Duyên Trời Ban Em Về

Chương 13: Tập quên em sau nhiều năm



Anh tự mình thoát khỏi những dòng suy nghĩ miên man ấy. Anh quyết định sẽ đi đến bệnh viện chăm bà thay ca cho bố,mẹ.

Tại bệnh viện đa khoa quốc tế Sunshine.

- Chị Liên ơi em về nhà đây-Ngọc nói

- Uh về đi em thay ca với Tuyết rồi à?

- Dạ chị.Em về nhà đây

Cô tính sẽ về nhà trọ nhưng mẹ cô đã cắt luôn suy nghĩ của cô từ trong trứng rồi.

Reng! reng! reng là mẹ cô gọi tới.

- Alo công túa có nhớ là về với mẹ không tối nay anh chị hai về đấy.

- Dạ nay con bận mẹ ạ.Cô vừa nói vừa thầm nghĩ mẹ lại gọi về để ca nhạc bài chống lầy đi con rồi

- Con ranh kia hôm nay mẹ không cần biết mày bận gì hết hôm nay mày mà không bước cái xác mày về cái nhà này thì mày đừng bao giờ về nữa.

- Dạ thôi thôi con xin mẹ con sẽ hết bận để về luôn mẹ đừng đuổi con nhé.Cô cuống quýt chạy về

Trên đường về cô ghé vào trung tâm thương mại mua cho mẹ cô vài bộ quần áo và ghé xuống một tiệm đồ ăn Thái Lan mua một nồi lẩu Thái đây là món mà chị đẹp nhà cô siêu thích.

Vừa vào tới nhà âm thanh của mẹ cô bắt đầu vang vọng.

- Úi dời ơi ranh con thì ra cũng biết sợ cơ đấy

- Ôi chao ơi mẹ tưởng bở thế nó mà biết sợ thật ra là nó sợ không có người nấu cơm mang đến tận phòng trọ cho nó ăn cả tuần nên make colour thôi haha – Anh hai thân yêu cô phát biểu

- Thôi chồng em nó đã về còn cứ cà khịa nó làm gì.Tội nó có phải là nó không muốn lấy đâu chỉ là duyên chưa tới thôi - Chị dâu tuyệt với của cô lên tiếng

- Đúng rồi chị An ơi chị phát biểu chuẩn quá em yêu chị nhất – Minh Ngọc gật gù đồng tình

- Đấy đấy con lại còn binh cái con nhỏ cứng đầu này nữa. Mẹ không đồng ý đâu.30 tuổi rồi còn không chồng không con tính khi về già gõ mõ tụng kinh luôn hay gì

- Thôi thôi cả nhà mình ăn đi – Anh hai cô giải vây

Hôm nay mẹ cô nấu rất nhiều món cô thích ăn.Nào là gà luộc,tôm rán, cá kho, gà nướng.Xong cô còn mua thêm lẩu.Chị dâu thì làm panna cotta ôi chao đầy áp một bàn. Anh hai và mẹ tuy hay nói nhiều nhưng thương cô lắm cứ luôn miệng khen cô gầy, rồi lại thi nhau gắp đồ ăn cho cô. Chẳng mấy chốc bát của cô đầy ắp đồ ăn.Chị An thấy thương cô quá liền lay tay chồng

- Anh ơi cứ từ từ để con bé nó ăn làm vâyh nó ngộp nó ăn không được đâu - Chị dâu cô nói

- Dạ đúng rồi đấy anh anh cứ từ từ thôi. Em no lắm rồi

- Ùi dời ơi cái con lặk nô này mày gầy sâp trơ cả xương ra rồi con không chịu ăn chịu uống vào suốt ngày chỉ có giảm cân thôi – Anh hai cô nói

- À Ngọc ơi cuối tuần này nhà cô hai cưới con đến lúc đó nhớ về cả nhà mình cùng đi nhá - mẹ cô nói

- Dạ ai cưới hả mẹ

- Ôi chao ơi nói đến mà nó sót xa làm sao cái con bé đầu nhà bác hai cũng bằng tuổi con đấy thế mà giờ đã cưới rồi thấy bác hai bảo chồng nó giàu lắm nhà có xưởng gỗ gì đó ở Tây Nguyên ấy. Còn con mình thì chưa một mảnh vắt vai

- Thôi thôi mà mẹ đang vui mà.Con chỉ độc thân vui tính thôi

- Úi dời ơi tôi và gia đình này hiểu thừa chị toàn độc thân vui tính thôi

- Thôi mà mình ăn tiếp đi mẹ cuối tuần rồi con về rồi đi đám cưới nhá.

Kết thúc buổi ăn tối đầy vui vẻ. Cô lại trở về phòng trọ của mình để sáng mai đi làm.

Bên này anh đã vào bệnh viện với bà. Vừa vào đã nghe tiếng nói chuyện rôm rả của mọi người

- Thế Anh hả con – Bà anh hỏi

- dạ con đây bà

- Sao con lại vào muộn thế không ở nhà mà nghỉ đi hả con

- Dạ thôi bà con không mệt con vào đây thay ca cho bố mẹ con. Con sợ bố mẹ mệt

- Cái thằng này mày mhinh bố mẹ già chứ gì. Đã bảo là xem xong tài liệu thì về mà ngủ còn cứ cố tình vào đây mà chăm bà - Bố anh nói

- Con đâu có ý đó con chỉ muốn chơi với bà thôi.

- Uh thế chơi đi rồi về ngủ.Sáng mai đến sớm tiếp tục xem tài liệu sang tuần tiếp nhận công ty cho bố

- Đấy mẹ xem đi con mẹ nóng lòng giao hòn lửa nóng bỏng này cho cho cháu trai mẹ lắm rồi. haha

- Uh anh mong giao công ty cho nó lắm rồi giao xong ba người chúng ta đi chơi một chuyến đi.Cho nó biết mùi khổ sở của ba mẹ với bà của nó bao nhiêu năm qua

- Dạ ba nói thì con xin nghe

- Khổ thân thằng đít nồi của bà. Mới về đẫ bị giao bao nhiêu là việc rồi. Thương quá khi nào bà xuất viện bà nấu cơm ngon cho mà ăn

- Vâng ạ. Vậy khi nào bà xuất viện vậy

- Hết tuần này con - Mẹ anh nói

- Thôi muộn rồi Thế Anh về đi mai bố mẹ không đến công ty đâu. Anh tập mà điều hành cho quen đi.

- Thôi để con ngủ lại với bà đi

- Thôi về đi.Cấm cãi – 3 vị lớn cùng lên tiếng làm sao anh dám cãi anh đứng lên xin phép đi về.

Trên đường về anh tấp vào lề đường mua một chiếc bánh mì để ăn. Từ sáng đến giờ đây là bữa đầu tiên trong ngày của anh. Anh có thói quen khi anh nghĩ nhiều anh thường đâm đầu vào làm việc làm rất nhiều để nhanh quên từ đó dẫn đến anh đã bỏ bữa rất nhiều.Anh nhớ có lần anh làm việc quên ăn quên ngủ dẫn tới anh bị xuất huỵet dạ dày cấp.Đợi đó đúng vào lúc sinh nhật cô. Quả là vì yêu cứ đâm đầu. Cho dù đau vẫn làm làm để quên người. Bắt đầu từ giờ anh sẽ tập quên cô. Vậy là duyên mình đã cạn rồi em nhỉ?

Notes: các bạn ủng hộ và góp ý cho mình nhé!😍😍😍