Đường Về - Ngải Ngư

Chương 152



Edit: Mây

“Thầy Đặng?”

Sau khi Miêu Nhiễm gọi Đặng Ngự liền nghe được giọng nói dịu dàng trầm thấp của người đàn ông từ bên kia truyền đến: “Tôi về rồi, còn cô thì sao?”

Miêu Nhiễm thành thật nói cho anh biết: “Còn ở trên đường.”

“Ừm.” Đặng Ngự đáp lại.

Cô nghe thấy tiếng anh đóng cửa xe lại, âm thanh bước đi không nhanh không chậm.

Miêu nhiễm có chút không tự chủ được mà tưởng tượng hình ảnh bóng dáng cao lớn kia của anh bước đi về phía trước trong đầu.

Cực kỳ giống quý ông phong độ nhẹ nhàng, một mình dưới ánh trăng sáng.

Cả hai người đều không nói chuyện, có hơi xấu hổ.

Ngay lúc Miêu Nhiễm đang suy nghĩ muốn tìm một cái gì đó nói để giảm bớt bầu không khí trầm mặc này, Đặng Ngự đã đi trước một bước hỏi cô: “Khoảng bao lâu là có thể đến?”

Miêu Nhiễm nhất thời không đưa ra được đáp án, cô ra đường ở ngoài cửa sổ xe, muốn xác định một chút vị trí hiện tại của mình, nhưng cô thế mà không biết con phố này, cũng không biết cái tên Đường Hiên này đưa cô đi đâu.

Miêu Nhiễm dứt khoát quay đầu lại trực tiếp hỏi Đường Hiên: “Còn bao lâu mới có thể về đến nhà?”

Cô khẽ che điện thoại di động lại, thấp giọng hỏi anh ta, giống như sợ làm phiền người đàn ông ở đầu bên kia.

Đường Hiên nhìn chằm chằm vào mắt cô, chậm rãi nói: “Khoảng hai mươi phút nữa.”

Lúc này Miêu Nhiễm với có hơi ngượng ngùng trả lời lại Đặng ngự.

Đặng Ngự ngược lại rất kiên nhẫn, nghe thấy cô nói mới không nhanh không chậm nói: “Được.”

“Về đến nhà thì nói với tôi một tiếng.”

“Ừm.” Miêu Nhiễm đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại cô gái quay đầu nhìn về phía Đường Hiên, phát hiện sắc mặt anh ta không được tốt lắm, hơn nữa còn nói đi mua bữa tối, nhưng hai tay trống trơn thì đã trở lại, làm cho cô cảm thấy anh ta rất khác thường.

“Bữa tối cậu mua đâu rồi?” Bởi vì cuộc điện thoại này của Đặng Ngự, tâm trạng Miêu Nhiễm rất tốt, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng dịu dàng hơn ngày thường không ít, thậm chí còn có thêm một chút ý cười.

Đường Hiên khởi động xe, lạnh lùng nói: “Không muốn ăn, cho nên không mua nữa.”

Miêu Nhiễm trợn mắt, cúi đầu chơi điện thoại di động, không hề biết bản thân mình lúc này thoạt nhìn có bao nhiêu hoài xuân.

Đường Hiên lại lại thu tất cả thái độ này của cô vào trong mắt, nhất thời trong lòng càng thêm buồn bực khó chịu.

Miêu Nhiễm mở một trò chơi nhỏ ra, trong lúc đang đợi trò chơi tải thì châm chọc Đường Hiên: “Vừa rồi cậu trúng gió gì vậy, không cho tớ nhận điện thoại của Đặng Ngự.”

Đường Hiên nhẹ nhàng châm chọc: “Cậu cũng nói đó, tớ bị trúng gió.”

Miêu Nhiễm liếc mắt nhìn anh ta một cái, khẽ nhíu mày nói: “Hôm nay cậu làm sao vậy? Cảm giác kỳ lạ.”

Đường Hiên khẽ mím môi, chết cũng không thừa nhận: “Có thể như thế nào, không phải đang khỏe mạnh lái xe bên cạnh cậu đó sao?”

Miêu Nhiễm cũng lười suy nghĩ nhiều, rũ mắt xuống bắt đầu chơi trò chơi nhỏ.

Đường Hiên đưa Miêu Nhiễm về đến cửa nhà, một giây trước khi cô xuống xe muốn đi vào nhà, anh ta lại đột nhiên gọi cô lại.

Người đàn ông đứng ở bên cạnh xe, lúc mở miệng nói thế lại có chút thấp thỏm, giống như sợ cô từ chối, cho nên cố tình giả vờ thái độ như không có chuyện gì quan trọng cả, thờ ơ nói: “Ngày mai tớ đưa cậu đến một nơi rất tuyệt, bồi thường chuyện tối hôm nay tớ đến trễ.”

“Chỗ nào?” Miêu Nhiễm hỏi.

Đường Hiên cố ý úp úp mở mở: “Bí mật.”

“Đi cậu sẽ biết.”

Miêu Nhiễm tỏ vẻ cũng không sao cả, dù sao một người cũng là chơi, hai người còn có thể có bạn, nhàn nhạt đồng ý: “Được.”

Đường Hiên nghe thấy cô đồng ý, trong lòng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khóe môi người đàn ông lộ ra ý cười nhạt nhẽo, “Ngày mai gặp lại, tám giờ sáng mai tớ đến đây đón cậu.”

Miêu Nhiễm nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Chín giờ rồi đến!”

“Để cho người ta ngủ nướng thêm một chút.”

“Được được được, vậy thì chín giờ.” Đường Hiên duỗi tay xoa nhẹ đầu cô một cái.

Miêu Nhiễm bị móng vuốt của anh ta sờ đến làm cho bực bội, giơ tay đánh một cái lên tay anh ta, “Đã nói bao nhiêu lần rồi không xoa đầu tớ, đầu óc cậu bị chó ăn rồi sao? Làm sao lại không nhớ được vậy?”

Đường Hiên bật cười, không sợ chết mà nhất định phải xoa thêm một cái nữa, kết quả bị Miêu Nhiễm cầm túi xách đánh, cuối cùng vẫy vẫy tay với cô rồi lên xe, “Ngày mai gặp lại, Nhiễm Nhiễm.”

Miêu Nhiễm buồn bực giơ tay lên vuốt lại mái tóc dài, lạnh nhạt mắng: “Cút đi!”

Vào trong nhà, bố mẹ còn xem TV ở phòng khách, Miêu Nhiễm chào hỏi, đang rót nước uống, mẹ Hà huệ lan liền hỏi cô: “Đường Hiên đưa con về à?”

“Vâng ạ.” Miêu Nhiễm lạnh nhạt đáp một tiếng.

“Mẹ biết ngay, ngoại trừ thằng bé ra thì sẽ không có người khác.” Giọng điệu Hà Huệ Lan rất chắc chắn.

Miêu Nhiễm: “……”

Loại lời nói này khiến cho cô có cảm giác mẹ đang lôi kéo cô để nói nhà dì nào đó có con trai rất tốt, Miêu Nhiễm rất kịp thời nói với bố mẹ: “Bố mẹ, con về phòng trước.”

Ngay lúc cô chuẩn bị đi lên tầng, lời nói có hàm ý của Hà Huệ Lan truyền từ phía sau đến: “Con gái, nếu không con và Đường Hiên thử xem?”

Miêu Nhiễm nhíu mày, quay đầu lại ngồi trên sô pha đối diện nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ cô lại nói rõ một lần nữa: “Con không cảm giác với cậu ấy, chỉ là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cảm giác giống như người thân mà thôi.”

“Vậy con định khi nào có bạn trai? Mẹ cũng có thể yên tâm hơn một chút.” Hà Huệ Lan nghĩ đến tin tức rác hôm nay mình đọc được, thử hỏi: “Hay là nói…… Nhiễm Nhiễm con thích con gái hả?”

Miêu Nhiễm: “?”

Cô không thể hiểu nổi nhìn mẹ mình, “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”

Bố Miêu vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng mở miệng, dùng giọng điệu nhàn nhạt nói với Miêu Nhiễm: “Đừng để ý đến mẹ con, hôm nay bà ấy nhìn thấy trong giới của con có gái gì mà…… Đồng tính nữ, cho nên nghi ngờ con đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng có người bạn trai nào có phải là cũng thích con gái hay không.”

Giọng điệu của bố Miêu và Miêu Nhiễm lúc nói chuyện rất giống nhau, đều là kiểu lãnh đạm gần như không cảm xúc.

Điểm này Miêu Nhiễm giống bố.

Miêu Nhiễm dở khóc dở cười, càng không biết nói gì hơn.

Cô vô cùng bất đắc dĩ nói với mẹ: “Con thích đàn ông, chỉ là lúc trước chưa gặp được người nào có thể làm cho con có cảm giác, cho nên vẫn luôn không yêu đương……”

Hà Huệ Lan rất biết nắm bắt trọng điểm, dường như chỉ trong nháy mắt, bà đã nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Miêu Nhiễm, không đợi Miêu Nhiễm nói cho hết lời đã gấp đến mức không chờ nổi hỏi: “Ý của con là, hiện tại đã có người làm cho con có cảm giác?”

Miêu Nhiễm sửng sốt, hiếm khi cảm thấy xấu hổ, nhưng sắc cô mặt trước sau vẫn luôn bình tĩnh như cũ, cô bình tĩnh nói: “Có chuyện đó thì con sẽ nói với hai người, con lên tầng đây.”

Đi được một nửa lại quay đầu, nói với Hà Huệ Lan: “Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng đọc những thứ vớ vẩn nữa, đặc biệt là những tin tức yêu đương kia.”

Miêu Nhiễm đi lên tầng, vừa mới trở về phòng mình thì ngay lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn qua WeChat cho Đặng Ngự.

【Miêu A Nhiễm: Thầy Đặng, tôi về đến nhà rồi.】

Đặng Ngự rất nhanh đã trả lời lại cô.

【Thầy Đặng: Được.】

【Thầy Đặng: Nghỉ ngơi cho tốt.】

Miêu Nhiễm ngồi ở mép giường, lần đầu tiên có một loại tâm trạng do dự suy nghĩ tìm từ ngữ trước khi gửi tin nhắn cho người khắc, cuối cùng mới thấp thỏm mà gửi tin nhắn đi.

Ngoài sự xa lạ thì cũng có loại ngọt ngào bí ẩn.

【Miêu A Nhiễm: Anh cũng vậy.】

Cô cầm điện thoại di động đợi một hai phút, cảm thấy trôi qua thật lâu, anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Trong lòng Miêu Nhiễm có hơi trống rỗng, một giây trước khi cô định đặt điện thoại di động xuống đi tắm rửa, bỗng nhiên lại tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

【Thầy Đặng: Ngày mai có rảnh không?】

【Thầy Đặng: Có muốn đến xem buổi trình diễn thời trang cá nhân của Justin ở Trung Quốc để không?】

Vốn dĩ lúc nhìn thấy câu đầu tiên Miêu Nhiễm còn hơi do dự, có nên hủy buổi hẹn đã sắp xếp vào ngày mai với Đường Hiên hay không.

Chờ đến câu hỏi thứ hai của Đặng Ngự gửi đến, Miêu Nhiễm đã không còn chút do dự nào nữa, trực tiếp đồng ý lời mời của anh.

【Miêu A Nhiễm: Muốn!】

【Miêu A Nhiễm: Cảm ơn thầy Đặng!】

Đặng Ngự trả lời cô:【Gọi thẳng tên đi, không cần gọi thầy.】

Mầm Nhiễm đồng ý:【Được.】

Rồi sau đó cô ngay lập tức sửa lại ghi chú một chút.

Lần đầu tiên quy củ đổi thành “Đặng Ngự”, nhưng càng ngày càng cô càng cảm thấy thiếu chút gì đó.

Cuối cùng lại sửa lại thêm một lần nữa, rồi viết ra ba chữ —— Đặng A Ngự.

Giống tên WeChat của cô【Miêu A Nhiễm là cùng một tổ hợp “A A B”.

Khóe môi Miêu Nhiễm hơi cong lên, rất hài lòng với ghi chú sau khi sửa lại này, sau đó tìm đến WeChat của Đường Hiên, trước tiên nói với anh ta ngày mai cô không thể đi ra ngoài chơi cùng anh ta được.

Dường như chỉ một giây sau Đường Hiên đã trả lời lại, hỏi:【Vì sao? Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao?】

【Miêu A Nhiễm: Bởi vì Đặng Ngự hẹn tớ, tớ muốn cùng anh ấy đi xem buổi trình diễn thời trang cá nhân đầu tiên của Justin ở Trung Quốc.】

【Đường Hiên:…… Tớ cũng có thể đưa cậu đi.】

【Miêu A Nhiễm: Vậy không giống nhau.】

【Đường Hiên: Nhiễm Nhiễm, tình cảm của chúng ta hơn hai mươi năm, so ra còn không bằng cả một người đàn ông mà cậu mới quen chưa đến một ngày sao?】

Miêu Nhiễm khẽ nhíu mày, lười đánh chữ, trực tiếp phát giọng nói trả lời anh ta.

“Đường Hiên cậu không thể vô lý như vậy, tình cảm của tớ và cậu hơn hai mươi năm, thân thiết như anh em, chuyện tớ và Đặng Ngự quen biết bao lâu so sánh được sao?”

Thân thiết như anh em.

Vài giây sau, Đường Hiên đã gửi một tin nhắn đến:【Cậu đi đi.】

Mieu Nhiễm trả lời anh ta: 【Ngày mốt sẽ ra ngoài đi chơi cùng cậu.】

Đường Hiên:【Để nói sau đi.】

Miêu Nhiễm khịt mũi một cái, nghĩ thầm đúng là người đàn ông bụng dạ hẹp hòi không nói đạo lý, có lý do gì để giận cô.

Miêu Nhiễm cũng không phải là người có tính tình mềm mại, Đường Hiên vừa gửi những lời này đến, cô ngay lập tức cứng rấn trả lời lại một câu:【Được, vậy ngày mốt không đi nữa.】

Đường Hiên rũ mắt nhìn điện thoại di động, sắc mặt trầm xuống, anh ta cầm lấy hai tấm vé của một buổi trình diễn thời trang đặt trên bàn, vứt vào thùng rác.



Sáng hôm sau, Miêu Nhiễm cố ý thay một cái váy ren dài thắt eo màu đen, cô uốn xoăn mái tóc đen dài rồi xõa tung ra, trang điểm theo phong cách lạnh lùng gợi cảm mà mình yêu thích, trên chân đi một đôi giày xăng đan trong suốt có phần gót hơi cao.

Đặng Ngự nói muốn đến đây đón cô, Miêu Nhiễm đã gửi định vị nhà của mình cho anh.

Tám giờ sáng, Đặng Ngự lái xe đến trước cửa nhà cô, Miêu Nhiễm xách theo một chiếc túi xách da cá sấu màu trắng rất nhỏ, ra khỏi nhà.

Nam đàn ông mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, tóc về phía sau kỹ càng cẩn thận, anh đứng ở bên cạnh xe, giống như một hoàng tử cao quý.

Miêu Nhiễm đi đến trước mặt anh, Đặng Ngự mỉm cười một cái.

Miêu Nhiễm có chút khó hiểu, cũng hơi lộ ra ý cười, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì,” Đặng Ngự cười đáp: “Chiếc váy và cách trang điểm hôm nay rất phù hợp với cô.”

“Rất xinh đẹp.”

Anh nói xong, liền giúp Miêu Nhiễm mở cửa ghế phụ xe ra.

Miêu Nhiễm bất ngờ được anh khen xinh đẹp không phản ứng kịp, dù sao cũng là một cô gái, lại được người đàn ông mình có cảm tình khen, trong lòng không ngừng nhảy nhót.

Cô có hơi xấu hổ lông mi khẽ run lên vài cái, nhưng trên mặt không hề lộ ra vẻ rụt rè, vẫn luôn lạnh lùng như cũ.

Chỉ có bản thân Miêu Nhiễm biết, lúc này cô giống như khi còn bé được người ta cho một viên kẹo, bởi vì ăn được viên kẹo ngọt ngào mà vô cùng vui vẻ.

Mà viên kẹo ngọt này thậm chí còn khiến cho cô quên phải thắt dây an toàn, trong đầu chỉ còn lại Đặng Ngự khen cô xinh đẹp.

Sau khi Đặng Ngự lên xe thấy cô vẫn chưa thắt dây an toàn, liền duỗi tay sang.

Lúc này Miêu Nhiễm với đột nhiên khôi phục lại tinh thần, giống thoát ra khỏi kẹo bông gòn như mây.

Cô trơ mắt nhìn anh cúi người đến gần từng chút một, hô hấp cũng không tự chủ được mà ngừng lại, trái tim trong lồng ngực tim đập bùm bùm loạn nhảy lên, giống như có một chú nai con bị lạc mất phương hướng đạp lung tung ở bên trong.

Một tiếng tách nhỏ vang lên, dây an toàn đã được thắt xong.

Nhưng Đặng Ngự vẫn chưa lui về lại chỗ ngồi, mà nâng tay lên, xoa đầu cô.

Đôi mắt Miêu Nhiễm bỗng nhiên trợn to, biểu cảm ngưng đọng trong nháy mắt.

Nhưng bất thường là cô đã không chống lại sự đụng chạm của anh.

“Thầy Đặng……”

Đặng Ngự nhẹ nhàng giúp cô vuốt lại sợi tóc bị rơi ra, dịu dàng nhắc nhở: “Tối hôm qua đã nói, không cần gọi là thầy.”

Tâm tư của Miêu Nhiễm đã hoàn toàn bị anh quấy rối ngay lập tức đáp: “À đúng, Đặng A Ngự.”

Đặng Ngự sửng sốt, rồi sau đó nhịn không được bật cười thành tiếng, “Đặng…… A Ngự?”

- -----oOo------