Duyên Nợ Bất Khả Kháng

Chương 4



4.

Tôi liếc sang bên cạnh một cái, kinh ngạc.

Vẫn là một sáng sớm như bình thường, bên cạnh tôi lại có thêm một người.

“Tại sao cậu lại ở đây.” Tôi “vèo” một cái nhảy xuống giường, chỉ vào Nhan Kiêu tố cáo.

Lúc này tôi mới chú ý tới, Nhan Kiêu chỉ mặc một chiếc áo lót.

Áo lót còn được cuốn lên đến eo, để lộ một phần cơ bụng đẹp mắt.

“Chị nói xem tại sao tôi lại ở đây?” Cậu ta bĩu môi.

Tôi chấn động một hồi, trong đầu nhanh chóng lướt qua chuyện tối hôm qua.

Sau khi cậu ta té khỏi ghế salon, tôi nhường giường lại cho cậu ta.

Lúc nửa đêm, tôi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra theo quán tính, dường như đã đi sai hướng.

Tôi là dạng người ngủ thế nào cũng không nóng, lò sưởi ở căn hộ cũng không thể so với một căn nhà, hơn nửa đêm tôi thường xuyên bị lạnh bừng tỉnh.

Tối hôm qua vừa cảm thấy trời sáng, dường như có nguyên nhân.

Nhớ tới chị Giọng thân yêu trong lòng của cậu ta, tôi nhanh chóng cảm thấy mình là tội đồ…

“Quần áo của cậu đâu?” Tôi xấu hổ hung dữ với cậu ta.

Cậu ta chỉ vào ghế sô pha.

“Mặc vào!” Tôi cầm quần áo đưa tới trước mặt cậu ta.

Cậu ta nhận lấy quần áo, chậm rãi bỏ lên đầu.

“Tôi giúp cậu.” Với tốc độ ngớ ngẩn nầy, tôi không nói hai lời giúp cậu ta tăng tốc.

Đúng vào lúc này, tay nắm cửa truyền tới tiếng động.

Tôi theo tiếng động nhìn ra cửa…

Cửa bị mở ra, mẹ già của tôi liếc nhìn tình hình bên trong nhà, không nói hai lời lại lùi về sau, còn thuận tay khép cửa lại.

Trước khi đi, tôi nhìn thấy rõ ràng ngọn lửa nóng bỏng trong mắt của bà.

Lòng tôi lập tức trở nên nguội lạnh.

Chỉ với bệnh hóng chuyện tuổi già càng lúc càng nặng của mẹ tôi, tôi nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch…