Duyệt Thần

Chương 54



Sáng sớm, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh mặt trời gay gắt chiếu vào khung cửa sổ nhưng hai con người vẫn không hề có ý định thức dậy. Cả hai quấn chặt chăn, cả người Đường Hinh Duyệt chui rúc vào trong lòng Phó Dịch Thần, ngủ ngon lành.

Chiếc chuông báo thức quên chưa kịp tắt, đến giờ liền kêu inh ỏi khắp cả căn phòng. Đường Hinh Duyệt rời khỏi lòng Phó Dịch Thần, chậm chạp lấy điện thoại lên xem, đã hơn mười giờ sáng nhưng rồi lại nhanh tay ấn nút tắt, cô lại chui tọt vào lòng anh, tiếp tục giấc mộng đẹp của mình.

Phó Dịch Thần bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh giấc, giọng vẫn còn đang ngái ngủ lên tiếng: “Ngày nghỉ mà em đặt báo thức làm gì thế?”

“Em quên tắt.”

“Ngủ thêm một lát nữa.”

Không biết là vì lễ cưới tất bật nên mệt mỏi cần được nghỉ ngơi dưỡng sức hay vì hay lý do nào khác mà mãi đến tận trưa cả hai mới chịu rời khỏi giường.

Phó Dịch Thần đích thân vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho cả hai còn Đường Hinh Duyệt lại tranh thủ mà ngủ thêm một lát.

“Vợ ơi.”

Có vẻ từ sau đám cưới, Phó Dịch Thần rất hay gọi cô là vợ, như thể anh đã chờ đợi giây phút được gọi cô một tiếng vợ từ rất rất lâu rồi.

“Anh đợi em một lát, em xuống ngay đây.”

Đường Hinh Duyệt nghe anh gọi liền nhanh chóng rời khỏigiường đi vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà dùng bữa.

“Anh nấu gì thế?”

“Món em thích, mau ngồi vào đi. Anh đi lấy chén đũa.”

Tài năng nấu nướng của Phó Dịch Thần chưa bao giờ khiến Đường Hinh Duyệt phải thất vọng, cô không bao giờ tiếc lời khen dành cho anh: “Trông hấp dẫn thế.”

“Thế phải ăn nhiều vào nhé.”

“Đương nhiên rồi, đồ ăn chồng nấu vẫn là ngon nhất.”

Phó Dịch Thần đưa tay nhéo nhẹ hai bên má cô: “Dẻo miệng.”

“Dẻo miệng nhưng có người vẫn cười tít mắt lên khi được em khen.”

“Ai thế?” Phó Dịch Thần giả vờ hỏi.

“Chồng em.”

“Thế vợ anh muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu nè?”

“Dời lại một thời gian nữa rồi mình đi có được không ạ?”

“Sao thế?”

“Công việc của hai đứa mình bận rộn quá, em muốn mình dời lại để thu xếp công việc ổn thỏa rồi mới đi. Dù sao chúng ta cũng vừa đi Pháp rồi.”

“Anh thu xếp được mà.”

“Anh lại định tăng ca làm đến đêm muộn mới nghỉ để cùng em đi hưởng tuần trăng mật sao? Em không thích anh xem nhẹ sức khỏe của bản thân như thế đâu nhé.”

“Được rồi, nghe theo em.”

“Em ăn cơm đi, chiều tối chúng ta sẽ về nhà ba mẹ chơi.”

“Dạ.”

Buồi chiều, Phó Dịch Thần lái xe đưa Đường Hinh Duyệt về nhà họ Phó chơi. Ông bà Đường cũng có mặt ở đó, mọi người lại quây quần cùng nhau ăn uống, nói chuyện.

Mọi người nhìn thấy Đường Hinh Duyệt sống hạnh phúc cùng nhau thì ai cũng vui mừng ra mặt.

“Hai đứa định khi nào thì có kế hoạch sinh em bé.” Bà Đường cất giọng hỏi.

Không chỉ Đường phu nhân mà người lớn hai nhà đều mong ngóng đứa con đầu lòng của cặp đôi. Phó phu nhân nghe thấy vậy cũng nhanh chóng hùa theo: “Đúng đấy, hai đứa định khi nào thì cho chúng tôi bồng cháu đây?”

Phó Dịch Thần thấy vẻ mặt đờ ra của Đường Hinh Duyệt khi nghe ba mẹ hai bên nhắc đến chuyện con cái liền phì cười, anh liền lên tiếng giải vây cho cả hai: “Tụi con cũng vừa mới cưới nên chắc là cũng nên đợi thêm một thời gian nữa rồi mới tính đến chuyện sinh con. Tụi con muốn cùng nhau tận hưởng cuộc sống vợ chồng son trước đã, có con chắc chắn sẽ rất bận rộn.”

“Ba mẹ chỉ nói thế thôi, dù sao hai đứa cũng vừa mới cưới nên cứ từ từ.”

“Cảm ơn ba mẹ đã hiểu cho tụi con.”

[…]

Cuộc sống vợ chồng son của Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần diễn ra tương đối bình yên. Phó Dịch Thần sau khi cưới luôn hết mực cưng chiều vợ của mình, những gì cô muốn anh đều đáp ứng vô điều kiện, miễn là cô sống vui vẻ, hạnh phúc đối với anh như vậy là đủ.

Hai người cũng đã lên kế hoạch cho việc có em bé nên Đường Hinh Duyệt cũng thôi không dùng các biện pháp tránh thai, Phó Dịch Thần dạo này cũng siêng gieo mầm móng vào người cô, hy vọng sẽ có một bảo bối nhỏ cực kỳ kháu khỉnh.

Hôm nay là cuối tuần nên cả hai ở nhà cùng nhau nấu ăn, cùng nhau làm việc. Buổi trưa, cả hai cùng nhau đi siêu thị rồi về nhà cùng nhau nấu ăn, cảm giác thật bình yên và hạnh phúc biết bao.

Một bàn ăn thịnh soạn được bày biện ra bàn ăn trông vô cùng đẹp mắt nhưng Đường Hinh Duyệt vừa ngửi thấy mùi thức ăn liền gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe. Một cảm giác buồn nôn ập đến khiến cô vô cùng khó chịu.

Phó Dịch Thần thấy cô nôn ói liền vội vàng đi vào nhà vệ sinh xem tình hình của cô như thế nào. Anh thấy cô liên tục nôn ói liền lo lắng hỏi: “Vợ ơi. Em sao thế?”

“Em không biết nữa, em cứ có cảm giác buồn nôn, khó chịu như nào ấy.”

“Anh đưa em đi khám nhé.”

“Không cần đâu, chắc là do em ăn trúng gì đó nên bụng mới khó chịu như vậy thôi.”

“Nhưng cả buổi sáng này em có ăn gì bậy bạ đâu mà đau bụng chứ. Anh thấy tốt nhất là vẫn nên đi khám xem sao.”

“Em không sao mà, em là bác sĩ mà, sức khỏe của em em biết mà, anh đừng lo. Ra ăn cơm thôi anh.”

“Nhưng mà… Vợ à…”

Nhưng ngồi vào bàn chưa được bao lâu thì cảm giác buồn nôn ập đến khiến cô phải vội vã chạy vào nhà vệ sinh và đương nhiên Phó Dịch Thần kiên quyết phải đưa cô đi bệnh viện cho bằng được mới thôi.”

Tại bệnh viện trung ương.

Vị bác sĩ già đẩy cặp mắt kính lên cao, ông nhìn Đường Hinh Duyệt một lượt rồi cao giọng lên tiếng: “Bác sĩ Đường à, cô không biết mình đang mang thai sao?”

Đường Hinh Duyệt vô cùng ngạc nhiên, lấp bấp hỏi ngược lại: “Tôi… đang mang thai sao?”

“Có phải cứ ngửi thấy mùi thức ăn là cô có cảm giác buồn nôn không? Với lại cũng rất hay mệt mỏi và thèm ngủ.”

Đường Hinh Duyệt ngẫm nghĩ một hồi, quả thật đúng là như vậy: “Hình như là đúng như vậy.”

“Không sao, đây chỉ là những dấu hiệu của việc mang thai thôi.”

“Vợ tôi có thai thật sao thưa bác sĩ?”

“Đúng vậy, cái thai được 5 tuần rồi.”

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt hạnh phúc. Đường Hinh Duyệt đưa tay xoa xoa phần bụng của mình, đôi mắt rưng rưng xúc động.

“Anh được là ba rồi.” Phó Dịch Thần cũng không giấu nổi sự sung sướng của mình khi nghe tin Đường Hinh Duyệt có em bé.

“Chúng ta có tiểu bảo bối rồi chồng. Em vui quá.”

“Anh cũng vậy.”

Cả hai nhìn hình ảnh siêu âm trên màn hình, vẫn còn bé tí teo, không rõ ràng nhưng Đường Hinh Duyệt cứ mãi mê nhìn ngắm không thôi.