Duyệt Thần

Chương 12



Đường Hinh Duyệt nhìn chiếc áo vest đã dính đầy rượu rang của Phó Dịch Thần, ngượng ngùng lên tiếng: “Xin lỗi Phó tổng.”

“Xin lỗi chuyện gì?”

“Chiếc áo vest của anh... tôi...” Đường Hinh Duyệt ấp úp, vẻ mặt cũng toát lên vẻ áy náy khi làm bẩn áo của anh.

“Không sao.”

“Hay là anh đưa tôi chiếc áo vest, tôi sẽ giặt sau đó trả lại anh, có được không? Nếu không được tôi sẽ mua chiếc áo vest khác cho anh.”

“Đường tiểu thư không cần khách sao như thế.”

Đường Hinh Duyệt áy náy: “Nhưng mà...”

“Không sao, Đường tiểu thư không cần phải áy náy.”

Phó Dịch Thần nhìn thấy dáng vẻ của Đường Hinh Duyệt liền phì cười: “Sao thế? Đường tiểu thư vẫn hay giải quyết vấn đề như thế này sao?”

“Không hẳn, chỉ là không muốn mắc nợ ai thôi.”

Lời nói của Đường Hinh Duyệt khiến anh không vui: “Nếu như tôi muốn như vậy thì sao?”

“Hửm?” Đường Hinh Duyệt không nghe rõ lời của Phó Dịch Thần.

“Không có gì.”

Phó Dịch Thần cởi áo vest không nguyện ý đưa cho Đường Hinh Duyệt: “Làm phiền Đường tiểu thư rồi.”

Đường Hinh Duyệt vui vẻ nhận lấy: “Không phiền. Tôi sẽ trả lại cho anh vào lần tới.”

“Không cần vội.”

Phó Dịch Thần nhìn đồng hồ, quay sang nói gì đó với Hoàng Dịch Dương, cả hai liền rời khỏi bữa tiệc.

“Đường tiểu thư, tôi còn có việc, tôi đi trước.”

Đường Hinh Duyệt nhìn thấy Phó Dịch Thần có ý định rời đi liền lên tiếng: “Phó tổng...”

“Đường tiểu thư còn có việc gì sao?”

“À... Phó tổng có thể cho tôi xin thông tin liên lạc của anh được không?”

Thật ra, Đường Hinh Duyệt không cần phải trực tiếp ngỏ lời với Phó Dịch Thần, cô có thể lấy thông tin của anh từ cấp dưới của mình bởi Phó Dịch Thần đang là nhà đầu tư lớn của Đường thị nhưng suy đi nghĩ lại Đường Hinh Duyệt thấy mình vẫn nên xin trực tiếp anh vẫn hay hơn.

“Hửm?”

“À... thì chính là để đưa áo vest lại cho anh. Khi nào xong tôi sẽ điện thoại cho anh.”

Phó Dịch Thần gật đầu như đã hiểu: “Ừ.”

Anh đưa số điện thoại của mình cho Đường Hinh Duyệt sau đó nhanh chóng cùng Hoàng Dịch Dương lên xe rời đi.

Đường Hinh Duyệt ở lại một lát cũng chào Hàn tổng để về nhà. Minh Yên định cầm lấy áo vest của Phó Dịch Thần để giúp cô xử lý vết bẩn.

“Đường tổng, chiếc áo này...”

“Không cần đâu, chị sẽ tự xử lý chúng.”

“Dạ vâng.”

Tài xế đã đợi ở trước, Đường Hinh Duyệt cùng Minh Yên cũng nhanh chóng lên xe rời đi. Đường Hinh Duyệt không biết vì sao nhưng nhìn thấy chiếc áo vest trong tay, tâm tình liền trở nên vui vẻ.

Đường Hinh Duyệt quên bén đi chuyện Phó Dịch Thần căn chung cư đối diện căn của cô nhưng có số điện thoại của anh cũng tốt, như thế sẽ tiện cho việc liên lạc, mà hình như dạo gần đây cô cũng ít thấy anh về căn chung cư đó.

Hôm nay cô không trở về chung cư mà trở về Đường gia, Đường Hinh Duyệt vừa bước vào nhà, trên tay là chiếc áo vest của Phó Dịch Thần, Đường phu nhân nhìn thấy liền cất giọng hỏi: “Áo vest của ai thế con? Hình như không phải áo vest của nữ, con có bạn trai rồi à?”

“Dạ không, áo vest của đối tác. Con lỡ làm bẩn nên mang về giặt thôi ạ.”

Đường phu nhân dường như vẫn còn nghi ngờ: “Chỉ là chiếc áo vest thôi mà, cũng đâu cần phải bắt con phải mang về giặt rồi trả lại chứ.”

“Là con đề nghị mang về giặt.” Đường Hinh Duyệt thành thật đáp.

“Sao cơ?”

Để tránh sự truy hỏi của Đường phu nhân, Đường Hinh Duyệt liền vội vàng tìm lý do rời đi: “Thôi không có gì nữa, con lên phòng trước nha mẹ.”

“Ơ kìa... Hinh Duyệt. Mẹ còn chưa nói xong mà, con bé này.”

“Có gì để sáng mai rồi nói nha mẹ.”

Đường Hinh Duyệt đã nhanh chân chạy tót lên phòng, cô để chiếc áo vest sang một bên đi skincare rồi lấy đồ đi tắm. Cả một ngày bận rộn bây giờ mới có thời gian dành cho bản thân. Đường Hinh Duyệt đắm chìm trong bồn tắm, vừa ngâm mình vừa vui vẻ ngân nga hát.

Xong xuôi cô mới ôm chiếc áo vest vào để xử lý vết bẩn trên đó, cũng may là nó đã được giặt ra nếu không e là Đường Hinh Duyệt cô đã thất lễ với Phó Dịch Thần.

Đường Hinh Duyệt nhìn vết bẩn đã được xử lý, trả lại nguyên vẹn ban đầu cho chiếc áo, tâm tình khá vui vẻ, cô đem chiếc áo ra bên ngoài để phơi khô sau đó sẽ trả lại Phó Dịch Thần.

Những ngày sau đó, Đường Hinh Duyệt bận bịu công việc ở bệnh viện, có ca cấp cứu gấp nên toàn bộ thời gian Đường Hinh Duyệt đều ở bệnh viện.

Cô trực tiếp và cố vấn chuyên môn và là bác sĩ chính cho ca phẩu thuật. Đường Hinh Duyệt cùng các y bác sĩ đã phải làm việc liên tục để lên phương án điều trị cũng như tham gia vào cuộc phẫu thuật.

Bệnh nhân lần này của Đường Hinh Duyệt là Tần Văn, tổng giám đốc tập đoàn Tần thị, là đại thiếu gia nhà họ Tần.

Trong phòng họp, bệnh viện trung ương thành phố.

“Bác sĩ Đường, ca phẩu thuật lần này liệu có tỷ lệ thành công là bao nhiêu phần trăm?”

Đường Hinh Duyệt day day thái dương, thở dài: “Tỷ lệ thành công khá thấp chỉ 50%, vị trí viện đạn nằm khá gần tim, đã đâm thủng một phần phổi.”

“Bác sĩ Đường có phương án gì không?”

“Trước hết chúng ta vẫn nên bàn bạc lại với người nhà bệnh nhân, vị trí vết thương rất nguy hiểm, sơ sảy một chút xíu thôi có thể khiến bệnh nhân tử vong.”

Trước phương án của Đường Hinh Duyệt đưa ra, mọi người cũng gật đầu đồng ý, dù sao ca phẩu thuật này vẫn nên tiến hành càng nhanh càng tốt, nếu chậm tỷ lệ thành công sẽ còn thấp nữa. Việc cần làm bây giờ là trao đổi với người nhà họ Tần, dẫu sao họ cũng là một gia tộc lớn mạnh, Tần Văn không chỉ đơn thuần là một bệnh nhân bình thường.

Đường Hinh Duyệt tìm gặp Tần Trạch Dương và Dương Vân Ánh – ba mẹ của Tần Văn để nói rõ hơn về tình hình hiện tại của Tần Văn.

“Tần lão gia, Tần phu nhân. Mời hai vị ngồi.”

Tần Trạch Dương và Dương Vân Ánh ngồi xuống ghế, dáng vẻ mệt mỏi và lo âu đã hiện rõ trên khuôn mặt của hai người.

“Bác sĩ Đường, tình hình con tôi như thế nào rồi?” Tần phu nhân gấp gáp lên tiếng.

“Tình hình hiện tại của Tần tổng rất nguy kịch, cần được phẩu thuật ngay lập tức nếu không...” Nói đến đây, Đường Hinh Duyệt lại cảm thấy có đôi chút bất lực và buồn bã. Cô đã về làm việc cho bệnh viện được vài năm, đã không biết bao nhiêu lần thực hiện các cuộc phẩu thuật lớn nhỏ nhưng với trường hợp của Tần Văn lại khiến cô cực kỳ đắn đo.

“Nhưng sao ạ? Liệu có gì khó khăn trong quá trình phẫu thuật sao bác sĩ?”

Đường Hinh Duyệt gật đầu: “Tỷ lệ ca phẩu thuật thành công là 40 đến 50%. Mọi người có thể suy nghĩ và ra quyết định, Tần tổng cần được phẩu thuật, chỉ có như vậy mới có thể duy trì sự sống.”

Tần phu nhân gắn gượng nghe kỹ từng lời của Đường Hinh Duyệt nhưng cuối cùng lại không thể gồng mình tiếp nữa, bà òa khóc như một đứa trẻ.

Tần Trạch Dương đắn đo suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng: “Dù sao cũng phải phẩu thuật. Bác sĩ Đường, cứ làm như những gì cô nói. Chúng tôi trông cậy hết vào cô.”

“Đây là công việc của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.”