Duy Nguyện Chiêu Chiêu

Chương 8



12

“Ngươi không cưới thê, muội muội ngươi không xuất giá, hai người các ngươi đang thi xem ai giữ mình giỏi hơn sao?”

Cố Hành Chỉ nhìn ta và ca ca, người mài mực người rửa cọ, với vẻ mặt hận sắt không thành thép.

“Ngươi thành thân rồi mà không ở nhà bồi bạn với thế tử phi, ngày nào cũng chạy đến chỗ ta là có ý gì?”

Ca ca liếc hắn một cái, treo cây cọ vừa rửa sạch lên giá.

“Ngươi tưởng ta muốn à?”

Cố Hành Chỉ ngồi liệt trên ghế: “Lão thái thái nhà ta cứ bắt ta quan tâm hai người các ngươi nhiều hơn.”

Lão thái thái Lâm An hầu phủ nổi tiếng nhiệt tình, ca ca ba mươi mốt chưa cưới thê, ta tròn mười sáu tuổi còn chưa định thân, lão thái thái đi đứng không tiện cũng muốn tìm cho ta và ca ca mối hôn sự tốt.

Ta vừa tới Lâm An Hầu phủ, lão thái thái liền hớn hở lôi kéo ta, giọng run run nói một câu: “Tâm can nhi, đã vị lang quân nào vừa mắt con chưa?”

Ta sợ nếu nói có thì bà ấy sẽ hỏi tiếp, nói không có thì bà ấy sẽ lại gọi một đống nam tử tới trước mặt ta để cho ta chọn.

Lần nào cũng đều là Cố Hành Vi giải cứu ta.

“Chiêu Chiêu muội muội không có nam tử trong lòng sao?”

Cố Hành Chỉ hỏi một câu trêu chọc ta.

Tay ta run lên, khối mực trong tay suýt nữa thì bay ra ngoài.

“Muội…”

“Chiêu Chiêu muội muội đỏ mặt cái gì?”

Hắn rướn người đến gần ta, ánh mắt giống hệt như Cố Hành Vi lúc trước.

“Cố Hành Chỉ, vừa phải thôi.”

Mắt ca ca trầm xuống, Cố Hành Chỉ làu làu một tiếng rồi ngồi thẳng người lên.

Sau khi Cố Hành Chỉ đi, ta mới cảm thấy rõ ràng ca ca có gì đó không đúng lắm.

Trên mặt hắn nở nụ cười, nhưng nụ cười kia lại có chút không chân thật.

Gần đây ca ca còn thích nhìn chằm chằm vào ta, ta bị hắn nhìn đến nỗi cả người nóng lên, vô thức tránh ánh mắt của hắn, nhưng mà hình như hắn càng không vui.

“A Vi, ngươi nói xem, rốt cuộc ca ca ta bị làm sao vậy?”

Ta chỉ có thể đi hỏi Cố Hành Vi.

Cố Hành Vi sắp thành thân, gần đây đang bị nhốt trong phòng không được ra khỏi cửa.

“Chắc là ca ca ngươi đang mong ngươi không gả đi đó.”

Nàng có chút không chắc chắn: “Cũng có thể là sợ ngươi gả ra ngoài sẽ bị ức h.iếp.?”

“Nhưng ca ca chưa từng nhắc tới chuyện ta xuất giá.”

Hơn nữa, ta cũng không muốn rời xa ca ca một chút nào...

13

Ca ca sẽ có nữ tử mà mình yêu thích chứ? Nếu ca ca có nữ tử mà mình yêu thích…

Trong lòng ta đau nhói, cảm giác chua xót và ngột ngạt chợt ập đến.

“Minh An quận chúa! Quận chúa! Người đi ra nhìn ta đi!”

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài ồn ào, ta bị chấn động mạnh làm cho choáng váng, suýt nữa ngã xuống xe ngựa.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ta đang định vén rèm lên thì một người bất ngờ trèo lên cửa xe.

“Quận chúa! Quận chúa! Ta là Tần Thăng đây, quận chúa!”

Ta luôn trang bị đơn giản khi ra ngoài, người đi theo chỉ có phu xe và A Tri tỷ tỷ.

Không ngờ, người này lại trực tiếp trèo vào.

“Ta không biết ngươi.”

Ta buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

“Quận chúa, mấy ngày trước ở tiệc đạp thanh, người còn liếc nhìn ta một cái, sao người có thể nói không biết ta được!”

“Quận chúa, ta thích người, người gả cho ta được không? Ta nguyện ý, ta nguyện ý giao tính mạng cho người.”

Hắn dùng tứ chi bò về phía ta, tư thế giống như một con thú hoang.

Ta hoàn toàn bị dọa sợ, không gian trong xe ngựa nhỏ hẹp, ngay cả chỗ trốn cũng không có.

“Ngươi cút ra!”

Hắn nắm lấy cổ áo ta, da gà của ta lập tức dựng đứng lên.

Trên đường lớn ồn ào hỗn loạn, ta nghe thấy tiếng phu xe ở bên ngoài thét lên, A Tri tỷ tỷ ra sức kéo bắp chân gã nam nhân kia ở phía sau để hắn không tiếp cận ta thêm nữa.

Hắn không thể tiến lên phía trước, nhưng tay hắn lại túm lấy bả vai ta dùng sức thật mạnh, cả người ta sắp bị hắn kéo vào trong ngực.

Cửa sổ xe ngựa đột nhiên bị một thanh kiếm phá vỡ, có người dùng một cước đạp ngã gã nam nhân kia rồi ôm ta vào lòng.

Khi ta tỉnh lại, người cứu ta đã đi mất.

Trong phòng yên tĩnh, ta đứng lên đi ra ngoài, thấy ca ca đang lau một thanh kiếm sắc lạnh.

“Ca ca.”

Ta đứng trước cửa gọi hắn.

Tay lau kiếm của hắn dừng lại, trên mặt lại nở lên một nụ cười mà ta quen thuộc: “Chiêu Chiêu tỉnh rồi à.”

Hắn lau sạch tay, ôm ta vào lòng, nhẹ giọng hỏi ta: “Sợ lắm đúng không?”

Mắt ta đỏ hoe, giọng hơi run rẩy: “Người kia, hắn kéo y phục của muội.”

Hắn siết chặt lấy ta, sức lực lớn đến mức như thể sắp khảm ta vào trong xương cốt của hắn.

“Là lỗi của ca ca, ca ca không bảo vệ tốt cho muội.”

Ta lắc đầu, sụt sịt mũi, giương mắt nhìn hắn: “Chiêu Chiêu không sao, có người đạp bay người kia, muội đã thấy hết rồi.”

Ánh mắt ca ca có chút tối tăm, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười, nhưng lại không nói gì.

“Người đó đâu rồi?”

“Ca ca có thể mời hắn tới đây không? Muội muốn cảm ơn hắn.”

“Ca ca?”

Ánh mắt ca ca dừng lại trên mặt ta, một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Được.”

“Nên cảm ơn hắn.”