Duyên Làm Phu Quân

Chương 124



Editor: Thanh Việt

Kim Phong Hoa nhớ lại, từ khi hắn ra khỏi Kim phủ, việc làm mấu chốt thứ nhất chính là tìm được Du nhi, kiếp trước Ngũ Hoàng tử trong cung này xem như là chướng ngại cuối cùng của Trịnh Dịch Hiên, cho nên lúc ấy hắn liền muốn đem cái chướng ngại yếu ớt nhất đó trở nên không gì phá nổi, Trịnh Dịch Hiên không phải nói Tư Đồ gia không có huyết mạch sao? Lúc ấy lời nói đường hoàng cỡ nào, Đại Hoàng tử chết, Vưu Xuân Sinh chết, có chuyện nào là không có bóng dáng của hắn đâu? Cái gọi là đào thải cái thối nát của quá khứ, một lần nữa bắt đầu tương lai mới, cũng chỉ là vì y và Mộng Cơ có thể lấy cái cớ đó thuận lợi đánh cắp giang sơn của Tư Đồ gia mà thôi. Kì thực Kim Phong Hoa cũng không để ý đây có phải giang sơn Từ Đồ gia hay không, trước tới nay hắn không nghĩ mình phải ngồi lên được vị trí kia, hắn luôn luôn tự mình hiểu mình, hắn có thể phù chính an bang nhưng không thể ngồi hưởng thiên hạ cung cúc tận tuỵ, đến chết mới thôi, đây là mệnh hắn cũng nhận, nhưng cái ngai vàng kia không phải ai muốn ngồi cũng được, với hắn mà nói, làm với người lạ không bằng làm với người quen, đời trước trước lúc chết hắn đều bán mạng cho Tư Đồ gia, đối với tâm lí bề trên cũng đã thấu triệt hoàn toàn, nếu đổi một chủ tử khác, hắn cũng sợ bị người ta nghi kỵ, đến lúc đó muốn làm cái gì sợ cũng không có cơ hội.

Hắn thừa nhận, kiếp trước hắn bị Phong quốc dẫn dắt, Nhiếp chính vương Phong quốc mặc kệ là vì thật sự giữ gìn huyết mạch của huynh đệ, hay là hắn ta còn hơn tiểu nhân muốn khống chế quốc gia, hắn ta đem một đứa trẻ lên ngôi Hoàng đế, trước mắt bất luận một quốc gia nào cũng không có ai phá lệ như hắn, hắn khống chế binh quyền, hắn quản lí triều chính, nhưng bất luận là trong nước hay ngoài nước, đối với hắn chỉ có khen ngợi, rất ít nghi ngờ, cho dù là có người nghi ngờ cũng không dám táo bạo trắng trợn nói ra, rốt cuộc, có cái chứng cứ gì càng trung thành hơn việc nhường lại ngôi vị Hoàng đế?

Kim Phong Hoa không phải hoàng thất, cho nên hắn muốn chạy con đường này cần càng nhiều tâm tư, hắn cũng từng nghĩ tới dứt khoát làm cho Vưu Xuân Sinh có thể thượng vị, nhưng từ đời này bắt đầu đến đời này hắn gặp lại Vưu Xuân Sinh, bất luận hắn dẫn đường như thế nào, Vưu Xuân Sinh đều không thể đi trên con đường hướng tới chủ vị quân vương, cũng chính là từ khi hắn xác định Vưu Xuân Sinh không có cách thượng vị, hắn bắt đầu dẫn Du nhi từ đường hiền thần thành đường quân vương, hắn làm Hoàng đế không được, vậy thì hắn bồi dưỡng một Hoàng đế, Du nhi thân là cốt nhục hoàng gia, lại có hắn cẩn thận dạy dỗ, tương lai cho dù không thể rộng mở, cũng có thể gìn giữ cái đã có, hắn là dưỡng phụ của Du nhi, cho dù Du nhi lớn lên, cũng sẽ vì ân dưỡng dục mà khoan dung với hắn nhiều hơn, hắn thậm chí còn mơ mộng Du nhi sau này sẽ chia bớt quyền hành cho hắn, về sau hắn chính là một Thái Thượng Hoàng ẩn hình, ở Phái Quốc, Kim Phong Hoa hắn không ai có thể sánh bằng.

Hắn biết rõ thời gian Ngũ Hoàng tử lộ diện ở Hoành thành, nhưng hắn lại cố ý mấy tháng sau dẫn theo Tiên Y làm như vừa khéo chặn được Du nhi, làm Du nhi biến thành con nuôi hắn, giấu diếm Tiên Y thân phận của Du nhi, để nó được nuôi lớn từng chút một như đứa trẻ bình thường, Tiên Y là một nữ nhân tốt, có lẽ vào ban đầu còn chưa thuần thục, nhưng chậm rãi, hắn có thể nhìn ra được nàng có tình cảm với Du nhi, cũng có thể nhìn ra được Du nhi không muốn xa rời bọn họ. Có lẽ, đây là chỗ hắn tính đúng, hắn đoán đúng tình cảm của mình và Tiên Y, cũng coi như được lợi một hài tử trong quá trình này, cho dù chú ý, cũng bất tri bất giác yêu thương/ Đây là thứ đời trước Thôi công công không dạy cho hắn, là điều mới đời này hắn học được.

Tin tức của Du nhi không phải cung nữ gì đó tiết lộ ra ngoài, là hắn thấy thời cơ đã đến, bảo Lý Thuận Lương tìm lão nhân bên người mẹ đẻ Thấm tần của Du nhi để cho lời dẫn, cố ý lúc riêng tư nói cho Hoàng thượng đang bị bệnh, Hoàng thượng không phải tên ngốc, ông đã biết mình bị Đại Hoàng tử tính kế, cũng nhìn ra sự phát rồ của Đại Hoàng tử, Vưu Xuân Sinh bị bỏ tù, ra được hay không cũng là cả vấn đề, con của ông bị lấy làm bia ngắm, hơn nữa nhà mẹ của Tứ Vương phi đã bị Đại Hoàng tử theo dõi, cho dù bây giờ vẫn còn ngại thế lực nhà họ chưa động thủ, nhưng sau này thì sao? Huống chi tôn tử kia của ông còn nhỏ, có thể lớn đến tuổi như Du nhi hay không vẫn là vấn đề khó nói, Hoàng thượng chỉ cần tinh tế cân nhắc, lại điều tra rõ ngọn nguồn là có thể đưa ra quyết định, Du nhi đối với Hoàng thượng thậm chí hoàng tộc mà nói chính là cứu tinh, Kim Phong Hoa không sợ ông ta không dựa theo đường hắn đã vẽ ra.

Nhưng là Tiên Y…… Tiên Y làm sao bây giờ?

Kim Phong Hoa lau nước mắt cho nàng, trong lòng như bị cắn đến đau, hắn đây là đoạt đi nhi tử nàng yêu thương nhất.

“Nếu không……” Kim Phong Hoa nhìn hốc mắt dỏ hồng của nàng, nhịn không được muốn từ bỏ.

“Là tiến cung lấy máu nghiệm thân sao?” Tiên Y lau nước mắt, nức nở nói.

Kim Phong Hoa thở dài nói: “Là cung nữ nhà mẹ đẻ của Du nhi ra ngoài làm ma ma giáo dưỡng, không phải thấy nó ở trong cung mà là ở tiệc mừng thọ Thượng thư ngày đó nhìn thấy, hơn nữa, nàng cũng không thể cả đời đặt Du nhi ở trong phủ, nàng sao phải đau khổ tự trách, nói tóm lại vẫn là ta không phải, là ta muốn dẫn nó đến tiệc mừng thọ.”

Chỉ cần không liên luỵ đến trên người Tiên Y, Kim Phong Hoa sẽ cảm thấy tốt một chút, chỉ cần hắn đen tất cả tội lỗi đẩy lên người mình, báo ứng cả đời này hẳn cũng chỉ biết đi về phía hắn. Mặc kệ thế nào, năm đó phát hiện Du nhi, hắn không đem Du nhi đưa cho mẹ đẻ nó, làm cho mẹ đẻ nó sau khi sinh đau khổ, sớm lìa thế gian, tuy rằng không bằng án diệt môn hắn làm đời trước, nhưng vẫn là tội nghiệt.

“Dẫn nó đi đi.” Tiên Y hít sâu một hơi, ngừng nước mắt, kiên cường nói: “Chỉ cần hoàng thất còn có huyết mạch, Phái Quốc chúng ta sẽ bình an đúng không?”

Kim Phong Hoa không gật gật đầu, cứ như vậy nhìn nàng.

“Vậy cứ để hắn đi, hắn cũng sắp mười tuổi, tương lai cùng người ta thi đua khoa cử, vạn nhất bị tân hoàng nghi kỵ, hoặc là buồn bực thất bại, hoặc là thảm bại đến rớt đầu, còn không bằng ngồi lên vị trí tối cao kia…” Tiên Y ngẩng đầu nắm chặt tay Kim Phong Hoa nói: “Chàng sẽ che chở con, không phải sao?”

Con ngươi của Kim Phong Hoa nhu hoà, lại lần nữa ôm chặt Tiên Y nói: “Đúng vậy, nó là nhi tử của ta.”

Tiên Y yên lặng nắm chặt mắt, nàng không phải nữ nhân thời đại này, kiếp trước con nàng cũng đi ra ngoài học mấy năm không được thấy mặt nhiều, hơn nữa là đi làm Hoàng đế chứ không phải làm thái giám, không phải nàng luôn trông mong nhi tử được sống tốt sao?

Một đêm này, Kim Phong Hoa mang theo Du nhi đến hoàng cung, Tiên Y cho dù biết đây không phải một đi không trở lại, vẫn phải chờ đến khi Đại Hoàng tử ngủm củ tỏi thì thân phận Du nhi mới có thể vạch trần, nàng cứ cảm thấy trong lòng hoảng hốt, cuối cùng nhịn không được mang nữ nhi đến, cùng con bé nằm lên giường lớn, kết quả là một đêm mộng mị, chờ buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng nhìn phong cảnh ngoài phòng, đột nhiên nhớ, tương lai nữ nhi cũng sẽ phải gả cho người, nếu vậy, chi bằng sinh thêm một đứa con trai? Tốt xấu gì cũng không cần đưa vào trong cung.

Du nhi ngày hôm sau trở về, cũng là bắt đầu từ ngày này, nó càng thêm trầm ổn, đã lấy máu nhận thân thì chắc chắn không sai, Kim Phong Hoa cũng nói rõ ngọn nguồn đầu đuôi câu chuyện cho nó, trong lòng Tiên Y rất sợ, dù sao lúc trước Du nhi cũng không biết phu thê họ không phải thân sinh, nàng sợ đứa bé này chịu không nổi, nhưng ai biết Du nhi chỉ chạy đến phòng nàng ôm nàng hỏi, về sau nàng có phải không còn là nương nó, sau khi được nàng khẳng định, liền làm như không có việc gì hoàn thành bài tập Kim Phong Hoa giao cho nó. Chuyện này làm Tiên Y chịu đả kích, chẳng lẽ hiện giờ trong Kim phủ nàng là kẻ ngốc nhất, vô dụng nhất? Hài tử cổ đại trưởng thành sớm đến mức nào vậy? Hay là nói nhà nàng đã đột biến gien hết rồi sao?

Không kịp thương cảm, Đại Hoàng tử như muốn tìm đường chết tịch biên nhà mẹ đẻ của Trịnh Dịch Hiên, lại giết mấy người bạn tốt cùng trường của Trịnh Dịch Hiên, thậm chí nếu lão sư không chạy nhanh, cũng sẽ bị một mồi lửa đốt chết trong nhà. Đại Hoàng tử giống như một con dã thú, bất chợt bị thả khỏi phòng giam, bắt đầu không kiêng nể gì cả, nổi điển làm chuyện ác, dường như làm như vậy là có thể đền bù nhiều năm qua hắn bị Hoàng thượng áp chế, cùng với ác khí trong lòng hắn tràn ra, Đại Hoàng tử cứ như đang điên cuồng, Mộng Cơ lại ra tay thu thập nội viện phủ Đại Hoàng tử cùng với trùng kiến Mạnh gia, người nhà mẹ đẻ nàng cũng dần dần đi ra khỏi bóng đêm, trở thành quân chủ lực giúp Đại Hoàng tử điên đảo triều chính, gia tộc đã từng sừng sững trăm năm Mạnh gia, lại như đang một lần nữa sống lại.

Vân Song sau khi nhập phủ đã sinh non lần thứ hai, hiện giờ đang nửa chết nửa sống nằm trong hậu viện phủ Đại Hoàng tử tự sinh tự diệt, Tiên Y mới nhận được tin này không bao lâu, Trịnh Dịch Hiên đã mang theo các tướng lĩnh của hắn, lấy danh nghĩa là thanh quân trắc* và Hoàng đế bị Đại Hoàng tử độc hại cùng cầm tù, bọn họ không phải đang tác loạn mà là cứu giá, này lại một lần nữa tương hợp với kiếp trước của Kim Phong Hoa.

*Thanh quân trắc: thanh trừ loạn thần tặc tử bên cạnh quốc quân.

Trịnh Dịch Hiên nguyện ý ứng chiến, Đại hoàng tử sao có thể lùi bước, gã chẳng những không nghe Mộng Cơ khuyên bảo muốn tự mình xuất chiến, còn đem người trong nhà Trịnh Dịch Hiên toàn bộ cột lên đưa đến chiến trường, chờ khi Trịnh Dịch Hiên đã đánh hết sức, dùng máu của Trịnh gia hắn tế kỳ. Độc ác như thế còn có không màng nhân tình, cơ hồ làm thế gia kinh thành đều co rúm, dựa theo lời của Kim Phong Hoa mà nói, Đại Hoàng tử căn bản là đã mất khống chế, ngôi vị Hoàng đế hiện tại cơ hồ gã lấy dễ như chơi, tứ đệ ở trong tù chạy không thoát, ngũ đệ lại chết, toàn bộ Tư Đồ gia trừ bỏ đứa bé chạy trốn kia ra, cũng chỉ còn gã, gã còn có cái gì để lo lắng? Còn không bằng nhân lúc chưa thượng vị, chi bằng trực tiếp tiêu diệt người đã từng chiếm địa vị trong lòng người gã yêu, đã từng ỷ vào phụ hoàng mà áp chế người của hắn, một núi không dung hai hổ, hắn cùng Trịnh Dịch Hiên, tất có một người phải chết!

Ngày Đại Hoàng tử xuất quân, Kim Phong Hoa đi ra ngoài một thời gian rất dài, sau khi trở về nói cho Tiên Y, chờ đến khi tình hình chiến đấu kết thúc, sợ là mọi chuyện đã định.

Tiên Y không rõ lắm Kim Phong Hoa lại chuẩn bị cái gì ở phía sau, hiện tại nàng càng hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút, như vậy thời gian ở chung của nàng cùng con trai có thể càng dài thêm. Mà Kim Phong Hoa hi vọng trận chiến này có thể đem cả hai tên kia đều phải ở lại trên chiến trường.

“Nữ nhân chúng ta đưa đến phủ Trịnh Quốc công đã chết.” Quan Kỳ trở về nói.

“Mộng Cơ thật là nữ nhân độc ác.” Nhưng Trịnh Dịch Hiên cũng không tính là nam nhân, y biết rõ nếu mình đào tẩu, trong nhà sẽ xảy ra chuyện gì, nếu là người của Trịnh Quốc công phủ thì còn lấy cớ quá khứ được, nhưng nữ nhân kia là thanh mai trúc mã của hắn, vẫn là do y tự muốn đặc biệt chăm sóc cứ như vậy lại quên đi?

“Thuộc hạ sợ ả sẽ làm ra chuyện bất lợi với phủ chúng ta.” Quan Kỳ lo lắng nói.

“Yên tâm.” Không sợ ả tới, chỉ sợ ả không tới.