra tấn anh.

Cô không nỡ lại làm cho anh rơi vào một cuộc đấu tranh khó khăn giãy giụa trong đó.

Nhưng cô cũng quả thật là không bỏ được anh.

Thậm chí Thư Vãn còn nghĩ, đời này không có Du Cẩn Niên, cô vẫn có thể sống cuộc sống bình thường, ngày qua ngày.

Chẳng qua là sẽ không bao giờ xuất hiện bất kỳ một chút mong chờ và rung động nào nữa.

Nó giống như là một mặt hồ tĩnh lặng không gió.

Không có gió, vĩnh viễn không thể nổi lên một tia gợn sóng.

Lúc đến nhà họ Du, Thư Vãn mở cửa xuống xe, nhìn căn nhà vô cùng quen thuộc này, chậm chạp không bước thêm một bước.

Cho đến khi người bên cạnh nói với cô: “Cô Thư, mời đi.”

Lúc này Thư Vãn mới nhấc chân lên, đi về phía trước.

Cô khẽ cắn m/ôi dưới, dẫm lên bậc thang, đi theo người đó vào trong nhà, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên sô pha.

Năm năm trước Thường Trăn Ly đau khổ vì mất đi đứa con trai yêu quý, lúc ấy trong một đêm già đi rất nhiều, cho dù sau đó có tốn rất nhiều tiền làm đẹp chăm sóc da, nhưng dù sao tuổi tác cũng bày ra đó, không chấp nhận cái già cũng không được.

Nhưng khí chất toát lên quanh người bà ấy lại không giảm vẫn như năm đó.

Thanh lịch và sang trọng, khí thế mạnh mẽ.

Là phu nhân nhà giàu, cũng càng là người phụ nữ mạnh mẽ.

Thư Vãn cuộn ngón tay lại, cố gắng làm cho mình giữ được bình tĩnh, lời nói trầm tĩnh và lễ phép gọi: “Bà nội Du.”

Cảm xúc của Thường Trăn Ly không rõ cười một tiếng, lời nói cũng làm cho Thư Vãn không phân biệt được rốt cuộc thái độ của bà là như thế nào, “Đã lâu không thấy gắp, Thư Vãn.”

Thư Vãn nhẹ nhàng đáp một tiếng “Vâng”, “Đã mấy năm rồi.”

Thường Trăn Ly chưa nói để Thư Vãn ngồi xuống nói chuyện, Thư Vãn vẫn luôn ở bên cạnh đứng rất quy củ.

Du Thừa Nghiên thay áo quần xong đi từ trên tầng xuống, khoảnh khắc nhìn thấy Thư Vãn người đàn ông không có bất kỳ biểu cảm bất ngờ gì, cũng không chào hỏi với cô, chỉ nhìn cô một cái, bước chân không dừng lại ra ngoài, trong miệng nói: “Bà nội, cháu đến công ty đây.”

“Ừ, được rồi.” Rõ ràng là thái độ của Thường Trăn Ly khi nói chuyện với cháu trai nhẹ nhàng và thân thiết hơn, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều, dặn dò: “Trên đường lái xe chậm một chút.”

“Vâng ạ.” Du Thừa Nghiên đẩy cửa đi ra ngoài, trực tiếp gọi vào số điện thoại của Du Cẩn Niên.

“Alo, chú út, chú đã đến chưa?” Trong lời nói của anh ta có sự vội vàng, hạ giọng báo tin cho Du Cẩn Niên: “Bà nội đã nói chuyện với em ấy, cụ thể thế nào cháu không nghe được.”

“Cháu trông chừng giúp chú một chút, chú sắp đến rồi.” Du Cẩn Niên đeo tai nghe Bluetooth nhíu chặt mày lạnh lùng nói.

Du Thừa Nghiên vội vàng từ chối: “Cháu trông chừng thế nào? Bà nội sẽ mắng cháu chết đấy!”

“Hơn nữa công ty có việc gấp, cháu thật sự phải chạy đến đó.”

“Chú nhanh đến đây đi,” anh ta cũng hơi phiền lòng, “Cháu chỉ có thể giúp chú đến đây thôi.”

Lúc này ở phòng khách Thu Vãn đang cúi đầu không nói một lời nào, Thường Trăn Ly ngồi trên sô pha, bà ném những tấm ảnh bị paparazzi chụp lén đến trước mặt Thư Vãn.

Một xấp ảnh bay xuống bên chân cô, Thư Vãn nhìn thấy nội dung trên ảnh, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Giải thích một chút?” Thường Trăn Ly không nhanh không chậm nói.

Thư Vãn cắn chặt môi, hơi thở của cô chậm lại, mới nói với Thường Trăn Ly bằng ngữ điệu bình thường: “Bà nội Du, cháu không có gì để giải thích cả.”

“Cháu thích chú út, chính là như vậy.”

Hình như là Thường Trăn Ly cười lạnh, bà đứng lên, cất bước đi đến trước mặt Thư Vãn, gằn từng câu từng chữ hỏi: “Thích Cẩn Niên?”

“Vậy cô có còn nhớ rõ, chuyện tốt mà ba cô đã làm ra không?”

Thư Vãn không hề còn một chút màu máu cứng đờ đứng yên tại chỗ, nghe thấy lời nói khắc nghiệt của Thường Trăn Ly: “Ba cô hại con trai lớn của tôi chết thảm còn chưa đủ, cô lại tới gây họa cho con trai nhỏ của tôi?”

“Có phải là cô nhất định phải làm nhà họ Du tôi hoàn toàn rối loạn, họ Thư các người mới vừa lòng không?”

Rốt cuộc Thư Vãn cũng hiểu được vì sao mẹ lại không chịu quay về Bắc Kinh đối mặt với những quan hệ trước kia.

Cô chưa bao giờ biết đến tình huống này, chắc chắn là mẹ đã không từng chịu những lời nói còn ác độc và châm chọc hơn thế này gấp trăm ngàn lần.

Cô miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, để cho bản thân mình không hoàn toàn hoảng loạn, còn xem như bình tĩnh và lý trí trả lời Thường Trăn Ly: “Bà nội Du, cháu không phủ nhận cũng không giải thích, quả thật là ba cháu đã làm sai.” Hốc mắt Thư Vãn đỏ bừng, nức nở nói: “Cháu biết là nhà ho Thư chúng cháu rất có lỗi với mọi người, rất có lỗi với bác Du.”

“Cháu xin lỗi, thật sự xin lỗi, thật sự…… Xin lỗi.” Cô hít hít mũi, trong mắt rưng rưng nước mắt, gần như cầu xin: “Ngoại trừ bảo cháu rời rời khỏi chú út, bà muốn làm gì cháu cũng được.”

Thường Trăn Ly ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, không hề dao động, thậm chí bà còn cười lạnh chất vấn: “Tôi làm gì cô cũng được? Cho dù tôi có chém cô thành trăm mảnh, có thể đổi về lại con trai tôi được sao?”

“Có thể sao, Thư Vãn!” Thường Trăn Ly bỗng nhiên cất cao giọng, hơi mất khống chế cao giọng hỏi cô.

“Nhà của chúng tôi đối xử với mấy người không tốt sao? Vì sao Thư Ninh Viễn lại đối xử với con trai tôi như vậy?” Thường Trăn Ly nắm lấy bả vai Thư Vãn, không ngừng lắc lắc, “Cô nói cho tôi biết, vì sao ba cô lại muốn hại con trai tôi? Cô tiếp cận Cẩn Niên lại là vì cái gì? Cô có trái tim không?”

“Bà nội Du……” Thư Vãn khẽ nấc, cố nén sự đau đớn vì móng tay của Thường Trăn Ly đâm vào trong da thịt cô.

“Mấy năm nay nó phát triển thuận buồm xuôi gió trên con đường âm nhạc, từ trước đến nay chưa từng có tin đồn yêu đương, sao cô vừa mới về được được mấy ngày mà đã gây ra scandal như vậy? Cô có biết loại này tin đồn này một khi bị phát ra, sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Cẩn Niên không?”

“Ba cô là yêu tinh hại người, còn cô chính là hồ ly tinh!” Thường Trăn Ly nói, giơ một tay lên tát xuống trên mặt Thư Vãn.

Lúc Du Cẩn Năm bước vào nhà chỉ nghe được một tiếng tát chói tai vang lên, anh nhìn thấy Thư Vãn bị tát nghiêng mặt, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Người đàn ông nhanh chóng bước đến, một tay kéo Thư Vãn ra phía sau mình.

Anh nắm lấy bả vai Thường Trăn Ly đang hơi mất khống chế, nhíu chặt mày gọi: “Mẹ, mẹ!”

Trong miệng Thường Trăn Ly vẫn còn kích động kêu gào muốn Thư Vãn trả con trai lại cho bà.

Du Cẩn Niên khóa bà lại ở trong ngực, thấp giọng trấn an, một lúc lâu sau cảm xúc của Thường Trăn Ly mới dần dần ổn định lại.

Bà như là bị rút hết sức sống, trở nên uể oải và phờ phác.

Thường Trăn Ly đẩy con trai nhỏ đang ôm mình ra sợ mình có hành vi kích động, thở dài một hơi thật sâu, dường như rốt cuộc sự kích động trong cảm xúc cũng đã giảm bớt.

Bà giơ tay lên lau nước mắt dưới khóe mắt, không nói gì cả, xoay người lập tức vịn cầu thang bước từng bước một đi lên tầng.

“Ta muốn nghỉ ngơi, không ai được tới quấy rầy.”

Du Cẩn Niên muốn nói lại thôi, đứng ở trong phòng khách nhìn bóng lưng gầy gò của Thường Trăn Ly, cuối cùng cũng không đi theo phía sau.

Thư Vãn đứng ở phía sau anh, còn không nhịn được khóc nức nở.

Người đàn ông xoay người lại, nhìn thấy một dấu tay đỏ bừng trên má cô, còn chỗ bị móng tay đâm vào có máu chảy ra, nhíu chặt mày không biết nên nói gì với cô.

Cuối cùng lạnh mặt tức giận nói: “Không phải đã nói với em không được đến đây rồi sao!”

Thư Vãn hít hít mũi, cô mím môi khóe miệng hơi cong lên, muốn cười với Du Cẩn Niên một cái, bảo anh không cần lo lắng cho mình.

Nhưng sau khi anh nhìn thấy nụ cười của cô, hình như sắc mặt càng khó coi hơn.

“Bà ấy đánh thì em cứ đứng để cho bà ấy đánh, không tay không chân hả? Có biết tránh đi không?” Du Cẩn Niên vừa trách cứ cô, vừa đi đến trước tủ lạnh, cầm cái túi chườm nước đá lại đây.

Xúc cảm lạnh lẽo đau truyền đến hai má nóng rát đến mức gần như muốn chết lặng, Thư Vãn không biết làm sao cắn môi, muốn nghiêng đầu né tránh, lại bị anh dùng tay khống chế, trốn không thoát.

Cô chớp chớp đôi mắt còn dính nước mắt trên lông mi, muốn giải thích với anh: “Trong lòng bà nội Du tức giận, phát tiết ra ngoài, có lẽ sẽ làm cho bà dễ chịu hơn một chút……”

Cô còn chưa dứt lời, tay Du Cẩn Niên đang giúp cô dùng túi chườm nước đá chườm lạnh lập tức dừng lại.

Ngay sau đó người đàn ông nắm lấy tay cô, để cô tự mình cầm túi nước đá đắp.

Tay anh buông xuống, hơi cuộn lại.

Ánh mắt Du Cẩn Niên tối đi, trầm giọng hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”

“Vãn Vãn, từ trước đến nay em chưa từng nghĩ tới, em bị tát, lòng anh cũng sẽ không dễ chịu sao?”

Cả người Thư Vãn cứng đờ, sống lưng thẳng tắp.

Trái tim trong lồng ngực mất đi tiết tấu trong nháy mắt, không chịu nghe theo sự khống chế mà liên tục tăng tốc, đập điên cuồng.

Gần như muốn cho cho hô hấp của cô cũng dừng lại.

“Em đã từng quan tâm đến cảm nhận của anh chưa?”

“Năm năm trước em để lại một câu xin lỗi, nói đi là đi, nói không liên lạc là không liên lạc, không chịu nghe anh nói thêm một câu nào.”

“Năm năm sau em trở về, muốn hôn là hôn, muốn trốn thì trốn, bây giờ lại bị đánh làm anh đau lòng.”

“Vãn Vãn,” Du Cẩn Niên cụp mắt nhìn cô chăm chú, giọng nói rất thấp, lộ ra sự bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói: “Có phải là anh quá nuông chiều em, cho nên em mới dám không kiêng nể gì như vậy không, dùng hết mọi biện pháp giày vò anh, tra tấn anh?”

Nước mắt Thư Vãn chảy ra dọc theo khóe mắt.

- -----oOo------