Duyên Trời Ban Em Về

Chương 25: Thỏa thuận



Có lẽ vì cô là một người khá đúng giờ nên đồng hồ sinh học trong cô đánh thức cô dậy rất đúng giờ mặc dù bây giờ cô rất thèm ngủ.

- Dậy rồi à? Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh cô

Cô bất ngờ bật dậy vì nhanh quá nên tay cô đập một cái hơi mạnh vào cạnh giường cô rên lên một tiếng đau đớn A.Anh liền bật dậy đỡ lấy cô.

- Em sao lúc nào cũng không cẩn thận vậy.Cái tính này từ hồi xưa tôi đã nhắc em rất nhiều lần rồi mà không bỏ được vậy.Ngoài đau ở tay ra em có đau ở đâu nữa không – Anh mặc dù ít nói nhưng khi tức giận cô một cái gì thì anh sẽ nói nói rất nhiều

- Anh vẫn không bỏ được cái thói đó nhỉ bao năm rồi.Mà sao anh lại cho em về đây lại còn ngủ cùng anh nữa

- Hừ ***** mấy phát xong kéo quần bỏ chạy thì ngủ cùng phát nữa có làm sao đâu. Tôi Cứ tưởng người không tim không phổi như em không biết nghĩ cái gì mà.Nói rồi anh đứng dậy bước ra khỏi phòng trước khi ra khỏi phòng anh dặn cô làm vệ xinh cá nhân xong thì xuống nhà anh và cô sẽ nói chuyện.

Cô đi vào nhà tắm ở đây anh đã chuẩn bị đầy đủ đồ cho cô tắm rồi.Sữa tắm cũng là loại dành cho bà bầu, dầu gội cũng vậy.Tắm xong anh đã chuẩn bị cho cô một chiếc váy vô cùng thoải mái.Có lẽ anh rất thương đứa bé này.Khi đi xuống lầu cô đã thấy trên bàn có hai bát súp.Anh kêu cô lại bàn ngồi.Khi vừa ngồi xuống mùi hương từ bát súp đã làm cô dâng lên một cảm giác buồn ói.Cô hỏi anh nhà vệ sinh ở dưới lâu.cô liền chạy thật nhanh vào đó nôn khan một hồi.Anh cũng chạy vào với cô.Nhìn cảnh này anh vô cùng xót xa tuy hận mà thương. Nôn xong anh đỡ cô ra ngồi ở sô pha rồi anh pha cho cô một ly sữa hạt.May thay cô hợp với loại sữa này cô uống một lúc đã hết một ly.

- Được rồi, Bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện với nhau.Tôi cưới em.Cuối tuần này tôi sẽ sang nói chuyện với gia đình em

- hả anh nói gì.Anh bình tĩnh đi

- Sao em muốn cùng đứa bé bỏ chạy nữa hả.Đừng hòng trốn khỏi tôi nữa

- Khoan em xin anh em sẽ không trốn nữa nhưng anh hãy cho em 3 tháng đi được không khi nào bụng em có thì anh hãy đi nói được không?

- Được tôi sẽ tôn trọng ý kiến của em một lần nhưng tôi có một điều kiện em phải dọn sang đây ở cùng tôi.Tôi sẽ chăm em và con.

Suy nghĩ một hồi cô vẫn sẽ đồng ý với anh vì dù gì anh cũng đã nhịn cô rất nhiều rồi thôi coi như cô nhịn anh một lần.

- Thống nhất như vậy tôi sẽ cho người sang dọn đồ dùm em.Chiều nay em về khỏi phải về dọn.Em có đi làm không tôi tiện đường chở em đi luôn.

- Dạ em có

Cô đi ra đến cửa anh liền đưa cho cô một đôi giày đế bệt

- Cầm lấy đi đi.Đừng đi cao gót nữa nguy hiểm lắm

Cô cầm lấy đôi giày đi vào.Công nhận anh mua đôi giày này chắc mắc lắm đi êm thật.Trên đường đi đến bệnh viện anh dặn cô.

- Đi làm thì nhớ ăn nhiều vào.Đừng bỏ bữa.

- Dạ.Anh đừng đi cổng chính anh để em ở cổng sau được rồi.

- Uh

Trước khi xuống xe anh níu tay cô lại đưa cho cô một hộp sữa và một vài cái bánh ngũ cốc

- Đi cận thận.

- Dạ anh

Đi vào bệnh viện cô gặp chị Liên

- Ôi chao mới nghỉ có một ngày mà sao nay nhìn em khác hẳn vậy đổi luôn phong cách nè.

- Đâu có đâu chị em vẫn ăn mặc bình thường mà

- Không không này gọi là khác bình thường chứ bình thường có bao giờ em mặc váy và đi đế bệt thế này đâu chứ nhìn dịu dàng thế này cơ mà

- Eo ơi chết mấy anh ở khoa khác rồi.

- Thôi chị cứ trêu em.Em vào làm đây.

Hôm nay cô khá bận bệnh nhân ra vào liên tục từ sáng tới trưa. Vào giờ cơm trưa cô cũng chả muốn ăn gì nên lấy ít đồ anh chuẩn bị cho buổi sáng ăn một chút.Ăn xong cô về phòng nằm một lát.Nay đúng là ngày bận rộn mà mới nằm được một lát thì lại có bệnh nhân vào cô khám và cấp cứu cho bệnh nhân một mạch đến chiều mà không có nghỉ ngơi gì hết.Cô thầm than vãn.Bã hết cả người ra rồi.