Duyên Khởi Kiếp Diệt

Chương 2-4



“Tịnh Uyên, hôm nay trong điện Trung Thiên, lúc huynh đứng ra trước mặt ta, ta đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc, giống như cảnh tượng đó đã từng thực sự diễn ra trong quá khứ vô cùng vô cùng xa xôi vậy.”

Trăng lên đầu cành liễu, trong đình Tử Nguyệt, hai người mới vừa dùng cơm tối xong tay cầm tay thưởng thức ánh trăng. Tiểu tiên quân trẻ tuổi lơ đãng nghiêng lệch đầu cọ vai yêu quân bên cạnh, người kia thẳng lưng, không cố tình đón ý nói hùa, lại cũng hoàn toàn không bài xích hành vi đi quá giới hạn của hắn, khóe miệng mỉm cười, bộc lộ hoàn toàn tâm tình sung sướng.

“Ừm.”

Tịnh Uyên nhàn nhạt lên tiếng, lại nghe hắn nói tiếp: “Ngàn năm trước, ta tỉnh dậy ở Bắc Hải, trong đầu trống rỗng, không biết bao nhiêu năm tháng trong quá khứ đều quên hết, nhưng ta muốn tìm lại nó, vì thế tận tâm tu luyện, đến khi đạt tới cảnh giới thượng quân, mới rời khỏi Bắc Hải.”

Với tiên thần mà nói, thân thể phàm thai không quá quan trọng, cảnh ngộ và tu vi so với tuổi tác càng quan trọng hơn nhiều. Trong tam giới, không ai biết lai lịch của Bắc Hải thượng quân, chỉ biết hắn hiện thế ngàn năm, dáng vẻ thiếu niên, tâm tính thuần lương.

Tịnh Uyên tất nhiên đã cho người điều tra, nhưng cũng không có thể tra được nhiều hơn.

“Tu luyện từ lúc linh mạch sơ khai cho đến cấp bậc cao nhất của cảnh giới thượng quân, chỉ trong ngàn năm, ắt hẳn là vất vả lắm.” Nếu như căn cốt của Bạch Quyết vẫn còn, chớ nói ngàn năm, trăm năm tu đến cảnh giới này cũng chẳng có gì lạ, nhưng Thanh Mục chỉ là thân phàm tiên, không thể so với chân thần, cho dù căn cốt đã tính là thượng giai, ngàn năm ngắn ngủi cũng nhất định nếm không ít gian khổ.

Tịnh Uyên không biết Bạch Quyết làm vậy rốt cuộc là có dụng ý gì, lần trước vội vàng gặp mặt ở núi Liêu Vọng, còn chưa kịp kể hết nỗi nhớ mong, đâu nói được đến cái khác.

Thanh Mục buông tay ra, xoa gương mặt Tịnh Uyên, để y nhìn về phía mình. Trong bóng đêm, người thiếu niên ánh mắt trong trẻo, miệng mỉm cười, bình tĩnh nhìn y, trong mắt chứa đầy thâm tình.

“Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy huynh, mọi nỗi khổ cực từng trải qua đều đáng giá.”

“Đồ ngốc…” Tịnh Uyên bỗng dưng nhớ tới ánh mắt Bạch Quyết nhìn y trên núi Liêu Vọng, dường như là cùng một tâm tình —— lại cũng không phải.

Tịnh Uyên biết rất rõ, những gì Bạch Quyết từng trải qua, hơn xa Thanh Mục rất nhiều.

“Tịnh Uyên, chúng ta trước kia thật sự không quen biết nhau sao? Ta luôn cảm thấy, tất cả những gì liên quan đến huynh đều vô cùng quen thuộc, giống như từ ngàn vạn năm trước, thiên địa sơ khai đã ràng buộc lẫn nhau, từ cổ chí kim.”

Trong đôi mắt màu hổ phách, từng đốm sáng đỏ như ẩn như hiện.

Tịnh Uyên cười, giơ tay phủ lên mắt hắn.

Cảm động thì cảm động, nhưng tảng băng thối có gan thì tự mà nói, một chút thần thức xen lẫn trong thức hải của Thanh Mục mới dám nói ra những lời buồn nôn này, có phải là nam nhân hay không?

“Ngươi nói đã từng quen, thì là từng quen.” Tịnh Uyên hơi hơi nhấc chân, nghiêng người ra trước, dán bên tai Thanh Mục, chậm rãi nói, hơi thở ấm áp phun phả lên cổ thiếu niên, làm hắn nhột nhột.

Thanh Mục đột nhiên nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài cọ qua lòng bàn tay Tịnh Uyên, không ngừng rung động.

Giọng nói của y, lưu luyến nhu tình mật ý, tựa như đang mê hoặc lòng người.

Tim Thanh Mục đập loạn nhịp, thình thịch thình thịch liên hồi, không biết làm gì, toàn bộ đầu óc đều là gương mặt mỹ lệ lại quen thuộc phía sau tấm mặt nạ che nửa của Tịnh Uyên.

“Tịnh… Tịnh Uyên!”

Thanh Mục cảm giác qua rất lâu mình mới thoát khỏi đó. Hắn lui ra phía sau một bước, đôi mắt to vô tội lóe ánh nước nhìn yêu quân áo tím trước mặt đang cười rực rỡ, lời nói ra chẳng những không có khí thế, còn mang theo chút ấm ức, như cậu bạn nhỏ bị bắt nạt.

Tịnh Uyên một tay chắp sau người, một tay nắm lại để lên môi, ho nhẹ hai tiếng, muốn đè ý cười trên khóe miệng xuống một chút.

“Không phải ngươi nói thích bản quân sao? Thế nào, bản quân tới gần một chút cũng không được à?” Tịnh Uyên nói, bước lên một bước, kéo gần hơn nữa khoảng cách giữa hai người.

Thanh Mục không né tránh, chỉ sửng sốt một chút, chớp mắt sau lại nhìn thẳng vào mắt Tịnh Uyên. Trêu đùa là thật, nhưng tình cảm trong đó cũng không chút giả dối, chân thành tha thiết đến mức làm hắn run sợ.

Thấy vẻ mặt hắn như vừa mới tỉnh mộng, Tịnh Uyên suy đoán thần thức của Bạch Quyết ít nhiều đã ảnh hưởng đến hắn, âm thầm bật cười —— Tên Bạch Quyết này, bất luận là quá khứ hay hiện tại, là thần hay là tiên, đều dễ trêu chọc như vậy.

Nhưng sự thật là, bản thân Thanh Mục không có quá nhiều băn khoăn như Bạch Quyết, không những chủ động mà còn lớn mật hơn nhiều. Con ngươi màu hổ phách dưới ánh trăng càng thêm trong vắt, kể ra tình yêu tha thiết của chủ nhân.

Thanh Mục mượn động tác Tịnh Uyên tới gần, duỗi tay ôm lấy eo y, gác cằm lên vai y. Tịnh Uyên không nhìn thấy vẻ mặt hắn tươi cười, lại vẫn có thể nghe thấy niềm vui sướng trong giọng nói của hắn.

“Đương nhiên có thể! Tịnh Uyên, ta thích huynh!”

“Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, huynh đã là một người vô cùng đặc biệt đối với ta!”

Sau Tịnh Uyên cẩn thận nghĩ lại, phát hiện tiểu tử này tuy nói tình cảm thành khẩn, ngôn từ không hề có ý lừa dối, nhưng cũng mang theo mục đích tiếp cận mình —— Chính là vì cây quạt xếp vô tình làm mất ở núi Liêu Vọng.

Hắn cảm nhận được sức mạnh quen thuộc trong quạt xếp, muốn tìm hiểu kỹ một chút, bằng không sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới cung Huyền Tinh, thậm chí lúc mình đùa giỡn chế nhạo hắn còn thuận miệng thừa nhận lòng khuynh mộ, chỉ để gặp được chủ nhân của quạt xếp.

Lại nói tiếp, y đến núi Liêu Vọng chẳng qua bởi vì cảm nhận được có sức mạnh dao động rất giống Bạch Quyết, định thử một lần xem có may mắn hay không thôi. Ai ngờ đến nơi cũng không tìm được một chút tung tích nào. Từ đó về sau vạn năm, Tịnh Uyên đi khắp Tứ Hải Bát Hoang, cây quạt xếp mất khi nào, mất ở đâu, tất nhiên là không nhớ được.

Sau đó Thanh Mục có quấn lấy y hỏi mấy lần, thấy y không muốn nói, đành từ bỏ.

Chuyện này Tịnh Uyên cũng từng cân nhắc qua, trên quạt xếp có chứa đựng sức mạnh của Yêu thần, trong đó ẩn chứa yêu lực thượng cổ chí thuần chí tịnh, có thể cảm ứng được căn nguyên hỗn độn trong cơ thể Thanh Mục. Thanh Mục tuy bị coi là người của Tiên giới, trong cơ thể lại giữ được sức mạnh căn nguyên của Bạch Quyết, trường kỳ tu tập tiên pháp, đối nghịch với yêu lực trong căn nguyên, mới dẫn đến nội tức thường xuyên hỗn loạn, cũng bởi vậy mà suối Tử Nguyệt có tác dụng an thần đối với hắn.

Nhưng mà, Thần giới phong bế đã sáu vạn năm, những vị thần thời Thượng cổ đều đã ngã xuống, mà Thanh Mục thân là phàm tiên lại mang căn nguyên hỗn độn, việc này Tịnh Uyên cũng khó có thể giải thích, mà chuyện y tìm Bạch Quyết vạn năm lại càng không biết nên nói thế nào với Thanh Mục, chi bằng đừng nói, chờ ngày nào đó Bạch Quyết trở về sẽ tự hiểu.

“Này! Tiểu tử thối, lại ngủ trong suối Tử Nguyệt của ta, ngươi coi nó là chỗ nào hả?” Một ngày bình thường, Tịnh Uyên từ bên ngoài về, thấy Thanh Mục đang ngâm trong suối Tử Nguyệt, mí mắt khép hờ như đang lim dim mơ màng, nhịn không được trêu chọc hắn. Y cố ý không dùng pháp thuật, trực tiếp nhảy vào suối, hất tung bọt nước bắn đầy mặt Thanh Mục.

Thiếu niên giật mình một cái, ngước mắt liền thấy người trong lòng đang nhếch miệng nhìn mình cười, tức khắc cơn buồn ngủ bay sạch, đong đưa lúc lắc bơi đến cạnh y —— Trong nước không dễ hoạt động, hắn lại mới thoát khỏi cơn buồn ngủ, đầu óc đang mơ màng, cũng không nhớ mình có thể hóa phép trực tiếp đi qua.

Đúng là ngốc nghếch.

Tịnh Uyên thầm nghĩ, tay chắp sau lưng lại lặng lẽ bấm quyết, nháy mắt hai người liền dán vào nhau.

Thanh Mục lập tức ôm y vào lòng, tóc ướt đẫm dán trên mặt, y giơ tay cầm lấy thưởng thức.

“Ta đang đợi huynh về, không có huynh ta ở một mình thật sự quá nhàm chán.” Thanh Mục ấm ức cọ cọ y, giọng xen lẫn tiếng khóc thút thít, cũng không biết là thật hay là giả.

“Chán thì sao không ra ngoài tìm chút chuyện thú vị mà làm? Cung Huyền Tinh này của ta, thậm chí toàn bộ Yêu giới, ngươi đều có thể tự do đi lại.”

“Ta biết.” Thanh Mục rầu rĩ nói. “Nhưng ta chỉ muốn ở cùng với huynh thôi.”

Tịnh Uyên xoa xoa đầu hắn, tuy cười hắn trẻ con, nhưng lời này vẫn làm y vui vẻ.

“Được rồi.”

Hai người ngâm nước suối nửa canh giờ, Thanh Mục nói nên ăn cơm chiều, kéo Tịnh Uyên ra, không ngờ Tịnh Uyên vừa lên bờ suối liền đứng không vững, lảo đảo một cái, cũng may đang được Thanh Mục nắm tay đỡ lấy mới không té ngã.

“Tịnh Uyên!” Thanh Mục sốt ruột giơ tay thăm dò linh mạch của y, lúc này mới chú ý sắc mặt y tái nhợt, trên môi gần như không có màu máu, cũng may linh mạch vẫn chưa bị hao tổn, mới thoáng yên tâm, lại giận y mang thương tích trở về mà không nói một lời: “Huynh bị thương sao lại không nói?!”

“Vết thương nhỏ mà thôi, đừng lo lắng.” Tịnh Uyên nâng tay phủ lên bàn tay Thanh Mục đang bắt mạch cho y, vỗ nhẹ hai cái, muốn an ủi. Chợt thấy ánh mắt Thanh Mục nhìn chằm chằm mình không chỉ có tức giận, càng nhiều hơn là xót thương, dáng vẻ yếu ớt làm y đau lòng.

“Ta đỡ huynh về nghỉ ngơi trước đã.” Thanh Mục không nói gì nữa, thật cẩn thận đỡ người về tẩm điện.

Dọc đường đi, Tịnh Uyên muốn giải thích rõ ràng cho hắn, nề hà bị thương ở ngực, lúc này phát tác chậm có chút lợi hại, vừa định lên tiếng liền đau đớn vô cùng, đành phải chờ một lát.

Suối Tử Nguyệt có yêu lực thuần hậu, với y mà nói là nơi cực tốt để chữa thương, bởi vậy y vừa trở về liền đến ngay suối Tử Nguyệt, không ngờ Thanh Mục cũng đang ở đó, còn tưởng có thể giấu được, kết quả vẫn bị phát hiện.

Con phượng hoàng tạp chủng kia quen thói đánh lén, hơn nữa sức mạnh chân thần của y bị Thiên Đạo hạn chế, một nửa yêu lực lại đang cung cấp nuôi dưỡng Yêu giới, nếu không sao có thể bị ả đả thương? Chẳng qua dù vậy Tịnh Uyên vẫn chưa chịu thiệt trên tay ả, tuy không đến mức “vết thương nhỏ mà thôi” nhưng cũng chỉ chịu gần nửa đòn, ngâm suối Tử Nguyệt xong lại điều dưỡng một lát là có thể khỏi hẳn.

Thanh Mục đỡ y đến mép giường ngồi xuống, vẫn không nói một lời.

Tịnh Uyên tưởng hắn còn giận, mở miệng định dỗ, bị ngăn lại: “Đừng nói gì cả, ta chữa thương cho huynh.” Trong giọng nói không có một chút tức giận, ngoại trừ quan tâm chỉ có đau lòng.

Thanh Mục nói, phất tay truyền linh lực cho y, thấy sắc mặt Tịnh Uyên dần dần hồng hào lên mới thu tay lại, khe khẽ cười.

“Hầy ——” Tịnh Uyên bất đắc dĩ thở dài một hơi, kéo tay hắn qua cầm lấy, kể hết ngọn nguồn mọi chuyện cho hắn, chẳng qua che giấu thân phận của Vu Hoán.

“Đáng giận! Tiểu nhân đê tiện vô sỉ! Đánh lén sau lưng thì có gì anh hùng?!”

Vốn dĩ đã không phải anh hùng rồi. Tịnh Uyên chửi thầm.

Y chưa thể cho Thanh Mục biết hành động của Vu Hoán, để tránh Thanh Mục lâm vào hiểm cảnh. Vu Hoán nếu dám trực tiếp ra tay với y, chứng tỏ đã không thể che giấu dã tâm nhất thống tam giới, vậy Yêu giới phải chuẩn bị đầy đủ, sẵn sàng ứng chiến.

“Yên tâm, việc hôm nay, ngày nào đó bản quân nhất định tìm kẻ này đòi lại đầy đủ.”

“Ừm, ta giúp huynh!”

“Được.”

“Vậy huynh nghỉ ngơi đi, ta đi về trước.” Thanh Mục lưu luyến không rời mà buông tay Tịnh Uyên ra, nghiêng người gần như đi lùi ra cửa tẩm điện phía sau mới vẫy vẫy tay xoay người rời đi.

Chờ bóng dáng hắn biến mất trong màn đêm, ý cười trên khóe miệng Tịnh Uyên nháy mắt tắt ngấm, khí tức dịu dàng quanh thân bị lạnh lùng thay thế.

“Tử Hàm.”

Y nhẹ nhàng gọi một tiếng, yêu quân áo tím lắc mình xuất hiện, hẳn là đã chờ từ lâu.

“Dạ, thần tôn.” Khi chỉ có hai người, Tử Hàm luôn luôn xưng hô như thế, là thói quen, cũng là sự kiên quyết của y.

“Thông báo cho Sâm Giản, từ hôm nay trở đi, tăng cường huấn luyện, toàn bộ Yêu tộc chuẩn bị chiến tranh.”

“Vâng.”