Duyên Nợ Bất Khả Kháng

Chương 8



8.

Vì để lấy lại hơn hai ngàn tệ tiền nợ, tôi đã bán đứng linh hồn “cao quý”.

Sau khi tôi bồi thường bản thân mình cho Nhan Kiêu, cậu ta vội vàng chuyển cho tôi ba ngàn, nói tiền dư tính là tiền thuê.

Ngang tàng như thế…

Lúc nhận tiền, tay tôi có hơi run rẩy.

Sau khi xác nhận mối quan hệ người yêu, Nhan Kiêu thuê một căn hộ phía trên căn của tôi, nói chuyện yêu đương đàng hoàng với tôi.

Vẫn là cái tên trông đặc biệt trong sáng kia, chỉnh tôi buồn bực không thôi.

Rõ ràng cũng đã ngủ chung giường, bây giờ lại thấy được nhưng lại không ăn được…

Sau khi Nhan Kiêu toả sáng hết lần này tới lần khác, tôi nhanh chóng cảm nhận được lợi ích của một sinh viên thể thaop trẻ trong, khoẻ mạnh.

Không có cậu ta, tôi là người kinh doanh, mùa này kinh doanh cao Thu Lê handmade.

Mười cân Thu Lê ra được một cân cao, tôi mua lê theo lô ít nhất là năm mươi cân, hơn nữa còn có các nguyên liệu phụ như cây bối mẫu, la hán quả, gừng, thường xuyên không ngừng nhận giao hàng hoả tốc.

Làm cao Thu Lê cũng là một công việc thể lực, bào vỏ lê, nghiền nát củ bối mẫu thật mịn, đập vỡ vỏ cứng của la hán quả, cắt nhỏ táo đỏ, hầm lên rồi loại bỏ bã, cũng là một việc vô cùng vô cùng hao tốn thể lực.

Sau khi làm xong cao Thu Lê, lại còn sinh ra nhiều rác thải sinh hoạt, cần phải gửi tới nơi phân loại rác và đổ rác của tiểu khu nơi tôi sống.

Trong tháng đầu tiên sau khi xác nhận quan hệ, tôi thành công biến Nhan Kiêu trở thành bạn “vượt khó”.

Thân là một sinh viên điền kinh, ở trường học Nhan Kiêu chạy giữa các khoá huấn luyện và thực tập, ban đầu lượng cơm cậu ta dùng có hơi lớn, lại bị tôi dày vò một hồi, lượng cơm càng lúc càng tăng.

Sau khi trải nghiệm những lợi ích từ cao Thu Lê do tôi làm, cậu còn tốt bụng phát triển cho tôi một nhóm khách hàng mới.

Sau khi hoàn thành đơn đặt hàng cao Thu Lê mới nhất, tôi lê đôi chân cứng ngắt nhào lên giường, thuận thế ngã xuống giường.

“Dọn dẹp một chút, ra ngoài ăn cơm.” Nhan Kiêu kéo tay tôi.

“Không có sức.” Tôi tuỳ ý khoát tay một cái: “Cậu đi ăn một mình đi, không cần để ý đến tôi.”

“Không phải chị muốn ăn cơm tại nhà hàng món Đông Bắc mới mở sau, ăn cùng đi.” Cậu ta khiến tôi ngứa ngáy.

Tôi đắm mình trong hương thơm nồng nàn và ngọt ngào chỉ có ở một ngôi nhà cao Thu Lệ, nhắm mắt lại giả chết.

Bởi vì mỗi một tế bào trên người tôi đều đang nói với tôi, bọn chúng quá mệt mỏi, không muốn động đậy.

Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ, rồi sau đó cảm nhận được thứ xù xù đang chạm vào gò má tôi, là con búp bê tôi mua chơi.

Tôi mơ màng nói nhỏ mấy tiếng, bày tỏ sự bất mãn với động tác của Nhan kiêu.

Sau đó lại chớp mắt một cái, người tôi bị lật một cái.

Trên môi truyền tới cảm xúc lạ, tôi kinh sợ mở mắt…

Trước mắt là gương mặt đẹp ttai phóng to của Nhan Kiêu, còn cậu rõ ràng đang hôn tôi.

Từ khi chắn chắn mối quan hệ tới nay, đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc thân mật như thế.

“Tỉnh táo không?” Tôi vừa định đánh lại, cậu cười chúm chím đứng lên: “Tình thì mặc quần áo ngay đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Tôi, hộc máu tại chỗ…