Duyên Trời Ban Em Về

Chương 44: Toi đời trai.



Mẹ anh và Kim Uyên khi nghe thấy cái tin chấn động này từ cái miệng của thằng con trai anh trai yêu quý của mình thì nửa tin nửa ngờ. Mẹ anh bắt anh gọi luôn cho Darius xác thực thông tin ngay tại chỗ.

- Alo,Darius hả con bác Chi đây – Mẹ anh nói

Darius đang chuẩn bị về thì thấy anh gọi tới lần nữa nhấc máy lên thì giọng của mẹ sếp đột nhiên vang lên làm mắt anh tự nhiên giật mấy lần biết là sắp có điềm không lành nhưng cũng nghe sếp chặn họng trước nên cũng phải bình tĩnh lên tiếng: Dạ cháu chào bác

- Darius này bác hỏi cháu một chuyện này nhé bác hứa nếu cháu nói thì bác sẽ không tiết lộ cho ai đâu. Mà bác cũng xin lỗi vì làm phiền cháu vào giừo này nhé!

- Dạ bác cứ hỏi đi ạ

- Được cháu có bao giờ đến ở nhà thằng Thế Anh không?

- Dạ có ạ cháu hay đến nhà sếp để làm việc ạ - Darius khi trả lời đã nhớ đến câu vừa rồi sếp dặn nên đã bắt đầu trả lời theo kịch bản

- Được câu tiếp theo bác muốn hỏi đó là mấy cái đồ ở nhà thằng Henry trong tủ giày trên bàn phòng khách và mấy chỗ khác đều là của cháu có đúng không – Khi hỏi đến câu này mẹ anh đã khó để bình tĩnh được rồi.

Mặc dù rất tò mò mấy thứ được nhắc đến trong câu hỏi của mẹ sếp nhưng kiếp nhân viên làm sao giám hỏi mẹ sếp đó là gì.Darius đành phải trả lời như kịch bản sếp đã giao thôi.

Bà Chi và Kim Uyên khi nghe đến câu trả lời của Darius thì hoàn toàn sụp đổ.Bà nói hứa sẽ giữ bí mật cho Darius rồi cúp máy. Quay sang nhìn đứa con trai đang ngồi vuốt cái cằm không một cọng râu của mình bà Kim Chi ngán ngẩm đến mức không biết nên nói câu gì nữa.Còn Kim Uyên từ lâu đã nghi ngờ anh mình bị có vấn đề về tâm sinh lí nhưng không ngờ đến một ngày như hôm nay chính tay cô và mẹ bắt được anh còn lén phéng với anh trợ lí của mình.Hai vị thám tử đồng thời quay ra nhìn anh trai con trai mình mà bật khóc.Thế Anh tự nhiên thấy mẹ khóc em khóc thì ngán ngẩm không nói lên lời.Thà dỗ vợ con còn đỡ hơn dỗ hai bé gái này.

- Mẹ với Uyên làm sao đấy?

- Con ơi là con sao con khổ thế này từ lâu đã biết mình bị thế này thì phải nói cho mẹ cho gia đình mình chứ có ai trách con đâu.Mà sao con phải giấu diếm từng đấy năm hả con.Khổ quá con ơi – Bà Chi vừa nói vừa khóc.

Kim Uyên cũng không thể bình tĩnh nổi nữa liền nhào đến ôm ông anh trai tội nghiệp của mình mà khóc: Đúng đấy hai ơi em biết mình sai rồi khi không chịu tâm sự với hai nhiều để dẫn đến bây giờ hai phải sống gian gian díu díu mập mờ thế này.Hu hu em gái này có tội với hai.Mong hai tha thứ cho em.Từ giờ em đã biết rồi thì em sẽ coi như em có thêm một người chị gái nữa chứ có gì đâu.Hai từ này có gì thì nói với em nhé đừng có giấu em và gia đình mình cái gì nữa.Cả nhà mình ai cũng thương hai cả

Thế Anh ngán ngẩm không thể diễn tả được mặc dù đã biết trước thế nào cũng xảy ra chuyện này:Thôi thôi mọi người nín hết đi.Bình tĩnh hết để nghe con nói này

- Được con nói đi mẹ và em sẽ nghe con nói

- Con hoàn toàn bình thường con thích phụ nữ. Mẹ và Uyên đừng có nghĩ lung tung nữa hai chị em về nhà làm nhà biên kịch cho con với

- Hả cái gì – Kim Uyên hét toáng lên

- Im đi đừng la lối.Darius cậu ta có sở thích khác người nên lâu lâu cậu ta đến đây ở lúc con đi vắng thôi còn lúc con về thì cậu ta làm gì có cửa.

- Mẹ không tin.Con toàn lừa mẹ thôi.

- Lần này con không lừa

- Hứ em cũng không tin hai đâu.No never nhá