Duyên Nợ Bất Khả Kháng

Chương 10



10.

Trong khen có dìm, vô cùng mỉa mai, tôi gặp một miếng tôm hùm ăn ngấu nghiến, giả vờ như không nghe thấy.

“Lớp trưởng, lớp phó học tập, tôi và Phan Vân mời hai người.” Thẩm Sơ Vũ âm hồn không tan mò tới.

Tôi cười híp mắt, lời nói chẳng chút lưu tình: “Còn người tôi có giới hạn cuối cùng, không phải ai mời rượu cũng uống.”

“Hoa Tiểu Nhiễm, cậu đừng có mà được cho mặt mũi lại còn không biết xấu hổ.” Các đường nét trên gương mặt Thẩm Sơ Vũ thay đổi.

“Rốt cuộc là ai không cần mặt mũi?” Tôi nhìn lướt qua người cô ta, ánh mắt khinh thường: “Trộm được đồ, giấu đi là được, còn lấy ra khoe khoang, là sợ người ta không biết mình cướp của người khác sao?”

“Cậu…” Rõ ràng Thẩm Sơ Vũ bị chọc tức, giơ tay lên lập tức muốn hắt rượu vang vào tôi.

Phan Vân nhận ta được ý đồ của cô ta, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô ta.

Sắc mặt cô ta trầm xuống gần như có thể rỉ nước, hất tay Phan Vân xoay người rời đi.

Đi được mấy bước, cô ta quay đầu bỏ lại một cái: “Phụ nữ khi bước qua cái tuổi hai mươi lăm cũng không còn thơm nữa, lớp phó học tập phải nắm bắt thời gian đấy.”

“Cảm ơn, cậu ngủ thấy không, một người phụ nữ bị xã hội và tình cảm đánh nhau, miệng thối.” Tôi chê phất phất tay, dùng tiếng nói chỉ Thẩm Sơ Vũ có thể nghe thấy rỉ tai.

Lớp trưởng bật cười một cách thô lỗ.

Thẩm Sơ Vũ thậm chân, thở dốc rời đi.

Phan Vân nhìn tôi một cái, nhấc chân đuổi theo,

“Hoa Tiểu Nhiễm, mấy năm không gặp, kung fu miệng cũng tăng lên.” Lớp trưởng nhìn vẻ mặt tôi, một lời khó nói hết.

“Đối với thứ người như thế chỉ có một chiêu, da mặt phải dày hơn cô ta. Tớ đảm bảo, tối nay cô ta chắc chắn sẽ không tới chỗ tớ nữa.” Nói xong, tôi chụp lấy một con cua, bắt đầu ăn.

Lớp trưởng cười ranh mãnh: “Đó cũng không chắc…”

Cơm nước xong xuôi, là karaoke và các trò chơi nhỏ như thường lệ.

Ngàn phòng vạn phòng, không ngờ lại thua ở trò thật và thách.

Hình phạt của tôi chính là: Hôn một người có mặt ở hiện trường.

Tôi đảo mắt nhìn toàn bộ, khóc không ra nước mắt.

Nếu sớm biết tối nay có “phúc lợi” như thế này, tôi nhất định sẽ kéo Nhan Kiêu đến tham gia.

Tôi lạc đàn, đối diện với ánh mắt như muốn giết người của “bạn trai” lớp trưởng, tôi kéo anh ta tới tiếp xúc thân mật một lần.

Sau đó dưới tiếng ồn ào náo nhiệt của đám bạn học, anh ta bỏ chạy mất dạng.

Tôi tránh ở một góc trong hàng làng, gọi điện thoại cho Nhan Kiêu, biểu đạt sự nhớ nhung vô tận của tôi với Nhan Kiêu.

Vừa mới xoay người, tôi lập tức nhìn thấy Phan Vân đang đứng cách tôi mấy bước.

Ánh mắt tôi nhìn thẳng, đi lướt qua người anh ta, bị một cánh tay kéo lại.

“Buông tay ra.” Tôi không chút khách sáo hất anh ta ra, vòng trở về từ bên người anh ta.

Lời nói của Phan Vân thành khẩn: “Tiểu Nhiễm, anh không ngờ em lại chờ anh nhiều năm như thế, anh thật sự rất vui.”

Tôi nghe không đúng, quay người lại trừng anh ta: “Cái gì gọi là tôi chờ anh nhiều năm như thế, tôi chờ anh bao giờ?”

“Em gạt người khác được nhưng không thể gạt anh được, nếu em có bạn trai thì đưa tới đây đi.” Ánh mắt Phan Vân hừng hực cháy: “Em nói với lớp trưởng em có đối tượng là lừa gạt cô ấy đúng không?”

???

Tôi nghe thấy trợn tròn mắt.