Duyên Khởi Kiếp Diệt

Chương 2-2



Tương truyền Tử Nguyệt yêu quân đã sống trên thế gian hơn mười vạn năm, gần đây lại bất ngờ dây dưa với một đứa bé mới một ngàn tuổi của Tiên giới. Vô số tin đồn lan khắp nơi, đám người Tiên giới rảnh rỗi không có việc gì làm, từ dưới lên trên suốt ngày trà dư tửu hậu khua môi múa mép, rốt cuộc đồn tới tai cung Thanh Trì thậm chí cả Thiên cung, từ ngữ khoa trương dơ bẩn, so với vai phụ ác độc trong tiểu thuyết của Hậu Trì chỉ có hơn chứ không kém. Lại thêm Tử Nguyệt yêu quân uy danh lan xa khiến người kiêng kị, thế nên một vai chính khác trong đoạn chuyện xưa này – cũng chính là Bắc Hải thượng quân Thanh Mục vừa qua sinh thần một ngàn tuổi – bị tô vẽ đến không tưởng, đủ loại phiên bản đều nói hắn là loại tiên quân tâm cơ vì muốn bò lên cao mà dùng quỷ kế bấu víu yêu quân…

Thượng thần Hậu Trì xưa nay chính trực thẳng tính, nhịn không nổi bạn tốt bị nhục mạ, vừa nghe được lời đồn đãi, ngày hôm sau liền mang theo Phượng Nhiễm vội vàng chạy tới Yêu giới, muốn đi tìm chân tướng “trả lại trong sạch” cho Thanh Mục. Trên đường tình cờ đụng phải Cảnh Giản, chưa kịp vui vẻ đã thấy muội muội Cảnh Chiêu của chàng đứng lù lù phía sau, oan gia ngõ hẹp suýt chút nữa đánh một trận giữa không trung, giằng co dây dưa chừng một ngày mới tới được cung Huyền Tinh.

Trong cung Huyền Tinh, Thanh Mục đang nhắm mắt dưỡng thần trong suối Tử Nguyệt, cảm thụ nước suối ôn dưỡng linh mạch toàn thân, vô cùng nhàn nhã thích ý, hoàn toàn không biết gì về mấy lời đồn lung tung vớ vẩn bên ngoài.

Thực ra hắn ở lại nơi này chỉ mới hơn nửa tháng, thật sự không thể coi là lâu, nguyên nhân cũng hết sức đơn giản —— hắn và Tịnh Uyên tình cờ phát hiện yêu lực thuần hậu trong suối Tử Nguyệt rất có lợi cho hắn tu luyện, còn giảm bớt đau đớn do nội tức thường thường bùng nổ hỗn loạn từ khi thức tỉnh tới nay, tuy không rõ vì sao, nhưng chung quy là chuyện tốt. Hai người khách khí nói đông nói tây một hồi, cuối cùng Tịnh Uyên hóa phép kéo người vào trong suối lần nữa, chấm dứt vấn đề.

Ồn ào nhốn nháo cùng nhau sinh sống nửa tháng, Thanh Mục phát hiện, Tử Nguyệt yêu quân cũng không phải tiêu sái bất cần, lạnh lùng xa cách như trong lời đồn, ngược lại giống như đứa trẻ to xác vậy. Tiêu sái thì đúng là cũng có, nhưng ấu trĩ, ngạo kiều lại càng nhiều hơn, rảnh rỗi là lại trêu đùa mình, mặc kệ có thành công hay không, chỉ cần mình bị nghẹn lời, im lặng một hồi, y lập tức ôm bụng mà cười, như thể đã làm được một việc rất đáng kiêu ngạo.

Thực sự là khiến người ta không biết nói gì.

Nhưng sau đó mỗi khi Thanh Mục nhớ lại, luôn cầm lòng không được mà cười ra tiếng. Có mấy chuyện lúc ấy thật sự tức giận, nhưng khi ngẫm lại, dường như đều khiến hắn vui vẻ lên. Hơn nữa con người của Tịnh Uyên phải nói là khẩu thị tâm phi, miệng tuy độc, lại chiếu cố hắn rất nhiều, tuy Thanh Mục không nói ra, nhưng luôn âm thầm cảm nhớ trong lòng.

Lúc này hắn đang nghe hai người Hậu Trì kể “chuyện xưa” về mình và Tịnh Uyên, miêu tả sinh động như thật, không nhịn được bật cười, làm hai người kia hoảng sợ.

“Ôi chao, Thanh Mục, huynh còn cười, chẳng lẽ mấy tin đồn này đều là thật à?” Hậu Trì mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn, như thể hắn dám nói một câu “Là thật” sẽ lập tức ngất xỉu —— Thần sinh này đã thái quá đến mức nào rồi?!

Trên mặt Phượng Nhiễm cũng tràn đầy nghi hoặc lẫn khiếp sợ.

“Ở trong mắt hai người, bản quân chính là loại mặt dày vô sỉ đó sao?” Thanh Mục làm bộ làm tịch giơ nắm tay lên môi, hắng giọng, mặt mày nén giận nói, nói xong liền xoay người, định che giấu ý cười không kịp rút đi bên khóe miệng.

Không ngờ đụng phải một khuôn mặt đang thật sự phẫn nộ ——

Tịnh Uyên hẳn đã đứng sau cột đình được một lúc, đôi mắt ẩn tình của y giờ khắc này tràn đầy tức giận, đáy mắt ửng đỏ; lông mày hơi hơi nhăn lại tỏ rõ y đang khắc chế, nhưng Thanh Mục dường như có thể nghe thấy tiếng y nghiến răng nghiến lợi trong không gian tĩnh lặng.

Gương mặt vẫn không khác bình thường, vẫn đẹp như vậy, mặt mày phong tình vạn chủng, nhưng ngay cả Thanh Mục có thể coi là đã rất quen thuộc với y cũng cảm thấy có chút sợ hãi trước mặt phẫn nộ xa lạ này, càng đừng nói đến người khác.

Hậu Trì và Phượng Nhiễm đều bị uy áp bất ngờ đẩy ngã ngồi xuống ghế đá trong đình Tử Nguyệt.

“Tịnh Uyên ——”

Rốt cuộc vẫn có hiểu biết nhất định với tính tình của Tịnh Uyên, hoặc có lẽ là xuất phát từ thân thiết trong xương cốt, Thanh Mục chỉ bị dọa một chút liền lập tức phản ứng lại, bước đến bên Tịnh Uyên kéo kéo tay áo y.

Tịnh Uyên tuy đang nổi nóng, nhưng vẫn bị động tác lơ đãng đáng yêu của đứa nhỏ này chọc cười, lại thấy hai người khác đang quẫn bách, nhận ra mình không cẩn thận phóng thích hơi thở chân thần, vội vàng thu hồi, thay một sắc mặt tương đối ôn hòa.

Y nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Thanh Mục đang kéo tay áo mình, an ủi: “Không sao đâu.” Sau đó đi lên trước hai bước, đối diện với ánh mắt của Hậu Trì.

Thượng Cổ…

Kiếp này lần đầu tiên gặp nhau, đối mặt với đứa trẻ mình một tay nuôi lớn, Tịnh Uyên nhịn không được hoài niệm, nhưng lập tức khắc chế. Ngày sau Thần giới mở lại, bọn họ còn có ngàn vạn năm làm bạn, không vội tương nhận nhất thời nửa khắc này.

“Bản quân lại không biết trong cung điện của mình có tiểu tiên quân mưu đồ quyền thế, a dua nịnh nọt. Tiên giới các ngươi rảnh rỗi quá, vẽ ra mấy chuyện vô căn cứ khó coi này à?”

Hậu Trì hơi sửng sốt —— Từ khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, một cảm giác quen thuộc bỗng nảy lên trong lòng. Nàng mang theo thành kiến mà đến, cho rằng Tử Nguyệt yêu quân “bắt cóc” Thanh Mục, nhưng một khắc kia, nàng đột nhiên lại “thông cảm” với người này, hoặc là nói, đột nhiên vô cùng tin tưởng nhân phẩm của y, tin y sẽ không gây bất lợi cho Thanh Mục.

“Tại hạ Hậu Trì của cung Thanh Trì ——”

“Phượng Nhiễm của cung Thanh Trì ——”

“Tham kiến Tử Nguyệt yêu quân.”

Lễ nghĩa không thể phế, Hậu Trì cùng Phượng Nhiễm đứng dậy hành lễ, Tịnh Uyên gật gật đầu, ý bảo Hậu Trì giải thích một chút những tin đồn hoang đường đó.

“Kỳ thật là, có một tán tiên tình cờ trông thấy Thanh Mục vào cung Huyền Tinh xong lại không ra, có chút phỏng đoán, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm…”

Thanh Mục nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn bẩm sinh tiêu sái, không để ý đến thanh danh ngoài thân, lại thêm đám nhân sĩ Tiên giới kiêng kị Tử Nguyệt yêu quân, không dám nhiều lời, đa số công kích chửi rủa đều đổ lên đầu hắn, chỉ coi như đang nghe chuyện cười, không ngờ Tịnh Uyên càng nghe càng tức giận, cái ly mới vừa cầm trong tay suýt chút nữa bị bóp nát.

“Buồn cười!” Y đột nhiên đập bàn một cái: “Hạng nhãi nhép cũng dám vọng nghị tiên quân, không nhìn xem chính mình là cái thứ gì!”

Lời vừa nói ra, Thanh Mục mới ý thức được người này đang bênh vực mình, cảm xúc chua xót nảy lên trong lòng, bất giác đỏ hốc mắt.

“Tử Hàm.” Tịnh Uyên niệm quyết gọi Tử Hàm tới, phân phó: “Ngươi cẩn thận điều tra xem kẻ nào đang khua môi múa mép. Bản quân muốn đám người đó nếm trải dạy dỗ, sau này tự biết quản cái miệng của mình.”

“Vâng.” Tử Hàm lĩnh mệnh rời đi, vừa cảm thán thần tôn vẫn bênh vực người mình như vậy, không thèm che giấu, vừa thầm oán thần tôn vả mặt hằng ngày —— Mắng Thanh Mục cũng là ngài, không cho người khác mắng Thanh Mục cũng là ngài. Bạch Quyết thần tôn không hổ là Bạch Quyết thần tôn, dù cho thân phận thay đổi vẫn có thể làm thần tôn nhà mình sống hai mặt đến mức thần người phẫn nộ.

Tịnh Uyên sai Tử Hàm đi, tức giận thoáng bình ổn mới chú ý tới Thanh Mục vẫn luôn im lặng, nghiêng đầu xem, thấy hốc mắt hắn đỏ ửng nhìn chằm chằm vào mình.

Tiểu tổ tông đây là ấm ức khóc sao? Hay là giận?

Tịnh Uyên nhớ mang máng sáu vạn năm trước vì chắn lôi kiếp mà “đấu pháp” với Bạch Quyết trong điện Trường Uyên, đối phương bị mình chọc tức đến á khẩu, hai mắt đẫm lệ mông lung, tức khắc mềm lòng, mặc kệ có tức hay không, dỗ người ta trước đã rồi nói.

“Thanh Mục, ngươi không sao chứ? Ta đã phái người đi dạy dỗ bọn chúng cho ngươi rồi, ngươi đừng nóng giận ——”

“Ta không giận.” Thanh Mục khụt khịt mũi, cười với y: “Cảm ơn huynh, Tịnh Uyên.”

Thanh Mục không giống Bạch Quyết lúc nào mặt cũng như tảng băng không biểu lộ điều gì, cảm xúc của hắn bộc lộ rất đơn giản cũng rất thuần túy, rành mạch hiện ra trước mắt Tịnh Uyên. Hắn nói chuyện cũng rất thẳng thắn, có một nói một, yêu ghét rõ ràng.

Khi Thanh Mục thổ lộ với Tịnh Uyên, hai người quen biết nhau còn chưa đầy một tháng. Buổi tối hôm qua vừa bộc lộ rõ ràng, sáng sớm hôm sau đã ôm một bó hoa xuất hiện trước cửa tẩm điện của Tịnh Uyên.

Cánh hoa vừa hái xuống vẫn còn đọng sương sớm, giọt sương nhỏ trên tay Thanh Mục, chảy vào lòng bàn tay, giao hòa với mồ hôi.

Sự kiên cường của tuổi thiếu niên hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn trên người hắn —— căng thẳng, sợ hãi, nhưng tuyệt không lùi bước.

Tình yêu của hắn cực kỳ nóng bỏng mà trong trẻo, như mặt trời rực rỡ mùa hè, sáng quắc bức người.

Tịnh Uyên do dự một lát, rất nhiều ý niệm va chạm trong đầu y, thất vọng, đau đớn, mơ hồ, những cảm xúc tiêu cực liên tục trào lên lồng ngực, nhất thời khiến y chịu không nổi, ném hoa xuống bỏ chạy.

Sang hôm sau, hắn lại ôm một bó hoa mới hái, sớm chờ trước cửa phòng Tịnh Uyên, đi qua đi lại mấy vòng, không biết trong đầu tập luyện bao nhiêu lần, chờ đến khi Tịnh Uyên bước ra lập tức ấn bó hoa vào ngực y, nói với y: “Ta thích huynh, Tịnh Uyên, cho dù bây giờ huynh không thích ta cũng không sao, ta sẽ chờ huynh, ta sẽ luôn luôn đối xử tốt với huynh, cho đến khi nào huynh chấp nhận ta!” Ánh mắt của hắn chân thành mà nhiệt liệt, con ngươi màu hổ phách dưới ánh bình minh sáng lên lấp lánh.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm,… về sau mỗi một ngày, hắn đều nỗ lực nghĩ ra một cách làm Tịnh Uyên vui vẻ, nấu cơm cho y, cùng y tu luyện, làm không biết mệt.

Tịnh Uyên thích thú, nhớ lại ngày đầu tiên Thanh Mục thổ lộ, y vắt hết óc suy nghĩ suốt một ngày viết một bức thư đáp lại, cuối cùng vò thành một cục ném vào suối Tử Nguyệt.

Trong thư, đầu tiên y xin lỗi vì do dự làm hại Thanh Mục thương tâm, sau đó thổ lộ tâm ý của mình — “Lòng ta cũng như người” — Y vì một câu tự nhận là lời lẽ trong trẻo thoát tục này mà kiêu ngạo cả buổi, cuối cùng lại ca ngợi mình và Thanh Mục một hồi, từ nhan sắc, thần lực đến phẩm tính, nói tràng giang đại hải, chứng minh hai người xứng đôi cỡ nào.

Quả thực hoàn mỹ!

Vốn định sáng sớm hôm sau đưa cho Thanh Mục, ai ngờ ——

Căn bản không cần.

“Thôi vậy, đáng tiếc cho ngôn từ bút tích tuyệt diệu này của bản tôn.” Tịnh Uyên thở dài, vung tay áo lắc mình đến đình Tử Nguyệt hưởng dụng cơm trưa tình yêu của Thanh Mục.

Tử Hàm lặng lẽ vớt phong thư trong nước suối ra, hóa phép làm nó khôi phục nguyên dạng, tỏ vẻ: Thần tôn yên tâm, không đáng tiếc, ta sẽ cất giữ cẩn thận!

Khi ấy do dự, đương nhiên không phải bởi vì Tịnh Uyên không thích Thanh Mục mà tìm cách từ chối. Lúc ở Thần giới, không biết có bao nhiêu thần từng thổ lộ với hắn và Bạch Quyết, mới đầu bọn họ đều không biết chối từ, thất tha thất thểu chạy trốn, vô cùng chật vật. Sau đó tính tình Bạch Quyết trở nên lạnh nhạt, chúng thần đã quen với việc hắn không đáp lại, lấy im lặng thay thế quyết tuyệt; mà Tịnh Uyên, cũng chính là Thiên Khải, tuy trên mặt cười đến hiền hòa, lời nói ra lại không chút tình cảm, dần dần những thần tìm hắn thổ lộ cũng ít đi hẳn —— Chân thần Thiên Khải tuy nghịch ngợm bất hảo, nhưng dung mạo cực kỳ xuất sắc, lại thêm thân phận chân thần cao quý, sao có thể không có kẻ ái mộ?

Thanh Mục và Bạch Quyết quả thật là cùng một người, tuy ngay từ đầu Tịnh Uyên không nghĩ tới sẽ bộc bạch yêu nhau trước khi hắn thức tỉnh, nhưng cũng có ý thuận theo tự nhiên. Thanh Mục đã nói ra, y sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn chịu nỗi khổ tương tư.

Sở dĩ do dự, chỉ vì y nhớ lại lời thổ lộ muộn màng của Bạch Quyết lúc chia lìa sáu vạn năm trước. Họ rõ ràng đều thích nhau, lại bỏ lỡ bao nhiêu năm như vậy, chua xót than thở. Y không khỏi suy nghĩ, nếu năm ấy bọn họ không lẻn vào Cấm Thư Các, Bạch Quyết không sớm biết được số mệnh Chủ thần Hỗn độn của mình, vậy có phải hắn sẽ không thay đổi, có phải hắn sẽ giống như Thanh Mục dũng cảm biểu đạt tình yêu của mình, có phải họ có thể bên nhau rất nhiều năm tháng đó, dù cho không thể không chia xa sáu vạn năm, cũng sẽ không có nhiều tiếc nuối như bây giờ.

Thật sự là khó yên lòng.

Không ngờ làm Thanh Mục hiểu lầm thổ lộ thất bại trực tiếp chạy mất ——

Tịnh Uyên tưởng tượng cảnh đứa nhỏ này vừa chạy vừa lau nước mắt, đau lòng cực kỳ, nhưng lúc y căng thẳng miệng rất vụng về, sợ nói gì đó không đúng càng làm người ta tổn thương hơn, trong lòng áy náy muốn bồi thường, vì thế bắt đầu nảy ra ý định viết thư. Bẻ gãy mười cây bút, vò nát mấy chục tờ giấy, cuối cùng cũng có một thành phẩm vừa lòng, ngẩng đầu mới thấy đêm đã về khuya.

Nhưng bức thư này lại không đưa ra, bởi vì Tịnh Uyên phát hiện, ngày hôm sau Thanh Mục không có một chút dáng vẻ gì là suy sút thương tâm, ngược lại lại chạy tới tặng một bó hoa, ý chí chiến đấu tràn đầy mà nói nhất định phải theo đuổi được mình. Trong mắt hắn tràn ngập ánh sáng, tự tin rực rỡ, tâm tính thiếu niên ngây thơ không biết sợ, vì thích một người mà dũng cảm tiến tới.

Hiện tại đối với bọn họ mà nói, theo đuổi tình yêu cùng với được yêu, đều là hạnh phúc.

Đây là những năm tháng tươi đẹp đã bỏ lỡ mà Bạch Quyết và Thiên Khải vĩnh viễn không thể lấy lại. Đã có cơ hội để Thanh Mục có được, y tội gì phải làm rõ quá sớm. Sau này Bạch Quyết thức tỉnh, hẳn cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc lúc này.

Đương nhiên, đây đều là kết luận mà sau này Tịnh Uyên ngẫm lại rút ra. Lúc ném cục giấy vào suối Tử Nguyệt, suy nghĩ duy nhất trong đầu y là:

Từ khi tảng băng kia đổi tính, toàn là bản tôn đuổi theo sau hắn, rốt cuộc cũng đến phiên hắn theo sau hầu hạ bản tôn rồi, quá thoải mái!