Duyên Khởi Kiếp Diệt

Chương 1



Theo truyền thuyết, Chủ thần Hỗn độn Bạch Quyết hạ giới đã hơn vạn năm, thời gian thấm thoát thoi đưa, ấn tượng của chúng thần đối với hắn, ngoại trừ thanh lãnh cao ngạo ra, gần như đã chẳng còn lại là bao… Đương nhiên, trong số đó không bao gồm những nữ thần đem lòng ái mộ hắn.

“Truyền thuyết cái quỷ!”

Chích Dương vừa bước một chân ra cửa điện liền nghe thấy tiếng oán giận từ xa đến của Thiên Khải, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Tảng băng kia chẳng phải chỉ trốn tới Tiên giới vạn năm thôi sao? Đã không được thăm hỏi thì chớ, ta truyền cho hắn bao nhiêu lệnh vũ cũng không thấy hắn trả lời lấy một câu, thật là…”

“Tức chết bản tôn!”

Nguyệt Di xa xa đã nhìn thấy Thiên Khải đang dậm chân trước cung điện của Chích Dương, buồn cười.

“Được rồi được rồi, đệ mắng mấy năm nay cũng mắng đủ rồi…”

“Không đủ!” Thiên Khải không lưu tình chút nào ngắt lời Chích Dương, Chích Dương chỉ cười cười, không cãi cọ với y, tiếp tục nói:

“Sinh thần vạn tuổi của Thượng Cổ sắp đến rồi, đệ lấy cớ này hạ giới gọi Bạch Quyết về, được không?”

Nghe được lời này, Thiên Khải đang thở phì phì nhăn mày lại mới giãn ra, thầm nghĩ Chích Dương sao lại hiểu bản tôn nghĩ gì như thế, cũng ngượng ngùng không nói gì, một chữ “Được” vẫn còn tiếng vọng, bóng người đã mất hút.

Vốn định trêu chọc Bạch Quyết một phen, không ngờ vạn năm trôi qua, tảng băng này công lực lại tinh tiến không ít, cuối cùng thành ra tự hại mình mất thể diện trước mặt một đám nhóc con Tiên giới. Thiên Khải căm giận, bỏ lại một câu “Cười cái gì mà cười”, cũng không thèm để ý tới Bạch Quyết đang nghi vấn vì sao y đột nhiên xuất hiện, xông thẳng vào nhà người ta, nhìn thấy chỗ liền ngồi xuống, không chút nào cảm thấy có gì bất ổn.

Vạn năm không gặp, ấy vậy mà chẳng hề xa lạ chút nào, ánh mắt chân thần Bạch Quyết hơi lóe lên, không biết nên mừng hay nên lo.

“Ta nói này Bạch Quyết, mặc kệ lúc trước huynh vì sao ăn no rửng mỡ chạy tới Tiên giới, đã lâu vậy rồi cũng nên trở về Thần giới xem thế nào đi. Tốt xấu gì cũng là Chủ thần Hỗn độn, bỏ lại chúng ta một mình tiêu dao, quá không nghĩa khí rồi.”

“Huynh có biết Chích Dương mỗi ngày bận cỡ nào không?”

“…” Chích Dương bận cỡ nào huynh còn không biết xấu hổ mà nói, huynh ấy bận bịu không phải cũng có một phần mười công lao của huynh sao?

Bạch Quyết chửi thầm.

Thấy Bạch Quyết không để ý tới mình, ngồi xuống lại bắt đầu viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy, Thiên Khải bước qua, chống bàn, cứ thế từ trên cao nhìn xuống hắn.

Bạch Quyết ngước mắt, ánh mắt lạnh nhạt đối diện với y một chút, mới mở miệng nói: “Bản tôn không thích gần gũi với người khác, chân thần Thiên Khải, xin tự trọng.”

Trong đôi con ngươi sáng ngời lại đạm mạc ấy, Thiên Khải nhìn thấy chính mình.

“Hứ, tự trọng thì tự trọng, ai thèm dựa vào huynh!” Y nói, quyết đoán vung tay áo lui lại, đưa lưng về phía Bạch Quyết, lặng lẽ xoa ngực.

Một lát sau, Thiên Khải mới xoay người lại bước lên phía trước hai bước.

“Này, tảng băng, mấy ngày nữa là đến sinh nhật vạn tuổi của Thượng Cổ rồi, muội ấy dù sao cũng là giáng thế như chúng ta, huynh trở về thăm đi.”

“Không có hứng thú.” Bạch Quyết lần này không thèm nâng mắt, lạnh lùng nói.

Thiên Khải năn nỉ ỉ ôi hồi lâu, hết mắng mỏ lại dụ dỗ, dùng tất cả thủ đoạn mới nhận được một câu trả lời: “Chỉ đi mấy ngày thôi.” Thiên Khải ngoài miệng phụ họa: “Được, được, chờ qua sinh thần của Thượng Cổ xong huynh muốn đi hay về ta cũng không ngăn cản.” Trong lòng đã lôi người ra mắng mấy lượt, thuận tiện tính toán làm cho hắn “có đi mà không có về”.

Bạch Quyết quả thật không thể xuống Tiên giới lại.

Ma tộc xâm chiếm, kết giới hỗn độn cũng xuất hiện dị thường, loạn trong giặc ngoài buộc Bạch Quyết phải ở lại Thần giới —— làm Chủ thần, hắn biết mình cần phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ tam giới, chưa bao giờ nghĩ tới trốn tránh.

Cửu U là nơi thí luyện cuối cùng, luyện hóa một đạo hỗn độn lực cuối cùng trong cơ thể Bạch Quyết, Chủ thần Hỗn độn thức tỉnh toàn bộ thần lực trước thời hạn, thống lĩnh Thần giới.

Nhưng mà sau khi tập hợp sức mạnh của bốn vị chân thần mời ra lệnh vũ Chủ thần, Thiên Khải lại đột nhiên phi thân ra, cướp lấy nó.

“Thiên Khải, hôm nay không được càn quấy.” Bạch Quyết tuy vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn chưa tức giận, chỉ cho là y nổi tính trẻ con, nói ra lời răn dạy bất giác mang theo vài phần cưng chiều, nhưng lọt vào tai Thiên Khải, lại khiến y cực kỳ đau lòng.

“Càn quấy? Bản tôn khi nào thì càn quấy?” Thiên Khải cười nhếch mép, mang theo bảy phần oán khí, ba phần đắc ý, nói với mọi người: “Dựa vào cái gì mà lệnh vũ Chủ thần sinh ra liền thuộc về hắn? Bản tôn cũng là chân thần, tại sao làm chủ tam giới này cứ phải là Bạch Quyết hắn, ta lại không làm được?”

“Thiên Khải, đệ nói bậy gì đó?!” Không chỉ Chích Dương, tất cả chư thần ở đây đều vô cùng khiếp sợ trước hành vi điên cuồng bất thình lình của Thiên Khải, “Đừng náo loạn, giao lệnh vũ Chủ thần ra đây, Bạch Quyết sẽ không trách tội đệ.”

Thiên Khải cười ha hả, chưa từng có ai chứng kiến dáng vẻ y dữ tợn như thế.

“Thiên Khải…” Bạch Quyết lẩm bẩm, rốt cuộc ý thức được sự tình nghiêm trọng, sắc mặt tràn ngập lo lắng.

Thiên Khải không nói thêm nữa, vung tay áo biến mất trước mặt chúng thần. Bạch Quyết lắc mình đuổi theo, nhưng đuổi tới lại bị đả thương cánh tay, nghe xong một tràng lời quyết tuyệt, trơ mắt nhìn y đi xa.

Bạch Quyết thất hồn lạc phách trở lại Thần giới, nghe Thiên Khải bị nghìn người chỉ trỏ, lời phản bác chỉ có thể nghẹn trong cổ họng, cuối cùng không còn lời nào để nói.

Hắn biết Thiên Khải không hề muốn chấp chưởng tam giới, thế nhưng ——

Thiên Khải, huynh rốt cuộc muốn làm cái gì!

Trận pháp diệt thế?!

Nghe nói Thiên Khải mấy ngày gần đây thường sưu tập tài liệu, một suy đoán đáng sợ nảy lên trong đầu Bạch Quyết. Sách cổ trong tay rơi xuống, Bạch Quyết gần như bị rút hết sức lực, cánh tay chống lên bàn phía sau mới khó khăn lắm ổn định thân hình.

Hắn không chờ được nữa, không màng chúng thần khuyên can, lập tức lên đường đến Yêu giới.

So với Thần giới huy hoàng hay Tiên giới bình yên, Yêu giới thê lương hơn rất nhiều, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, mỗi gốc cây ngọn cỏ của nơi này đều đem đến cho Bạch Quyết cảm giác không rét mà run.

Mà không cảm ứng được Thiên Khải, càng khiến tim hắn như rơi vào động băng.

Có điều muốn tìm được Thiên Khải cũng không khó, trận pháp diệt thế cần phải bày ở nơi oán linh dồi dào, người của Thần giới không cần tốn nhiều sức lực đã bao vây y cùng một ít Yêu tộc phụ trợ bày trận.

Bạch Quyết không muốn làm y bị thương, nhưng thấy trận pháp diệt thế dần dần thành hình, chúng thần liên tục thúc giục, thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn nữa, chỉ đành đồng ý cho đám người Nguyệt Di đi vào trước, khuyên y quay đầu lại.

Nhưng lại chỉ chờ được cảnh tượng Tinh Nguyệt thượng thần ngã xuống. Sao trời rơi xuống, mỹ lệ lại làm đau lòng người.

Bạch Quyết không màng chúng thần phản đối, đích thân bước vào trận pháp diệt thế, rốt cuộc trông thấy người mình tâm tâm niệm niệm. Nhiều ngày không gặp, y rõ ràng gầy ốm đi rất nhiều.

“Thiên Khải…” Bạch Quyết tuy không thích nói chuyện, lại chưa khi nào cảm thấy lời ra khỏi miệng lại gian nan như hôm nay, “Huynh…”

“Huynh gầy đi rồi, Bạch Quyết.” Thiên Khải thấy hắn tới, lại cười đến tiêu sái. Y đứng trên không giữa trung tâm trận pháp diệt thế, khóe mắt còn đọng nước mắt, trong quần sáng màu tím đen không thấy được rõ ràng.

“Huynh cũng vậy.” Bạch Quyết lại nghe được y gọi tên mình, trong đó không có bao nhiêu cảm xúc oán trách hay vui mừng, tưởng như đã qua mấy đời.

Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, đều không tiến thêm một bước nữa, cho đến khi thần yêu chung quanh bắt đầu đánh nhau mới lấy lại tinh thần.

“Thiên Khải, thu tay lại đi!”

“Đừng hòng!”

Bạch Quyết vô cùng đau đớn, khổ tâm khuyên bảo không có kết quả: “Rốt cuộc huynh muốn sai tới khi nào nữa? Thiên Khải, huynh có biết huynh làm như vậy sẽ huỷ hoại thương sinh tam giới hay không?”

Thiên Khải cũng không có ý cười, Bạch Quyết hiếm hoi lắm mới trông thấy y đứng đắn như vậy, chỉ nghe y nói: “Tam giới không còn, dựng lại là được. Nhưng có những thứ mất đi rồi, sẽ không bao giờ có lại được nữa.”

Thứ gì ở trong lòng huynh có thể quan trọng hơn cả thương sinh tam giới ——

Bạch Quyết không kịp hỏi ra những lời này.

Chúng thần công kích lay động căn cơ trận pháp diệt thế, Thiên Khải cuống quýt đánh đuổi bọn họ, lực độ chưa kịp khống chế, vài thần tu vi không cao lắm trực tiếp bị đánh tan nguyên thần, vẫn diệt trong thiên địa.

Bạch Quyết tuyệt vọng chứng kiến một màn trước mắt này.

Giáo Thái Thương hiện ra, mũi giáo cuối cùng chỉ vào người mà Bạch Quyết không muốn đao kiếm tương hướng nhất.

Hắn phải ngăn cản Thiên Khải tiếp tục phạm sai lầm, nếu khuyên không nghe, vậy chỉ có thể động võ.

Mấy hiệp trôi qua, không ai ngờ Thiên Khải vì trận pháp diệt thế mà phân tâm, làm giáo Thái Thương đâm thẳng vào ngực, chấn vỡ linh mạch.

“Bạch Quyết…” Đau đớn khiến giọng y run đến không thành lời, nhưng Bạch Quyết vẫn nghe ra y đang gọi tên mình, tim như bị dao cắt.

Nhưng Bạch Quyết biết mình không nên mềm lòng cũng không thể mềm lòng, nếu không, tam giới tất hủy, sinh linh đồ thán.

Hắn thần sắc bi thương, đôi mắt mờ mịt tích đầy nước mắt, mặc cho chủ nhân cố gắng cỡ nào cũng không ngăn được rơi xuống.

“Tam giới vì huynh mà loạn, chúng thần vì huynh mà chết, Thiên Khải, thế gian này không thể chấp nhận được huynh nữa rồi.”

Thiên Khải không nói nữa, đôi mắt đẹp kia vẫn luôn nhìn hắn, đến tận khi thân thể chân thần hóa thành từng đốm sáng, tiêu tán trong trời đất.

Yêu thần ngã xuống, sao băng màu tím xẹt qua vòm trời, cắt ra một vết rách hoa mỹ.