Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín

Chương 60: Bỏ qua lòng tự trọng bản thân



Câu nói này khiến những người đang đi lại và những người đang sắp xếp hồ sơ đều dừng lại, chăm chú nhìn Phương Viên, họ tập trung tại bàn làm việc của anh, có người tỏ vẻ tiếc nuối, có người tỏ ra tò mò:

- Sếp Phương sao tự nhiên từ chức vậy?

- Áp lực quá đúng không? Vì chuyện hợp đồng hôm bữa hả? Hay vì bản kế hoạch chưa được duyệt?

- Anh đừng bận tâm! Chủ tịch Lâm nói vậy thôi, hai người là vợ chồng mà? Cô ấy sẽ không để bụng đâu! Hơn nữa trong chuyện đó anh không có sai!

Những người bên cạnh đón hùa theo, người một câu:

- Phải, phải! khách hàng yêu cầu những điều khoản không có trong hợp đồng là sai, là phá vỡ quy tắt!

Phương Viên cười to, đặt bút trong tay lên bàn, đan ngón tay vào nhau, nhìn họ nói chuyện đó anh quên từ lâu rồi.

- Vậy lý do gì anh phải nghỉ?

Anh cúi đầu cười nhạt.

- Lâm Dao không thể bỏ công ty không quản, tôi muốn ở nhà chăm sóc con gái.

Có những người vừa nghe xong đã bật cười.

- Gì vậy? Giám đốc Phương tôi có nghe lầm không vậy? Đàn ông mà ở nhà chăm con? Haha cười chết tôi rồi.

- Anh đúng là thương vợ tới mù quán! Cho dù chủ tịch Lâm làm việc tính toán giỏi tới đâu, làm việc kiếm tiền nhiều đến mấy, thì công việc nhà vẫn là phải của phụ nữ!

Phương Viên không đồng tình với cách nói này của anh nhân viên, hẳn là ở nhà vợ anh ta luôn đầu tắt mặt tối với chuyện gia đình con cái. Phương Viên thẳng thắn chỉnh đốn, chỉ ra lối sai của cậu ta:

- Đó là một suy nghĩ quá bất công cho phụ nữ, và nói lên một điều là cậu chưa trưởng thành, không biết chăm lo xây dựng gia đình!

Cậu ta trừng mắt mới anh, thể hiện thái độ không vui, những người bên cạnh như bị nói trúng tim đen nên chột dạ, nôn nóng lý luận biện bạch:

- Sếp Phương! Em thấy anh nên về bàn lại với vợ mình, chấp nhận là anh giỏi chăm con, nhưng làm sao có thể khéo léo bằng phụ nữ? Em nói đúng không?

Phương Viên thở dài nhìn họ, đúng là những người có suy nghĩ thâm căn cố đế mãi không đổi dời được.

- Vợ chồng cùng nhau làm lụng kiếm tiền nuôi gia đình và nên san sẻ việc nhà. Nếu vợ hoặc chồng ra ngoài làm việc và kiếm được nhiều tiền hơn đối phương, thì đối phương cũng nên làm nhiều việc nhà hơn! Như vậy mới gọi là đồng cam cộng khổ.

Nghe xong, người nhân viên chỉ tay thẳng về phía anh phán một câu:

- Tôi thấy anh đang tự chuốc lấy rắc rối cho mình, sớm muộn gì cũng sẽ phải hối hận vì những suy nghĩ thiển cận này.

Nói xong họ chán nản bỏ về, có vài người xem anh là trò cười, vừa đi vừa đem chuyện của anh ấy ra bàn tán.

Những lời phán xét của họ khiến anh phải để tâm, rõ ràng ban đầu nhiệt huyết đầy mình, ai ngờ bị tác động từ những người xung quanh đã khiến suy nghĩ lúc đầu bị tác động. Có thể do anh ấy không đủ ý chí quá quan tâm ánh nhìn người khác đối với mình.

......o0o......

09.00 giờ tối chạy xe trên con phố lác đác mấy người, đêm khuya lặng lẽ như tờ, nghênh ngang sao mộc, mịt mờ sương bay.

Khi về một mình trong phố vắng, Phương Viên có thói quen nghe nhạc giết thời gian. Tiện thể bật một bài hát, ca từ rất chữa lành nhưng không thể thay đổi tâm tình chán nản của mình.

Mấy tháng liên tiếp đen đủi chẳng có kiên nhẫn nghe từng câu, từng chữ của bài hát này, và càng khó lên tinh thần đối mặt với cuộc sống.

Tối qua thức khuya viết kế hoạch đến sáng, nhưng bản kế hoạch đến giờ vẫn chưa được Lâm Dao duyệt, điều này có nghĩa là anh vẫn phải tiếp tục làm việc ngày đêm lẫn lộn.

Cơn sóng lớn che trời rợp đất, định kiến nam nữ của xã hội, của cuộc sống ập đến phía Phương Viên, khiến anh ấy ngã xuống không kịp trở tay, toàn thân vô lực không thể cử động.

Vốn dĩ anh có thể nghiến răng đứng dậy an ủi bản thân như trước kia... Nhưng lần này anh thực sự rất muốn bỏ chạy.

Phương Viên muốn bỏ việc, một mình nằm nghỉ mấy tháng ở nhà không bị ai làm phiền, chỉ là nghĩ vậy, đều là ý niệm, đều là suy nghĩ.

Bụng anh bắt đầu vang lên tiếng cồn cào.

Về tới nhà, cửa vẫn chưa đóng, đèn vẫn bật sáng. Phương Viên xuống bếp định đem mì gói ra nấu ăn tạm, ai ngờ vừa bước vào bếp thấy vợ lủi thủi trong bếp hâm lại thức ăn nóng cho anh. Vừa quay lại thấy chồng về liền bật cười, tiện thể kéo ghế ra hiệu anh ngồi xuống.

Một bát cơm nóng hổi đặt lên bàn, một đĩa thịt chiên, rau lan luộc chắm nước tương tỏi ớt, canh rau củ nóng hổi. Sự chán nản trong lòng Phương Viên dường như theo hơi nóng bốc lên, dần tiêu tán như bữa cơm của vợ có thể chữa lành vết thương của anh.

Dường như trong cuộc sống luôn có vô số điều tương tự... Đột nhiên có một chòm sao sáng chiếu rọi vào bóng tối.

Anh ấy còn cha mẹ phải chăm sóc, còn vợ, có con nhỏ chưa đi học, tương lai một gia đình cần anh gánh vác, dẫu anh có một vạn lần muốn chạy trốn... Thì sẽ có sự ấm áp một vạn lẽ một lần kéo anh lại...

Khoảnh khắc đó, Phương Viên không còn muốn rời đi nữa. Và cũng quyết định chiến đấu đến cùng vì tư tưởng của mình, vì sự nghiệp của vợ vì hạnh phúc của con.

......o0o......

... Sáng hôm sau......

Có việc đột xuất, Lâm Dao xuống tận phòng làm việc tìm Phương Viên trao đổi, sau một lúc cô ấy đứng lên định rời đi, Phương Viên đột nhiên cản lại, anh lấy từ chiếc cặp da ra một tờ giấy, ấp úng, do dự không biết nên đưa hay không, Lâm Dao hiếu kỳ nhìn vào tờ giấy trong tay anh.

- Anh sao vậy? Tay cầm gì đây?

Chưa kịp mở miệng, anh nhân viên già mồm ngồi làm việc bên dưới đã lên tiếng thay:

- Giám đốc Phương muốn từ chức nghỉ ở nhà chăm con thay cô đó!

Nghe xong cô sốc tới nổi trợn tròn mắt, lông mày nhướng lên, miệng khẽ mở.

- Thiệt hả anh?

Phương Viên mím môi chớp mắt.

- Anh muốn tự mình chăm con mà không cần nhờ đến ông bà hai bên.

Lâm Dao hạnh phúc, vui sướng nắm lấy tay anh, cười tỏa nắng.

- Phương Viên, biết nói thế nào đây, em cảm ơn anh nhiều lắm ông xã à!

Nói xong cô trực tiếp ôm vào lòng, hành động vội vàng, những câu nói từ tận đáy lóng của cô khiến anh vui vẻ bật cười dang tay ra đáp lại cái ôm của cô ấy, mặc cho hàng chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình. Những nhân viên nam nghe Lâm Dao nói xong đều phải kêu trời với đôi vợ chồng này.

Những tưởng cô ấy sẽ ngăn cản, để chồng tiếp tục làm việc, không ngờ Lâm Dao lại hai tay hai chân đồng ý, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng như vậy nữa. Xung quanh nhân viên bắt đầu lời ra tiếng vào:

- Chồng mà ở nhà chăm con thì có còn gọi là chồng hay không?

Nhiều người mỉa mai Phương Viện kém cỏi, bất tài hết nhờ vợ mới có công việc như hiện tại, nay lại lười biếng muốn ở nhà ngồi không ăn lương còn bày đặt mang cái danh cao cả là "Ở nhà chăm con để vợ tập trung cho sự nghiệp". Còn có một số người đứng về phía Phương Viên chỉ trích Lâm Dao là độc đoán và thiếu quan tâm tới gia đình.

Nghe rất nhiều lời bàn tán như vậy nhưng Phương Viên đều bỏ ngoài tai và kiên định với những gì mình đã chọn.

......o0o......

Hôm nay Lâm Dao nóng lòng nghỉ làm sớm, vừa về đến nhà liền gọi cha mẹ hai bên tụ tập ở phòng khách. Về phía gia đình hai bên, cặp đôi cũng đã giải thích rõ ràng về hoàn cảnh hiện tại của mình. Lâm Dao là người yêu thích công việc, khao khát phát triển sự nghiệp ai cũng biết. Trong khi chồng cô lại yêu con, thích nấu nướng, chăm sóc gia đình nên việc đổi vai cũng là hợp lý.

Hơn nữa, vì ít ra công việc của cô ấy đem lại thu nhập cao hơn, lại ngồi điều hòa văn phòng, không quá vất vả. Bản thân cô cũng đam mê công việc nên dường như không thấy quá mệt mỏi.

Tuy nhiên, dù lý lẽ chặt chẽ, cha mẹ Phương Viên vẫn không đồng tình. Họ từng rất tự hào khi con trai thi đỗ Học viện kinh tế danh giá. Giờ đây, họ vô cùng thất vọng khi biết con trai mình từ bỏ công việc ở nhà làm ông bố bỉm sữa.

Cha vợ của anh cũng không tán thành việc này vì còn khá bất ngờ và hoài nghi khả năng của Phương Viên và sợ con gái chịu khổ. Ông liên tiếp đưa ra các câu hỏi giống nhau như:

- Sao lại để vợ đi làm vất vả? Chồng phải là trụ cột gia đình chứ? Lâm Dao đi làm vậy có đủ nuôi con không?

Riêng bà Lam Khuê theo con gái, đồng ý cho con rễ ở nhà chăm con, vì bà biết ngay cả bản thân mình cô còn không chăm sóc được thì sao có năng lực chăm sóc con gái.

Hết thay đổi suy nghĩ của con trai, Phương Điền lại chuyển sang con dâu:

- Con hãy nghỉ việc ở nhà mà trông con, con thì nhỏ mà mẹ suốt ngày đi vắng, để cha ở nhà chăm sao được?

Mẹ chồng lại nói:

- Chẳng lẽ con cứ đẻ nó ra rồi lại quăn cho thằng chồng con chăm à?

Đó là những câu nói Lâm Dao được nghe rất nhiều từ phía gia đình chồng. Nhưng lòng cô đã quyết, dù ai nói gì cô cũng không ở nhà chăm con. Đối với cô ấy, yêu con không có nghĩa là lúc nào cũng phải ở bên cạnh con.

Từ trước khi lấy chồng, Lâm Dao chưa bao giờ có ý nghĩ mình sẽ trở thành một người phụ nữ nội trợ, quanh quẩn bên con cái và bếp núc. Và cho đến tận bây giờ, khi đã có chồng và con, cô ấy vẫn không muốn thay đổi quyết định của mình.

Vợ kiếm tiền giỏi nhưng lười việc nhà, Phương Viên cho rằng không thể yêu cầu người phụ nữ vừa làm kinh tế giỏi vừa lo hết việc nhà!

Thương vợ, anh ấy cãi lời cha mẹ, đòi một hai phải ở nhà chăm con, không những vì vợ mà còn vì gia đình hai bên. Kiếm tiền hay vun vén hạnh phúc là trách nhiệm của đôi bên. Kiếm tiền không chỉ là việc của đàn ông, phụ nữ cũng có thể làm được, thậm chí còn làm rất tốt. Kiếm tiền đã khó, nuôi dạy con cái càng vất vả. Anh cho rằng nên có sự phân chia thích hợp trong từng thời điểm, miễn là tất cả đều cảm thấy thoải mái với quyết định đó. Vì mục tiêu chung vẫn là hạnh phúc gia đình, con cái có môi trường phát triển toàn diện nhất!

Phương Điền từ đầu đến cuối đều nghe không lọt tai, đã nói lại một câu:

- Đúng là không giống ai hết mà!

PHương Viên không dám nhìn thẳng vào mắt cha, chỉ biết cúi mặt nói thầm trong miệng:

- Nghỉ ở nhà giữ con thì có tội gì?

Phương Điền quăn ly trà xuống đất tức giận hét lên:

- Là đàn ông hãy làm những chuyện to lớn đi!

Nói xong ông đập tay xuống thành ghế, đứng dậy ra khỏi phòng, mặc cho những ánh mắt kinh ngạc dõi theo.

Nếu vợ làm kinh tế tốt hơn, Phương Viên sẵn sàng lui về chăm con, làm việc nhà, sắm vai đàn bà, bỏ ngoài tai thiên ngôn vạn ngữ ai nói gì mặc kệ. Vợ chồng phải yêu thương nhau, anh xót xa khi thấy người mình yêu vất vả, khi thức khuya nấu nướng đợi anh về, từ đó dấn thân vào mà làm việc đỡ đần cho cô.

......o0o......

Sáng hôm sau Phương Viên nghỉ ở nhà cả ngày, anh không muốn giải thích thêm, chỉ muốn dùng hành động để chứng minh.

Lâm Dao đi làm ở công ty, tối về không phải làm việc nhà gì hết. Ngày trước cô lo việc nhà, anh ấy đi làm, bây giờ thì ngược lại. Cuộc sống gia đình họ bây giờ có thể gọi là "Hạnh phúc".

Dần dà những người từng phản đối đều bị sự kiên trì của Phương Viên thuyết phục. Cha mẹ anh nói hết lời cũng không lay chuyển được tâm ý, thôi đành toại nguyện cho con vậy.

Tuy cuộc chiến có hơi khó khăn, nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn êm xuôi.

Nhiều người sẽ nghĩ rằng Lâm Dao là người mẹ vô trách nhiệm khi cố gắng đấu tranh để không phải ở nhà trông con. Nhưng cô ấy không muốn ở nhà trông con là có lý lẽ riêng của mình.

Từ trước đến nay, Lâm Dao vốn là người không thích sống phụ thuộc vào người khác. Cô ấy luôn cố gắng làm việc để kiếm tiền, hạnh phúc khi được làm và tiêu chính đồng tiền mình kiếm ra.

Nếu nghỉ làm, đương nhiên mọi sinh hoạt chi tiêu của gia đình đều phải phụ thuộc vào Phương Viên.

Mặc dù đúng là của chồng công vợ, nhưng không muốn mua cái gì, chi cái gì cũng phải ngửa tiền ra xin chồng, cô ấy vẫn muốn đứng bằng chính đôi chân của mình.

Hơn thế nữa, miệng lưỡi thế gian không ai lường trước được, cô không muốn hàng xóm hay chính mẹ chồng nói rằng cô dựa hơi chồng để sống. Cái mác “ăn bám” sẽ khiến cô ấy mất đi tiếng nói trong gia đình.

Khi cô ấy kiếm ra tiền thì vợ chồng ngang hàng nhau, nhưng chỉ cần cô nghỉ việc thì chắc chắn thứ bậc sẽ thay đổi, và cô ấy không dám chắc rằng người chồng “Biết nghe lời mẹ” của cô có vui lòng nuôi cô suốt đời hay không.

......o0o......

Nghỉ làm ở nhà chăm con hơn một tháng, ban đầu anh còn cảm thấy thú vị, hăng hái hào hứng với cái biệt danh "ông bố bỉm sữa" này. Nhưng lâu dần, khi đưa con đi dạo quanh nhà, gặp hàng xóm, họ thấy ngày nào Phương Viên cũng có mặt ở nhà liền tò mò hỏi anh làm việc gì mà thấy lúc nào cũng ở nhà vậy?

Đến giờ, vẫn cảm thấy không thoải mái khi mọi người hỏi anh làm nghề gì. Trên thực tế, anh ấy đã nghỉ việc để làm ông bố "Bỉm sữa" toàn thời gian trong khi vợ đi làm.

Bị ép hỏi dồn dập anh đành nói ra sự thật, và biểu cảm trên mặt họ chính là "OMG, sao có thể?" có thể nói là hết sức ngạc nhiên. Câu đầu tiên ai cũng hỏi:

- Mẹ nó đâu? Sao không thuê giúp việc?

Song câu thứ hai ai cũng khen Phương Viên:

- Giỏi quá, đúng là người cha quốc dân!

Cũng có nhiều người định kiến, ác ý, nói mấy lời không hay:

- Sao con không đi làm? Nhiệm vụ của con là ở nhà chăm con gái hả?

- Tại sao vợ anh có thể yên tâm để anh ở nhà với một đứa trẻ?

Đủ mọi kiểu tra tấn khiến Phương Viên dần không buồn giải thích. Chính vì thế, anh quyết định không quan tâm vào những lời chỉ trích của người khác mà tập trung vào công việc của mình.