Duyên Định Tam Sinh – Đế Sư

Chương 4: Khi lưỡng tình tương duyệt (4)



Editor: QingWei

Đài Nhân Duyên, đá Tam Sinh là tín ngưỡng trong lòng của tất cả nam nữ yêu nhau trên Thiên giới, bọn họ khắc ước nguyện tốt đẹp, dài lâu của mình lên đá Tam Sinh. Còn về việc cuối cùng ước nguyện đó có thành hiện thực hay không thì vẫn chưa biết được, thật ra, đá Tam Sinh cũng chẳng có tiên lực gì, nó chỉ là một khối đá đến từ nhân gian, một lần nọ, có một vị tiên nữ si tình mang nó từ nhân gian lên, các tiên nữ trong độ tuổi mơ mộng lại mê tín truyền thuyết đẹp đẽ của nhân gian, dần theo thời gian, khối đá từ đến nhân gian đã trở thành đá Tam Sinh, dần dần, có tương truyền đá Tam Sinh đã bị nhiễm tiên khí.

Thật ra, đá Tam Sinh có trước, rồi mới có đài Nhân Duyên.

Đài Nhân Duyên, luôn là nơi lãng mạn nhất trên Thiên giới.

Có lần, Lý Thanh La cũng muốn kéo Mạnh Vân Lâu đến đài Nhân Duyên, muốn khắc tên đối phương lên đá Tam Sinh nguyện đời đời kiếp kiếp, nhưng Mạnh Vân Lâu vẫn luôn bình thản nói với nàng rằng không cần đá Tam Sinh chúng ta vẫn sẽ đời đời kiếp kiếp.

Bây giờ, Lý Thanh La đã hơi hiểu.

Tiểu Chu nói, đài Nhân Duyên là nơi đính ước của Lý Mộng La và Mạnh Vân Lâu.

Dưới ánh đèn đỏ cung điện treo cao, quần lụa mỏng màu đỏ tôn lên vẻ lộng lẫy và xinh đẹp của người nọ, đẹp không tả xiết, nàng từng bước đi đến, bước chân theo đúng lễ nghi học được, không được quá nhanh cũng không quá chậm, luôn nhớ đầu phải hơi ngẩng lên bốn mươi lăm độ, từng bước đi về phía nàng ta.

Đến gần hơn, nàng thấy một dải băng xanh lam thắt nơ quấn quanh cổ tay nàng ta, cách đây không lâu dải băng đó vẫn còn trên hông của phò mã, là nàng đã tự tay thắt chàng, xuyên thấu qua dải băng, mơ hồ nhìn thấy vết máu mờ nhạt thấm ra, không biết phò mã có cảm thấy đau lòng khi thắt cho nàng ta không.

Lại gần một chút, nàng ta mỉm cười, nụ cười thiên kiều bá mị*, như bông hoa mẫu đơn kiều diễm nhất thế gian, mang theo vẻ khuynh thành.

*Thiên kiều bá mị-千娇百媚: xinh đẹp tuyệt trần.

Nếu nam nhân thì đều sẽ chọn nàng ta, phải không? Lý Thanh La loáng thoáng thấy vậy.

Lý Thanh La và Lý Mộng La chỉ cách nhau vài bước chân. Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau.

Người lên tiếng trước là Lý Mộng La.

“Rốt cục đã muốn nghe chuyện cũ của ta và chàng rồi sao? Tỷ tỷ của ta? Không sợ ta lừa tỷ sao?”

Lý Thanh La không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng ta.

Nâng tay lên, Lý Mộng La nhấc váy, xoay người một vòng trước mặt nàng, làn váy đỏ uốn lượn như mây.

Nàng ta ngừng lại, khuôn mặt vô sắc, giọng nói như mộng: “Tỷ tỷ, y phục này của ta có đẹp không? Là Vân Lâu ca ca đã tặng ta khi ta mười lăm tuổi đó.”

“Vân Lâu.” Ánh mắt nàng hướng về ánh đèn cung điện, Lý Thanh La chậm rãi nói: “Hàng năm chàng đều tặng ta rất nhiều thứ, toàn bộ người trong cung Tử Vi có lẽ đều đã nhận được lễ vật của chàng.”

Lý Mộng La nhướng mày, vẻ mặt sinh động, kéo tay nàng, từng bước đi về phía đá Tam Sinh. Với cái hất tay của nàng ta, tay áo dường như có ma lực, chúng trượt ra thứ ánh sáng giống như sao băng.

Sau khi tia sáng tan đi, trên đá Tam Sinh hiện lên dòng chữ như ẩn như hiện, sơ qua, nét chữ dần trở nên rõ ràng.

—- nguyện chúng ta một đời một kiếp.

Mặt sau còn có ngày, ngày đó thân phận của nàng vẫn còn là một tiểu tỳ nữ ở Nam Hải, lúc đó, nàng vẫn còn không biết trên đời này còn có người tên Mạnh Vân Lâu.

“Nhưng mà, Vân Lâu ca ca sẽ không đưa tất cả mọi người đến đây hứa hẹn cả đời đâu, tỷ tỷ.”

“Đây là một đời mà Vân Lâu ca ca đã hứa với ta, nét chữ kia tỷ tỷ chắc hẳn không xạ đúng chứ?”

“Kỳ thực, chuyện xưa rất đơn giản, trước khi tỷ xuất hiện, ta và Vân Lâu ca ca đã định một đời cho mình, nhưng cuối cùng vì để báo đáp ân tình của phụ thân chàng đã cưới tỷ. Ta không trách chàng, phụ thân đối với Vân Lâu ca ca ân trọng như núi, tỷ tỷ còn không biết đi, Vân Lâu ca ca được sinh ra từ Thiên Đế và một người phụ nữ không danh chính ngôn thuận, thân phận của chàng không được quang minh, mỗi ngày phải sống trong sự đuổi giết của cái gọi là nhân sĩ chính trực của Thiên giới, cuối cùng, là phụ thân đã liều mạng cứu chàng, thay tên đổi họ ở cung Tử Vi, nên mới có thể sống sót.”

“Những điều này, bọn họ đều không nói với tỷ, đúng không?”

“Lý Thanh La, bây giờ tỷ còn tin hạnh phúc của mình là chân thật không? Còn tin tưởng vào phò mã của tỷ không?”

“Lý Thanh La, hạnh phúc của tỷ là trộm từ chỗ ta.”

Lý Thanh La kinh ngạc nhìn nét chữ quen thuộc trên đá Tam Sinh, đó thật sự là nét chữ của chàng, nàng luôn nói nét chữ của phò mã giống dáng vẻ của chàng, đẹp mắt giống chàng khiến cho người ta xem trăm năm không chán.

Nhưng hiện tại nét chữ quen thuộc kia như thiêu đốt mắt nàng, thì ra, chàng đã hứa hẹn một đời với nữ tữ khác, vậy tại sao lại còn đối tốt với nàng.

Chàng không biết, từ nhỏ nàng đã là một đứa trẻ tham lam, tham lam nhớ kỹ sự tốt đẹp của người khác đối với mình, nhưng chưa từng có ai tốt với nàng như vậy, huống chi là yêu.

Yêu, trong những năm tháng trưởng thành của nàng nó là cằn cỗi.

Một người tốt như vậy, nhẹ nhàng nói chuyện trước mặt nàng, nói rằng chàng sẽ đưa nàng về nhà.

Nhưng bây giờ lại có người nói với nàng những điều tốt đẹp đó đều là có mục đích, giống như một loại duyên nợ, ngẫm lại, phò mã của nàng đúng thật ngốc, chỉ vì báo ân mà bồi thường hạnh phúc cả đời mình.

Hiện tại, nàng dùng cái gì để phản bác Lý Mộng La đây, chẳng lẽ nàng còn muốn nói ta tin phò mã sao?

Không, ta không còn tin chàng nữa. Nàng vốn không phải là người mạnh mẽ gì, ít nhất không đủ mạnh để có thể đao thương bất nhập.

Nàng quay đầu nhìn thấy chàng, phò mã của nàng, cách đó chút xa, vẫn là y phục xanh nước biển vẽ một đường vòng cung đẹp đẽ trong đêm, vẫn là khuôn mặt nàng thân thuộc hết lòng yêu thương, mà tưởng như đã trải qua mấy đời.

Tiểu Cửu đứng ngốc ở đằng xa, cảnh tượng này như chút quen thuộc, mấy ngày trước, ở trong này, nàng đã chĩa kiếm về phía bọn họ.

“A La, sao nàng lại chạy đến đây?”

Chàng đứng dưới bậc thềm, chìa tay ra, ngước nhìn nàng.

Bàn tay chàng thon dài trắng nõn, hiện rõ dưới ánh đèn yếu ớt.

Nàng không đặt tay vào tay chàng như mọi khi, Lý Thanh La tự mình đi xuống bậc thềm, không liếc nhìn chàng, đi ngang qua chàng, sau vài bước đi, nàng đã bị kéo lại.

“A La.”

“Đừng gọi tên ta.” Nàng quay đầu lại, bởi vì tiếng gọi quen thuộc khiến nước mắt nàng vỡ ra, vốn dĩ, nàng không muốn rơi lệ trước mặt hai người này, vốn dĩ, nàng không muốn mình trở nên thảm hại trước mặt hai người này.

“Mạnh Vân Lâu, đừng gọi ta như vậy nữa, hiện tại ta không muốn nhìn thấy mặt chàng và ta cũng không muốn lại nghe bất kỳ lời nói dối trá nào từ miệng chàng lần nữa.”

“A La, nàng nói vậy là sao?” Nước mắt của Lý Thanh La khiến Mạnh Vân La luống cuống không biết vì sao, bàn tay chàng giữ chặt lấy tay nàng.

“Đừng… đừng, đừng gọi có ta như vậy. Đừng gọi ta như vậy, mỗi một lần ngươi gọi ta như vậy, trái tim ta đều thấy khó chịu một lần.” Lý Thanh La liều mạng muốn thoát khỏi tay chàng, dùng tay mình bịt chặt lỗ tai nàng.

Thấy Lý Thanh La mất kiểm soát, Mạnh Vân Lâu buông lỏng tay nàng ra.

“A La, nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Chàng giữ lấy vai nàng, vẻ mặt trịnh trọng.

Nhìn bàn tay trên vai nàng một lúc lâu, Lý Thanh La nói, chàng buông tay ra, ta liền nói cho chàng biết.

Chàng bỏ tay xuống.

Dòng chữ khắc trên đá Tam Sinh, người phụ nữ đứng trước đá Tam Sinh như nhắc nhở nàng, Lý Thanh La, ngươi nên tỉnh mộng đi thôi, nhưng không cam lòng, thật sự không cam lòng.

“Mạnh Vân Lâu, chuyện tiếp theo chàng phải thành thật trả lời ta, xem như vì một hồi của phu thê chúng ta, xin chàng đừng lại gạt ta, mặc kệ lý do của chàng là gì.”

Thật lâu sau, cuối cùng, chàng cũng gật đầu.

“Vậy, ta hỏi chàng, hôm nay chàng đã đi theo Mộng La vào đây từ sáng sớm, thực ra, những gì chàng nói trở về Thiên Cung là giả đúng không.”

“Đúng!” Âm thanh khó khăn thốt ra từ miệng chàng.

“Vậy, hàng năm chàng đều nói là trở về Thiên Cung, nhưng thực ra là ở cùng Mộng La đúng không?”

Phò mã của nàng hàng năm có vài ngày sẽ trở về Thiên Cung, nhưng ngày đó trùng khớp với ngày trên Đá Tam Sinh, bây giờ, ngẫm lại nàng liền hiểu ra, đó hẳn là ngày đính ước của bọn họ.

“Đúng!”

Ồ! Nàng luôn biết phò mã của nàng là một người đa tình mà.

“Vậy thì!” Nàng đưa tay chỉ vào đá Tam Sinh: “Vậy, thưa phò mã, chữ viết trên đá Tam Sinh là xuất phát từ tay chàng đúng chứ?”

Khuôn mặt của Mạnh Vân Lâu có chút tái đi. Vô vọng nhìn nàng, như thể cầu xin sự tha thứ của nàng.

Toàn bộ trần thế đều đang chờ đợi câu trả lời của chàng, nhưng người nọ chậm chạp không chịu trả lời.

Lý Thanh La mất kiên nhẫn, nàng gọi Thanh Loan.

Giây tiếp theo, khí kiếm như cầu vồng.

“Trả lời ta!” Nàng lạnh lùng nói, giây phút ngắn ngủi như sắp tiêu hao hết hết thảy những gì nàng có.

Giây tiếp theo, cùng với tiếng thét kinh hãi truyền từ đá Tam Sinh, thanh trường kiếm đã đứng im trước cổ họng chàng.

“Đúng!”

Nàng buông lỏng người, hạ thanh kiếm xuống, vào khoảnh khắc “đúng” như cái chớp mắt của chàng, Lý Thanh La cảm thấy như mình già đi mười tuổi.

“Đủ rồi!” Đáp lại, Lý Thanh La quay mặt đi, nhìn Lý Mộng La đứng trên đá Tam Sinh, nàng nhìn thấy pháo hoa dập dờn còn có niềm vui vô tận trong mắt nàng ta.

Đặt tay lên bụng, chẳng sao cả, nàng vẫn còn con, con của nàng, sinh mệnh bé nhỏ đó vẫn đang lớn lên trong cơ thể nàng.

“A La, nàng muốn đi đâu?”

Lúc Lý Thanh La quay người, Mạnh Vân Lâu đã giữ lấy tay nàng. Biểu cảm không còn nhẹ nhàng bình thản như trước.

Nàng cố gắng kéo một nụ cười, nhưng không thành công, đờ đẫn nàng nói, “Chẳng lẽ ta còn phải ở lại đây ư?”

Những lời thầm thì lan truyền trong cung Tử Vi, bóng dáng xanh lam bước ra từ tẩm cung của Mạnh Vân Lâu, chữ viết quen thuộc trên đá Tam Sinh, tất cả tụ lại thành một cơn thủy triều sôi sục trong lòng nàng, gào thét, nhấn chìm mọi suy nghĩ của nàng.

“Mạnh Vân Lâu. Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là phò mã của ta, chúng ta, đoạn tuyệt quan hệ.” Nàng mệt mỏi khi suốt ngày phải sống trong ngờ vực.

Nghe thế, khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Vân Lâu vặn vẹo, chàng nói, A La, nàng nghe ta giải thích, ta sẽ nói mọi chuyện cho nàng, toàn bộ đều nói cho nàng.

Mạnh Vân Lâu hiểu rõ hơn ai hết, A La của chàng trông nhu nhược, nhưng xương của nàng lại cứng rắn hơn bất cứ ai khác.

Nhưng, đã quá muộn rồi.

- Hết chương 4-