Duyên Trời Ban Em Về

Chương 70: Có điềm



“ Ui da “ Ngọc kêu lên một tiếng

Chị Vân đang ngồi xếp hành lý bên cạnh nghe thấy cô kêu lên một tiếng thì chạy lại hỏi: Sao thế em

“ dạ em không sao chị ạ! Tự nhiên nay mắt trái em lại cứ giật giật khó chịu kinh “ Cô không hiểu làm sao buổi sáng hôm nay khi bắt đầu thức dậy mắt trái của cô đã nháy liên hồi.

Chị Vân nghe thấy vậy liền nói: Ôi em hôm nay làm gì cũng phải cẩn thận nhé chị nghe người ta nói mắt trái mà giật là hay có cái gì lắm đó

Cô sau khi nghe chị Vân nói vậy thì cũng hơi bất ngờ nhưng cũng tự dặn lòng hôm nay làm gì cũng nên cẩn thận hơn một tí.

“ À này nhanh nhỉ chị em mình mới đến đây từ hồi trời còn nóng thế mà giờ đây đã sắp chuyển sang lạnh rồi.

“ Vâng ạ.Công nhận thời gian trôi nhanh thật.Mới liên hoan gặp nhau thế mà xong hôm nay chúng ta đã liên hoan chia tay rồi.”

Hai chị em vừa xếp đồ vừa tâm0 sự với nhau loáng cái đã xong hết rồi.Ngày mai sẽ phải rời khỏi nơi đây cô cũng không biết phương hướng tiếp theo mình sẽ làm gì.Cô sợ khi trở về Hà Nội mọi chuyện sẽ vỡ lỡ cô sợ mình sẽ phải gặp lại anh cũng sợ phải đối mặt với tất cả mọi người nhất là mẹ.Nhưng cô cũng không thể nào ở lại đây mãi được. Đang ngồi thẫn thờ thì chị Vân cũng đến vỗ vào vai cô mấy cái giục đi ăn cơm.Vừa ngồi vào mâm mấy anh chị trong đoàn đã mỗi người cầm một ly rượu

“ Nào các em tự rót cho mình đi tối nay anh em ta không say là không về Hà Nội nữa nhé “ Nói rồi mấy anh chị trong đoàn nối tiếp nhau mỗi người lại tự động rót cho mình một ly rượu cần.Đến lượt cô, cô không dám uống chỉ sợ em bé trong bụng không chịu được nên đành phải nói dối rằng mình bị dị ứng cồn nên các anh chị ai nấy đều tỏ vẻ tiếc nuối nhưng vì con em út nó dị ứng cồn nên thôi đành tha vậy.Cô thấy vậy cũng xin phép rót một lý nước ngọt rồi cùng anh chị no say một bữa cuối.

“ Thời gian thấm thoát thoi đưa nhanh như chó đuổi vậy các em nhỉ ợ “ Anh kiên phó đoàn đã say ngà ngà rồi giờ mới lên tiếng.

“ Ừa đúng thật tôi tự nhiên muốn ở lại đây ghê.Tự nhiên thấy cái cảnh mai về mà nhớ dã man “Chị Vân cũng phải lên tiếng với giọng đầy tiếc nuối

Bầu không khí ngày càng nặng nề hơn ai nấy đều cảm thấy tiếc nuối quãng thời gian tươi đẹp ở nơi này những khoảnh khắc vui vẻ đồng hành cùng nhau như leo qua những bản làng ở trên cao, cùng nhau ngủ lại ở nhà dân, cùng nhau đốt lửa hát cùng nhau vào buổi tối mỗi khoảnh khắc ấy sẽ là một khoảnh khắc đẹp mà đối với bọn họ có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được.

“ Thôi thôi mọi người dẹp bớt cái không khí này dùm tôi một cái dù sao khi trở về chúng ta lại được gặp nhau mà có gì đâu có gì thì vui vui ta lại xin bệnh viện cho nghỉ luôn một thể rồi cùng nhau quay lại đây chơi là được chứ gì?” Anh Kiên đành lên tiếng để phá vỡ bầu không khí này.

“Đúng đúng anh Kiên nói chí lý mọi người ủng hộ anh.Anh Kiên mãi đỉnh.Thôi thôi mọi người nâng ly lên nào “ Chị Vân nói

Sau đó tất cả mọi người cùng nhau nâng ly của mình lên rồi đồng thanh hô khẩu hiệu của dân anh chị “ Nào nào anh em ta là cái gì nào? Anh em ta là một gia đình.Một gia đình là phải thế nào? Một gia đình là chơi hết mình một hai ba zô, một hai ba uống

Hô đến khàn cả cổ đầu thì lâng lâng mắt thì díp lại mọi người trong đoàn lần lượt gục xuống bàn.Cô thì chỉ uống nước ngọt thôi nên đành đảm nhiệm cái chức vụ vận chuyển người về tận phòng vì còn có mỗi anh Tâm trong đoàn là còn hơi hơi tỉnh nên anh Tâm và cô đành phải phụ nhau mỗi người một tay kéo hết mọi người về phòng chứ không cứ nằm ở đây thì mai về trúng gió thì khổ.