Em Chỉ Là Thế Thân

Chương 19



Phó Hàng quay về nước.

Anh không ở nhà nữa, đi đến thành phố biển Tô Niệm đã sống những ngày tháng cuối đời.

Nhiều lần đi tìm chủ căn nhà mà Tô Niệm từng thuê ở nơi này ngụ ý mua lại nó.

Chủ nhà là một người khó chịu, dù trả giá cao ông ta cũng không có ý định bán.

Nhưng Phó Hàng cũng không từ bỏ, hôm nay bị từ chối thì hôm sau lại đến.

Người chủ nhà chịu không nổi, mắng mỏ: “Cậu dư tiền thì tìm nơi khác mà mua, tôi không bán, căn nhà đó rốt cuộc có gì mà cậu nhất quyết mua chứ?”

Phó Hàng trầm mặc một chút, người đàn ông không muốn quan tâm đến nữa, định đi vào nhà, Phó Hàng lại nói: “Nơi đó là quãng thời gian tôi đã bỏ lỡ người vợ quá cố của mình.”

Người đàn ông nghe vậy, đi vào nhà, sau đó quay ra ngoài, đưa chìa khóa cho Phó Hàng: “Được, bán cho cậu.”

Phó Hàng rất nhanh mua lại được căn nhà nhỏ nơi Tô Niệm đã ở những ngày cuối đời.

Ngày ngày, buổi sáng sẽ đi đến những nơi Tô Niệm từng đi, đến tối, sẽ ngồi trên giường nhìn ra bên ngoài.

Anh vẫn duy trì thói quen ăn đồ cay.

Dạ dày đau đớn cũng không dùng đến thuốc giảm đau.

Hằng đêm co ro trên chiếc giường đơn cảm nhận nỗi đau dày vò.

Chỉ nghĩ, có lẽ Tô Niệm đã từng đau đớn như vậy.

Thứ làm bạn với Phó Hàng hiện tại là hai quyển nhật ký của Tô Niệm và một bức ảnh của hai người.

Có rất nhiều thứ có thể chậm trễ, chỉ riêng lời yêu là thứ không nên chần chừ.

Sự chần chừ của Phó Hàng, khiến anh ân hận đến dày vò.

Mấy ngày gần đây, Phó Hàng không đi lang thang nữa.

Anh chỉ ngồi ở bãi biển nhìn những cơn sóng đánh.

Giống như đang ngắm nhìn Tô Niệm đang tung tăng chạy nhảy chơi đùa cùng con sóng.

Tô Niệm từng viết trong nhật ký.

Mẹ cô không thương cô.

Ba cô chỉ thương Lý Gia Kỳ.

Phó Hàng cũng yêu Lý Gia Kỳ.

Phó Hàng luôn dằn vặt mãi sự tuyệt vọng này của cô.

Tô Niệm từng nói, cô xem anh là nhà, ngoài anh ra cô không có nơi nào để về.

Đêm đó, Phó Hàng ngồi trên giường, cẩn thận đọc đi đọc lại hai quyển nhật ký của Tô Niệm, dù là anh cả đọc cả trăm lần trước đó, nhưng vẫn đọc đến cuối trang rồi quay lại đầu trang.

Đọc đến khi bình minh ló dạng, Phó Hàng rời khỏi nhà trên tay cầm theo hai quyển nhật ký và một lá thư.

Gửi Tô Niệm.

Anh biết cuộc đời của anh kể từ khi gặp em đến khi mất em, anh chưa từng xứng đáng với tình yêu mà em đã dành cho anh.

Anh xin lỗi.

Xin lỗi đã khiến em nghĩ rằng anh không yêu em.

Xin lỗi đã thờ ơ với tình cảm của chúng ta.

Xin lỗi vì không hiểu em.

Xin lỗi vì anh quá ngu ngốc.

Xin lỗi vì anh đã bỏ em lại.

Xin lỗi em, vì đã không kịp nói yêu em.

Xin lỗi…

Tiểu Niệm, không dám mong em tha thứ, chỉ mong em đừng quên anh.

Phó Hàng anh xin thề không bao giờ bỏ mặc em một mình nữa.

Niệm, đợi anh.

Anh sẽ đi tìm em, chân trời góc bể, chắc chắn sẽ tìm được em.

Tình yêu của anh.

Hai quyển nhật ký cùng lá thư được Phó Hàng đốt thành tro rồi rải xuống biển vào buổi sáng mới, khi bình minh vừa nhô lên từ đường chân trời.

Phó Hàng vẫn ngồi bất động nhìn ra biển đến khi mặt trời đỏ rực ánh hoàng hôn, anh ngắm nhìn rất cẩn thận, rất nghiêm túc.

Cuối cùng, Phó Hàng cũng đứng lên, loạng choạng quay về căn nhà nhỏ.

Tô Niệm, cô ấy đã xem thư của anh rồi, phải không?

Phó Hàng nằm trên giường, đặt hai tay trên bụng ôm lấy bức ảnh của hai người, nhìn lên trần nhà màu trắng.

“Tiểu Niệm, đợi anh, nếu kiếp sau gặp lại, anh nhất định sẽ yêu em trước.”

Có vẻ hôm nay anh không còn mất ngủ.

Cũng không còn đau đớn.

Cơn buồn ngủ nuốt chửng ý thức sau cùng của anh, hai mắt từ từ nhắm lại.

Lúc đó, Phó Hàng liền nghĩ: Thì ra cảm giác của Tô Niệm ngày hôm ấy là như vậy.

Dưới sàn, vỏ hộp thuốc ngủ trống rỗng lăn xuống cạnh giường.