Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 31



Reup: Mèo Tai Cụp

Edit: Pinkie

Triệu Mặc tốt xấu gì cũng là tiểu minh tinh, chuyện vào đồn cảnh sát đã bị truyền ra ngoài. Nhưng trước khi người đại diện của Triệu Mặc chuẩn bị biện pháp khẩn cấp thì tin tức đã bị Phó thị đè xuống. Dù sao chuyện liên quan đến thái tử gia của Phó thị, mặc dù xem thường tiểu minh tinh tuyến mười tám chẳng nổi tiếng gì, nhưng Phó thị không muốn chuyện này xuất hiện. Mặc kệ như thế nào, người đại diện của Triệu Mặc xem như đã thở phào nhẹ nhõm.

Ở bệnh viện, Triệu Mặc cuối cùng đã phát hiện mình bị Triệu Minh Khê cho vào danh sách đen, quả thực không thể tưởng tượng nổi, hai mắt hồ ly nhướng lên cao, ngón tay đâm điện thoại, khiếp sợ nhìn Triệu Trạm Hoài: “Em ấy cho em vào danh sách đen?! Chuyện là thế nào, em ấy cho em vào danh sách đen?!”

Triệu Trạm Hoài thấy Triệu Mặc vẫn không rõ sự tình thì mặc kệ cậu ấy. Anh gọi trợ lý giúp thu dọn đồ đạc của Triệu Mặc, định xuất viện.

Triệu Mặc thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình, nhịn không được mà nói: “Triệu Minh Khê đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, sẽ không phải là bởi vì em chứ……? Bởi vì trước đó em luôn ức hiếp em ấy?”

Triệu Trạm Hoài nói, “Còn không phải là do em sao?”

Triệu Vũ Ninh đang khoanh tay đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ này của Triệu Mặc thì cảm thấy được an ủi một chút, ít ra mình không bị Triệu Minh Khê chán ghét như anh ấy.

Triệu Vũ Ninh cố ý nói: “Anh hai, không phải do anh thì còn ai vào đây nữa? Em chơi rất thân với Minh Khê, anh cả và cha thì thường xuyên ở công ty, chỉ cũng có anh, cứ khi nào ở nhà thì lại ức hiếp Minh Khê —— à, còn có mẹ ——”

Nói đến mẹ Triệu, Triệu Vũ Ninh ngậm miệng lại, trên mặt tỏ vẻ có chút không thoải mái.

Triệu Trạm Hoài nghe Triệu Vũ Ninh nói như vậy cũng tìm được niềm vui trong đau khổ, khổ sở nói: “Vả lại anh và Vũ Ninh là người biết chuyện Minh Khê muốn đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà sớm nhất, còn em là người cuối cùng biết. So sánh một chút thì biết ngay ai có phân lượng thấp nhất.”

Vẻ mặt Triệu Mặc vô cùng ảm đạm: “Triệu Minh Khê chẳng biết tốt xấu gì cả.”

Y tá ở bên cạnh: “……”

Cái này thì có cái gì mà tốt hay không tốt?!

Triệu Mặc được dìu xuống giường, chân phải vừa chạm đất thì đã bị đau đến mức phải kêu la: “Chậm một chút! Chậm một chút!”

Anh ta sờ vào lỗ tai bị kéo ra khi đánh nhau, không khỏi căm tức: “Đám con nít miệng còn hôi sữa do thằng nhóc tóc đỏ cầm đầu kia mà để em gặp lại em sẽ đánh chết bọn nó. Còn cả Triệu Minh Khê nữa, yêu đương không chịu về nhà, bây giờ còn nháo loạn muốn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, nói không chừng là do tên tóc đỏ kia xúi giục đấy! Qua một thời gian nữa, chờ đến khi đầu con bé không còn bị úng nước nữa thì sẽ trở về thôi!”

“Em cũng không tin, cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi khi bực bội có thể nháo loạn đến mức nào!”

Nhưng khi nói xong, anh ta lại không thấy ai tiếp lời anh ta.

Triệu Mặc ngẩng đầu, thì nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và tâm trạng nặng nề của Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh.

Anh ta lại nhớ tới ánh mắt hờ hững của Triệu Minh Khê nhìn chằm chằm anh ta ở thư viện ngày đó, trong lòng lộp bộp, nhịn không được mà hỏi: “—— Là thật sao? Thật sự đoạn tuyệt quan hệ? Bây giờ em ấy phản nghịch đến thế rồi sao?”

“Em cứ nói đi”. Triệu Trạm Hoài nhíu mày, nói: “Bởi vì chuyện hôm qua mà cha đã nổi trận lôi đình với anh, anh còn đang không biết phải ứng phó thế nào đây.”

Lúc này, mặt của Triệu Mặc mới biến sắc.

Anh ta suy nghĩ một chút, cười nhạo nói: “Hắc, chuyện này lớn rồi. Em không đi nữa, em ở lại giải quyết chuyện này.”

Triệu Vũ Ninh nhịn không được mà nói: “Anh hai, anh thì có thể giải quyết cái gì? Anh đừng làm cho mọi chuyện trở nên tệ hơn là đã cảm tạ trời đất rồi.”

*

Lúc đầu, Triệu Vũ Ninh muốn về khách sạn, nhưng Triệu Trạm Hoài nói mọi người trong nhà muốn tổ chức cuộc họp vì chuyện của Triệu Minh Khê, cho nên cậu đành phải bất đắc dĩ lên xe Triệu Trạm Hoài.

Vừa vào cửa, ba anh em đã cảm giác được không khí trong nhà đặc biệt đông cứng lại.

“Sao thế ạ?” Triệu Trạm Hoài đi qua hỏi.

Hai mắt mẹ Triệu sưng đỏ, cha Triệu thì xanh mặt, là Triệu Viên đi tới đưa cho anh một tờ giấy.

Triệu Trạm Hoài nhìn sơ lược, mí mắt lập tức giật giật. Đây là thư của luật sư, yêu cầu bọn họ trả lại đồ đạc cá nhân của cô Triệu Minh Khê —— tức là ảnh chụp, hộ khẩu và những vật dụng khác càng sớm càng tốt. Trong thư cũng đặc biệt cường điệu, nếu trong ảnh chụp có hình của cô Triệu Minh Khê thì vui lòng cắt bỏ chân dung của cô ấy ra. Thư ký tên Trương Nghĩa Trạch, chính là luật sư Trương của thái tử gia Phó thị đã gặp ở đồn cảnh sát.

Lá thư này của luật sư như một cái tát vào mỗi người bọn họ khi nghĩ rằng Triệu Minh Khê sẽ không thực sự rời đi.

“Mẹ thật sự không nghĩ tới, Minh Khê lại làm thật……” Mẹ Triệu bụm mặt khóc: “Lúc con bé bỏ nhà rời đi, mẹ còn mắng con bé là nàng nha đầu chết tiệt, mẹ còn tưởng rằng con bé chỉ là đứa nhỏ cáu kỉnh, trong lòng còn cảm thấy con bé phiền phức muốn chết…… Nhưng không nghĩ tới con bé thực sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ. Làm sao mà đoạn tuyệt được cơ chứ, con bé là do mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng trời……”

“Đừng khóc nữa!” Cha Triệu đau cả đầu khi nghe mẹ Triệu nói dông dài từ sáng tới trưa.

Triệu Mặc và Triệu Vũ Ninh cũng liếc mắt nhìn lá thư của luật sư, sắc mặt đều khó coi.

Sau khi mẹ Triệu ngừng nức nở, phòng khách yên lặng trong giây lát.

Tất cả mọi người đều có loại cảm giác không thở nổi.

Triệu Mặc gãi gãi mái tóc màu bạc của mình, đặt mông ngồi xuống ghế salon: “Theo con thì, tất cả đều do tiểu tử họ Phó kia gây ra! Triệu Minh Khê nói không trở về liền không trở về, một ngày nào đó em ấy sẽ trở về ——”

“Ngậm miệng!” Cha Triệu cắt ngang lời anh ta: “Chẳng lẽ con còn không rõ tình hình trước mắt sao? Em gái con, em gái ruột của con bị em ức hiếp đến mức bỏ đi rồi đó!” “Chuyện này làm sao lại đổ lên đầu con?” Triệu Mặc cũng nổi giận: “Con vừa mới trở về, làm sao con biết nhiều như vậy ——”

Cha Triệu trách móc: “Nếu không phải con đến trường nói hươu nói vượn, châm chọc khiêu khích em gái con, em gái con có thể như vậy sao?!”

Triệu Mặc nổi giận đùng đùng, còn muốn mạnh miệng, Triệu Trạm Hoài đã cau mày nói: “Bớt tranh cãi lại đi.”

Bây giờ, nhà họ Triệu thực sự rất rối loạn.

Ngược lại, Triệu Viên dường như cảm thấy mọi người đã phớt lờ mình.

Triệu Viên đứng trong góc, cắn môi dưới, móng tay từ từ ấn vào lòng bàn tay.

Cô chưa từng nghĩ tới chuyện Triệu Minh Khê rời đi sẽ ảnh hưởng lớn tới những người trong nhà họ Triệu này. Rõ ràng trước khi Triệu Minh Khê đến đây, bọn họ chỉ thuộc về một mình cô. Nhưng không biết từ lúc nào, Triệu Minh Khê đã bắt đầu chiếm vị trí này.

……

Thậm chí Triệu Mặc trêu đùa, chọc ghẹo Triệu Minh Khê còn vui hơn nhiều so với trêu chọc cô.

Tối hôm qua, Minh Khê rời khỏi nhà thực sự, sáng nay Triệu Viên thấy mẹ Triệu phân phó người khuân đồ. Cô còn tưởng rằng muốn dọn sạch phòng Triệu Minh Khê, khôi phục lại nguyên trạng trước đó. Nhưng không nghĩ tới, mẹ Triệu lại làm ngược lại, giữ lại tất cả đồ đạc của Minh Khê, đồng thời bảo người làm phủ khăn chống bụi lên, để lỡ Minh Khê có trở về thì những đồ đạc này không bị bám bụi.

—— Cho dù Triệu Minh Khê đã nói rõ ràng như vậy, nhưng mọi người trong nhà vẫn chờ cô ấy trở về.

Mẹ Triệu còn bảo cô ở trường học cố gắng đừng tiếp xúc với Triệu Minh Khê, chứ không lại làm cho Minh Khê bị kích thích.

Trong lòng Triệu Viên rối như tơ vò. Cô cẩn thận từng li từng tí nhắc lại chuyện bảo mẫu dì Trương bị đuổi việc. Nhưng lần này, mẹ Triệu lại trả lời rất kiên quyết, rất không kiên nhẫn khi nghe cô nhắc tới tên người này: “Dì ấy đã ức hiếp Minh Khê đến như vậy, khẳng định không thể giữ lại, con đừng có nói tốt thay cho dì ấy.”

……

Triệu Viên chỉ cảm thấy mọi thứ trong gia đình đều thay đổi. Hơn nữa, bởi vì hôm qua ở đồn cảnh sát, Triệu Minh Khê quyết liệt với người nhà họ Triệu cho nên thay đổi này càng trở nên trầm trọng hơn.

Cán cân đột nhiên nghiêng về phía Triệu Minh Khê.

……

“Nếu không, con nên rời khỏi căn nhà này.” Triệu Viên đột ngột mở miệng, cô phá vỡ cục diện bế tắc: “Chắc là Minh Khê chán ghét con, cho nên mới không muốn trở về.”

Cô đứng ở đó, nước mắt rớt xuống như mưa, hiển nhiên là bị bọn họ làm cho không biết phải làm sao.

Mọi người trong nhà họ Triệu đề đồng loạt nhìn về phía cô.

Cha Triệu lập tức ngăn cô lại: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy, con rời đi làm gì? Chuyện này không liên quan tới con, từ lâu cha đã nói, nhà họ Triệu chúng ta còn chưa tới mức mà ngay cả một đứa bé cũng nuôi không nổi.”

Mẹ Triệu nhìn vành mắt phiếm hồng của Triệu Viên, trong lòng cũng có chút khổ sở.

…… Đổi lại bình thường, bà sẽ lập tức tiến tới ôm Triệu Viên.

Nhưng từ tối hôm qua, trong đầu mẹ Triệu chỉ toàn là hình ảnh Triệu Minh Khê đang ở cùng với bà, không biết làm sao, bà cảm giác càng như vậy càng có lỗi với Triệu Minh Khê hơn, trong lòng vô cùng đau đớn.

Thế là đầu ngón tay của mẹ Triệu giật giật, nhưng chẳng hề làm gì, chỉ khuyên nhủ: “Được rồi, đừng nói những lời mê sảng nữa.”

Triệu Viên bụm mặt, nước mắt lọt qua kẽ tay rơi xuống.

Ở trong giới giải trí, Triệu Mặc đã nhìn thấy con gái khóc rất nhiều, ánh mắt sâu xa nhìn Triệu Viên. Vào lúc này, nói những lời này, nghe giống như rất hiền lành, nhưng làm sao —— Làm sao lại cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.

Triệu Mặc đã lâu chưa gặp Triệu Viên, anh ta cảm thấy dáng vẻ của Triệu Viên lúc này và trong trí nhớ của anh ta đã có thay đổi. Nhưng lập tức anh ta lại cảm thấy có phải là mình đa tâm, thế mà lại dùng bộ dáng diễn kịch trong giới giải trí để phỏng đoán em gái của mình.

Còn ánh mắt của Triệu Vũ Ninh thì càng thêm sâu xa. Nếu là trước kia, cậu sẽ còn cảm thấy Triệu Viên ấm ức vô cùng, là Triệu Minh Khê đã cướp đi đồ của chị ấy. Nhưng mà sau lần xung đột ở văn phòng khoa văn nghệ, cậu cảm thấy mình không thể nhìn thấu Triệu Viên. Bây giờ Triệu Viên khóc, chưa chắc là khóc thật, nói không chừng lại là thủ đoạn gì đó. Triệu Vũ Ninh lập tức hừ lạnh một tiếng khinh thường.

Triệu Viên: “……”

Cả nhà: “……”

Mẹ Triệu giải thích: “Vũ Ninh và Viên Viên có mâu thuẫn, vẫn chưa làm hòa với nhau.”

Nhưng lúc này, mọi người cũng không có tâm tư đi quản chuyện Triệu Vũ Ninh và Triệu Viên mâu thuẫn chuyện gì.

Mọi người im lặng trong chốc lát.

Triệu Trạm Hoài bị cha Triệu gọi vào thư phòng, hiển nhiên là nói chuyện Triệu Minh Khê.

Cũng chỉ có Triệu Mặc ngồi bắt chéo chân, thấy mẹ Triệu và Triệu Viên đi lên lầu, sờ sờ cằm suy nghĩ một lát rồi vẫy vẫy tay với Triệu Vũ Ninh: “Tới đây, nói cho anh hai của em nghe một chút, rốt cuộc giữa em và Triệu Viên đã xảy ra chuyện gì?”

*

Ngạc Tiểu Hạ dành cả cuối tuần để nghĩ về chuyện xảy ra vào thứ sáu tuần trước. Cô cảm thấy thực sự khó hiểu.

Thứ sáu, sau khi tan học, cô đặc biệt đi đến phòng thông tin của trường, đăng nhập và kiểm tra thông tin học tịch của Triệu Minh Khê và Triệu Viên. Cô nhìn thấy rõ ràng trên đó đều viết sinh nhật của hai người kia là ngày mười bốn tháng mười.

—— Vậy vì sao Triệu Minh Khê lại nói với bọn Phó Dương Hi rằng cậu ấy sinh ngày hai mươi bốn tháng mười?

Nói nhầm sao? Hay là không muốn được tặng quà cho nên mới cố ý nói nhầm như vậy?

Nhưng bằng trực giác, Ngạc Tiểu Hạ cảm giác chuyện này không có đơn giản như vậy.

Trong lòng cô lờ mờ nghi ngờ liệu Triệu Minh Khê có phải thực sự là con gái nuôi hay con ngoài giá thú của nhà họ Triệu. Nhưng mà cô lại không dám xác định.

Thế là sáng thứ bảy, cô nhịn không được phải đi tới biệt thự nhà họ Triệu một chuyến. Trước kia cô cũng thường xuyên đến, sau khi đến thì vào phòng của Triệu Viên chơi, lái xe của nhà họ Triệu biết cô, hơn nữa bảo mẫu nhà họ Triệu cũng không biết giữa cô và Triệu Viên có xảy ra những chuyện kia, vẫn cứ tưởng hai người là bạn bè nên để cô đổi giày đi vào.

Ngạc Tiểu Hạ vào nhà họ Triệu thì phát hiện mẹ Triệu đang phân phó người phủ vải chống bụi lên đồ đạc trong phòng Triệu Minh Khê. Hơn nữa mẹ Triệu còn nhìn chằm chằm một số bức hình chụp của Triệu Minh Khê trên hành lang rồi bụm mặt khóc.

Chuyện gì thế này? Bởi vì Triệu Minh Khê bỏ nhà đi mà đau lòng đến như vậy sao?

Ngạc Tiểu Hạ có chút không nghĩ thấu.

Triệu Viên từ trên lầu đi xuống, lập tức nhìn thấy Ngạc Tiểu Hạ đang cầm ly nước trong phòng khách, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đi xuống: “Ai cho cậu đến đây?”

Bảo mẫu ở bên cạnh luống cuống, vội vàng nói: “Cô chủ, tôi tưởng cô ấy là bạn của cô.”

Triệu Viên nói: “Tôi không có loại bạn bè giống như rắn độc này, về sau đừng để cậu ta vào nhà nữa.”

Ngạc Tiểu Hạ vừa mới ngồi không tới hai phút đã bị mời ra ngoài. Nhưng mà cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cô vốn chỉ muốn tới nhìn xem tình hình một chút mà thôi.

Ngạc Tiểu Hạ vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu nhìn vào trong, thấy Triệu Viên đỡ mẹ Triệu nhưng lại bị mẹ Triệu nhẹ nhàng hất tay ra. Sau đó, mẹ Triệu đi vào phòng còn Triệu Viên thì sắc mặt khó coi đứng ở bên ngoài.

Bảo mẫu thấy Ngạc Tiểu Hạ còn đang đứng ngoài cửa nhìn đông nhìn tây thì nhanh chóng đi lại đuổi cô đi: “Cô chủ bảo cô đi nhanh đi!”

“Hung dữ cái gì mà hung dữ?” Ngạc Tiểu Hạ lầm bầm, đeo balo rồi nhanh chóng rời đi.

Cô cảm thấy mọi thứ trong nhà họ Triệu đều đáng rối tung cả lên.

Hai năm trước, Triệu Minh Khê từ nông thôn được đón về. Nếu thực sự cậu ta không cùng ngày sinh nhật với Triệu Viên, vậy có nghĩa là một trong hai người bọn họ nhất định có một người là con gái ngoài giá thú hoặc là con nuôi.

Nhìn thái độ này của mẹ Triệu ——

Bây giờ, mẹ Triệu lưu luyến không rời với Triệu Minh Khê. Triệu Trạm Hoài cũng hết lần này tới lần khác đến trường tìm Triệu Minh Khê. Nhà họ Triệu vẫn rất để ý tới Triệu Minh Khê —— Như vậy đã nói lên Triệu Minh Khê không phải là con gái ngoài giá thú.

Còn thái độ của mẹ Triệu đối với Triệu Viên thì có chút khó lý giải, từ yêu thương biến thành có chút lãnh đạm. Triệu Trạm Hoài cũng như vậy, thời gian này không có đến đón Triệu Viên sau khi tan học —— Như vậy đã nói lên, khả năng mọi chuyện có chuyển biến, nhà họ Triệu phát hiện Triệu Viên không phải là con gái ruột?

Chẳng lẽ Triệu Viên là con gái ngoài giá thú của cha Triệu sao?

Ngạc Tiểu Hạ đã suy đoán rất nhiều, trực giác cô khẳng định cô đã đoán đúng ở một điểm nào đó, chỉ là trước mắt không có chứng cứ.

……

Cô nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy không thể để tuột cơ hội này, cô nhất định phải moi được một chút tin tức từ Triệu Viên hoặc Triệu Minh Khê.

*

Ở thành phố Đồng.

Sau khi từ trên núi trở về thì trời đã dần tối.

Lúc ăn cơm tối, Phó Dương Hi liên tục chọc cười, Minh Khê thì không thể tra hỏi được gì từ trong miệng Khương Tu Thu.

Thấy tất cả mọi người đều rất hiếu kì, nhất là Kha Thành Văn, quả thực duỗi dài đầu muốn nghe chuyện hai người bị chó ngao Tây Tạng dọa đến tè ra quần.

Phó Dương Hi đặt đũa lên trên chén sứ một phát thật mạnh, mặt đỏ tới mang tai, thẹn quá hóa giận nói: “Tiểu gia ta thừa nhận ta sợ chó, được chưa?!”

“Mẹ nó! Ha ha ha!” Kha Thành Văn cười điên cuồng, ngạc nhiên nói: “Anh Hi, cậu thế mà cũng sợ một thứ gì đó sao?! Chó thì có gì đâu phải sự, nó rất đáng yêu nha! Khó trách từ xưa đến nay cậu đều không chịu đến nhà tớ. Nhà tớ có nuôi một con Husky, lần sau tớ sẽ đưa đến trường cho mọi người nhìn, nó rất ngoan, xưa nay chưa từng cắn người.”

Phó Dương Hi nổi trận lôi đình, đứng lên kéo cổ áo Kha Thành Văn ra sau, thâm trầm nói: “Cậu mà dám đưa đến trường thì cậu sẽ chết chắc!”

Kha Thành Văn sợ hãi chạy quanh phòng. Hạ Dạng và thím Lý bưng chén cơm bị chọc cười, quay đầu nhìn bọn họ. Ngay lập tức, không khí trong phòng tràn đầy vui vẻ.

Nhưng Minh Khê nghĩ đến khác thường của Phó Dương Hi lúc đấy, cô cười không nổi. Trong lòng cô rất lo lắng, lại không biết có nên hỏi hay không.

Cô quay đầu nhìn chằm chằm Phó Dương Hi một lát, nhịn không được nói với Kha Thành Văn đang chạy trốn xung quanh: “Sợ chó cũng không phải chuyện mất mặt gì, tớ cũng sợ, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, chờ một lúc nữa đồ ăn sẽ nguội hết.”

Thím Lý thấy thế, bà gắp miếng măng cho chàng trai mà thím thấy đẹp trai nhất: “Đây là đặc sản của chúng ta, các cậu lớn lên trong thành phố chắc chắn chưa từng ăn qua, mau nếm thử đi.”

Phó Dương Hi nhìn miếng măng đen thui kia, cố gắng không thể hiện vẻ ghét bỏ ra ngoài mặt: “Không ạ.”

“Nếm thử một miếng đi mà.” Thím Lý đưa đũa không buông tha.

Phó Dương Hi dứt khoát cầm chén: “Dì à, từ trước đến nay cháu chưa từng ăn.”

Minh Khê phá vỡ cục diện bế tắc, kẹp một miếng nhỏ bỏ vào trong chén của Phó Dương Hi, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đây là tâm ý của thím Lý, nếu không bị dị ứng thì cậu nếm một chút đi.”

Đây là lần đầu tiên Phó Dương Hi được Triệu Minh Khê gắp thức ăn cho, hơn nữa cái đầu nhỏ lại gần, nhỏ giọng nói chuyện rồi gắp thức ăn. Cậu liếc mắt nhìn Triệu Minh Khê, hai bên tai lập tức nóng lên, giả bộ tâm không cam tình không nguyện kẹp miếng mắng kia lên rồi bỏ vào trong miệng, từ từ nhai nuốt: “Được rồi, vậy tớ bất đắc dĩ nếm thử một miếng vậy.”

Thím Lý vẫn đang cầm đũa: “…”

Một bữa cơm tối vui vẻ náo loạn đã xong.

Minh Khê và Hạ Dạng ở chung một phòng.

Bởi vì đi xe tới đây rất mệt mỏi, lại thêm ban ngày cũng quá nhiều chuyện cho nên mọi người đã nhanh chóng ngủ thiếp đi. Thậm chí Hạ Dạng mệt mỏi nên khi ngủ phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Minh Khê không ngủ, cô mặc quần áo rồi đi ra ngoài, nhẹ chân nhẹ tay thu dọn hộp kim khâu mà trước kia bà nội dùng và mấy thứ khác.

Ánh trăng xa xôi, ban đêm hoàn toàn yên tĩnh, làm cho Minh Khê cảm thấy thời gian như đứng lại. Trong lòng cô yên lặng nhớ bà nội, cô nói với bà, kiếp này con sẽ sống thật tốt, bà đừng lo lắng.

……

Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua lớp sương mù, chiếu rọi trên mặt đất, một ngày mới lại bắt đầu. Nhóm người cúp học lên xe lửa trở về thành phố A.

Mười bốn tiếng ngồi xe lửa, lúc mọi người vật vờ buồn ngủ ra nhà ga thì đã là chín giờ tối, chung quanh nhà ga đèn đuốc sáng trưng.

Minh Khê nhìn đồng hồ, giật mình một cái, ngay lập tức tỉnh táo lại, ấy vậy mà cô thiếu chút nữa quên chuyện nhà họ Đổng về nước! Chuyến bay của nhà họ Đổng hạ cánh lúc khoảng mười giờ tối, chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa để tới sân bay.

Minh Khê vội vàng nhận lấy cặp sách từ trong tay Phó Dương Hi: “Suýt nữa tớ quên mất, tớ phải đi tới sân bay đón một vị trưởng bối!”

Kha Thành Văn lái xe từ trong bãi đậu xe ra tới trước mặt mọi người: “Đi thôi, Triệu Minh Khê, đúng lúc tớ cho người đỗ xe ở đây, tớ đưa cậu tới sân bay, sau đó đưa Hạ Dạng và Khương Tu Thu về nhà.”

Rồi cậu nhìn về phía Hạ Dạng và Khương Tu Thu: “Các cậu không vội gì đúng không? Không vội thì lên xe ngủ một giấc.”

Hạ Dạng ngáp một cái rồi bò lên xe: “Tớ mệt chết rồi, tớ lên xe trước đây.”

Minh Khê cảm thấy làm như vậy thì quá phiền cho Kha Thành Văn, người ta cũng giống mình ngồi xe lửa cả mười mấy tiếng chưa nghỉ ngơi gì, vậy nên vội vàng nói: “Đi sân bay sẽ vòng rất xa, không cần đưa tớ đi đâu! Tớ tự đi được ——”

“Đi một mình cái gì mà đi?! Đêm hôm khuya khoắt cậu muốn bị mấy chiếc xe đen kéo vào trong núi rồi bán đi sao?”

Phó Dương Hi gọn gàng dứt khoát cắt ngang lời Triệu Minh Khê. Cậu đưa tay thắt khăn quàng cổ của Minh Khê lại, sau đó ôm bả vai cô xoay một vòng.

Đầu óc Minh Khê choáng váng, chờ đến khi phản ứng lại, thì Phó Dương Hi đã mở cửa xe ra, đẩy cô vào trong.

Minh Khê: “……”

Khương Tu Thu lườm Phó Dương Hi một chút, vỗ vỗ vai cậu, thấp giọng nói: “Cậu tự cầu phúc đi.”

Nói xong, cậu ấy cũng không chút do dự, quay người ngồi vào ghế phụ.

Phó Dương Hi vừa muốn đóng cửa xe, thì Minh Khê đã nhanh chóng mở cửa xe ra. Sợ cậu đóng cửa, cô thò một chân của mình ra ngoài, vội vàng ngửa đầu nói: “Vậy còn cậu?”

“Bản thiếu gia đương nhiên là phải đợi người trong nhà tới đón, làm sao có thể cùng các cậu chen chúc trong một chiếc xe nhỏ nát thế này? Nhìn cái xe của Kha Thành Văn đi, đặt bên ngoài một đêm toàn là bụi.”

Hai tay Phó Dương Hi đút túi, mặt mũi tràn đầy vẻ ghét bỏ, liếc nhìn Triệu Minh Khê: “Làm gì, không phải cậu đang lo lắng cho tớ ——”

Còn chưa dứt lời thì cậu đã nghe Minh Khê nói”: “Tớ lo lắng cho cậu.”

“ ……”

Phó Dương Hi không khỏi nuốt nước bọt, tim đập thình thịch trong lồng ngực, ánh mắt dừng trên gương mặt của Triệu Minh Khê.

Cô lo lắng cho cậu.

Phó Dương Hi không khỏi muốn nhếch miệng, nhưng lại sợ bị phát hiện. Cậu nhanh chóng liếm răng hàm, quay đầu đi, một giây sau biến thành lạnh lùng: “Cắt, tớ thì có cái gì đâu mà lo lắng.”

Minh Khê hỏi: “Cậu tự mình điều động máy bay tư nhân, còn cúp học, cha mẹ cậu sẽ không mắng cậu đấy chứ?”

Hầu kết của Phó Dương Hi bỗng nhúc nhích.

Cậu vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu của Minh Khê, dương dương đắc ý nói: “Hắc, chuyện có to tát gì đâu, tớ là độc đinh trong nhà, làm sao có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà trách mắng tớ cơ chứ?”

“Khẩu trang nhỏ, mau đi đi, chờ một lúc nữa là lỡ mất chuyện của cậu đó.”

Minh Khê nhìn hắn một hồi, mới rụt chân lại: “Vậy được rồi, một mình cậu chú ý an toàn đấy nhé!”

“Ừ.” Phó Dương Hi cong môi, cố gắng không để cho cô phát hiện ra mình đang ngượng ngùng.

Phó Dương Hi nhẹ nhàng đóng cửa xe.

Minh Khê quay đầu nhìn lại.

Ánh đèn đêm lóa mắt sau lưng Phó Dương Hi, chàng thiếu niên dáng người thẳng tắp lại thon dài phất phất tay với cô.

Mấy người vừa đi, một chiếc xe dài màu đen lập tức lái chậm chậm đi qua.

Nửa giờ sau, tại nhà cũ của nhà họ Phó.

Đèn dưới mái hiên đều bật sáng. Một ông lão gầy gò chộp lấy bàn cờ, muốn ném về phía Phó Dương Hi.

Khóe miệng luật sư Trương và quản gia đều co quắp lại, nhìn mái tóc như quả cầu đỏ rực của Phó Dương Hi hơn nữa đêm bị đuổi ra ngoài, sau đó bị đuổi ra ngoài sân. Cuối cùng cậu hoảng hốt chạy lên hồn nam bộ.

Phó Dương Hi nắm lấy hòn nam bộ, quay đầu trừng mắt nhìn về phía ông lão, tức giận nói: “Con thích cô ấy! Nếu ông dám động tới cô ấy, con sẽ lập tức nhảy lầu! Con sẽ từ nơi này nhảy xuống —— Không phải, con sẽ từ trên tòa cao ốc của Phó Thị nhảy xuống! Để cổ phiếu của Phó Thị sập sàn!”

Ông lão tức giận đến mức huyết áp tăng vọt. Trước đó, ông không hề hay biết, dù sao Phó Dương Hi ở trường Phó Dương Hi gây sự đánh nhau không ít nhưng ngược lại, không bao giờ gây ra họa lớn gì. Cho đến khuya ngày hôm trước bị đưa vào đồn cảnh sát, tin tức rốt cuộc cũng không dối gạt được, truyền tới tai ông. Ông lập tức sai người mang Phó Dương Hi về, kết quả, tiểu tử này càng thêm ngang ngược, còn điều động cả máy bay tư nhân!

Tất cả là vì yêu đương với một cô gái nhỏ?!

“Ta động tới con bé làm gì? Ta động là động cháu! Ranh con, ông không thể không đánh chết con!”

Ông lão xắn tay áo lên, tức giận leo lên hòn nam bộ: “Cháu thích con bé, cháu cũng phải nhìn thử xem con bé có thích cháu hay không? Cháu còn đang tương tư đơn phương, cháu không xứng làm người của nhà họ Phó ta!”

Luật sư Trương và quản gia cuống quít đỡ ông lão xuống: “Không được, không được, coi chừng ngã ạ!”

Ông lão cầm bàn cờ, thở hồng hộc.

“Cháu cũng không phải tương tư đơn phương, hai chúng cháu yêu đương hạnh phúc!”

Ông lão: “Yêu đương cái rắm!”

Phó Dương Hi ở phía trên nói: “Đánh chết cháu thì không còn ai kế thừa gia sản đâu.”

Ông lão chướng mắt Phó Chí Ý, trong lòng cậu biết rất rõ.

Ông lão tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cầm bàn cờ chỉ Phó Dương Hi: “Nếu như không phải anh mày chết, đến phiên cái tên hỗn trướng như mày thừa kế sao? Mày hại chết cha và anh mày, mày còn mặt mũi để nói sao! Nếu như không phải mày, nói không chừng anh mày còn đang sống rất tốt trên đời này, nó là đứa cháu trai ta coi trọng nhất, ưu tú nhất, có nó, mày cho rằng mày còn có thể cầm được nửa xu sao?”

Toàn thân Phó Dương Hi cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường: “Hiện tại không có anh cháu, chỉ có cháu. Ông không được lựa chọn.”

Ông lão tức hổn hển, ném bàn cờ đi, lấy một túi giấy bên trong có đống hình chụp từ trong tay luật sư Trương, ném xuống hòn non bộ: “Dù sao ông cũng không quan tâm tới mày, nhưng chính mày phải biết rõ, đừng có ngốc nghếch tới mức bị người ta lợi dụng còn giúp người ta đếm tiền.”

Phó Dương Hi từ trên hòn non bộ nhảy xuống, nhặt mấy thứ mà ông lão ném ra, nhưng mà mở cũng chẳng thèm mở.

Cậu tiện tay ném trả lại cho luật sư Trương: “Cái này là cái gì? Cháu mới không thèm nhìn. Tám phần là tạo hiểu lầm giữa cháu và Triệu Minh Khê. Cháu không thèm tin, cháu chỉ tin tưởng những gì mình nhìn thấy.”

Mặt ông lão xám xanh: “Mau mau cút đi! Cút ngay trong vòng một phút cho ta, về nhà của chính mày đi, đừng để ta nhìn thấy mày nữa!”

Luật sư Trương đưa mắt nhìn Phó Dương Hi khập khiễng bước xuống hòn non bộ, nhịn không được mà nói: “Vừa rồi cậu chủ chịu mấy trận, đoán chừng trên lưng và đùi đều bị ứ máu, nếu không thì gọi bác sĩ tư đến bôi ít thuốc trước ạ?”

“Đáng đời.” Ông lão mắng Phó Dương Hi: “Anh mày đều đã chết rồi, mày bị thương như thế thì có làm sao?”

Nói xong, ông lão hất tay bỏ đi.

Luật sư Trương quay đầu nhìn Phó Dương Hi.

Phó Dương Hi cúi thấp đầu, lẳng lặng đứng ở nơi đó, một lớp sương giá đọng trên mái tóc ngắn, trông cậu vô cùng mỏi mệt.

Cậu im lặng, quay người định rời đi, nhưng vừa quay người lại, có thể là đụng tới nơi bị đánh ở trên lưng cho nên không khỏi rên một tiếng, mặt mày nhăn lại.

Luật sư Trương nhịn không được mà nói: “Cháu cũng đừng động, để tôi đưa cháu về, về nằm nghỉ một lát trước.”

“Được.” Phó Dương Hi vuốt mặt, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn luật sư Trương.”

Luật sư Trương lắc đầu, thở dài, nói: “Tôi đi lái xe vào đây.”

Luật sư Trương sải bước ra ngoài lái xe.

Trợ lý theo ông nhiều năm, lần đầu tiên đến nhà cũ của nhà họ Phó, lần đầu nhìn thấy cảnh tượng căng thẳng này, không khỏi nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Cháu còn tưởng rằng hai ông cháu vui vẻ lắm, nhảy lên nhảy xuống cũng thú vị —— Làm sao mà ông lão thực sự đánh người? Nếu mà đánh cháu thì xương cốt đã nát rồi, hơn nữa còn không đánh lên mặt, chỉ chọn những nói có quần áo để đánh.”

Luật sư Trương nói: “Làm sao mà đánh lên mặt được? Nếu Phó thiếu rời khỏi nhà cũ của nhà họ Phó mà còn mang theo vết thương thì ngày mai chẳng phải sẽ xuất hiện trên mặt báo à?”

Trợ lý lại hỏi: “Cái kia, nhưng cũng không đến mức đánh nặng như đánh kẻ thù chứ? Hình như Phó thiếu không đi được.”

“Kẻ thù thì không đến mức là kẻ thù, ông ấy vẫn xem cậu ấy là cháu trai, nhưng mà khúc mắc cắm sâu trong lòng nhiều năm như vậy cũng khó mà buông bỏ được. Tóm lại ——” Luật sư Trương lắc đầu: “Tóm lại cậu đừng hỏi nữa, biết càng nhiều thì chết càng nhanh, có biết không?”

Trợ lý vội vàng ngậm chặt miệng, không còn dám hỏi nữa.

*

Luật sư Trương lái xe chở Phó Dương Hi về, lại nhịn không được mà nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Phó Dương Hi đang nhắm mắt dưỡng thần.

Chàng trai này đã thay đổi rất nhiều.

Ông nhớ rõ năm đó, lần đầu tiên gặp cậu, ông vẫn còn là người mới trong giới luật sư, cũng là đi theo cấp trên đến xử lý công việc của Phó thị.

Lúc ấy, Phó Dương Hi mới mười ba tuổi, anh trai cậu là Phó Chi Hồng mười tám tuổi.

Hai anh em nhà này đều có gia giáo tốt, đối xử với người khác đều khiêm tốn hữu lễ, ai tiếp xúc cũng cảm thấy như một làn gió xuân.

Phó Dương Hi mười ba tuổi vẫn là một cậu bé, đôi mắt trong veo của cậu vô cùng sạch sẽ đơn thuần, không màn thế sự. Ở sân đánh golf, quả bóng golf đụng trúng người ta thì cậu vội vàng tới xin lỗi. Lúc ấy cậu ấy giống như Phó Chi Hồng, mái tóc ngắn đen nhánh, nhìn trông sạch sẽ giống như cây bạch dương nhỏ cao và mảnh mai.

Nhưng, sau này, khi xảy ra sự kiện kia.

Lúc ấy, sự kiện kia vô cùng oanh tạc, dù sao bọn cướp dám bắt cóc hai vị thái tử gia của Phó thị, còn công khai yêu cầu Phó Triều tự mình mang tiền đến chuộc lại hai đứa con trai. Thời điểm đó, sự kiện này đã xuất hiện trên báo, nhưng do ảnh hưởng không tốt nên Phó thị đã dùng tiền ém xuống, chỉ còn lưu truyền ngầm mà thôi.

Cụ thể vụ án bắt cóc xảy ra như thế nào thì luật sư Trương, người cũng được coi là ở cấp bậc thân tín của Phó thị, cũng không rõ ràng.

Chỉ biết là, Phó Triều đi chuộc người nhưng không trở về, Phó Chi Hồng cũng không trở về, đều chết ở nơi đó, thi thể còn thê thảm. Bởi vì một người chạy thoát nên hai người đều bị bọn bắt cóc trả thù.

Chỉ có Phó Dương Hi trở về.

Sau khi xảy ra chuyện bắt cóc, khi Phó Dương Hi trở về thì không những không được an ủi, vỗ về mà cậu còn không được ông và mẹ cậu tha thứ. Lúc ấy ông lão đưa cho cậu ấy hai lựa chọn, một là cầm tiền rời đi, hai là ở lại thu dọn cục diện rối rắm. Hẳn là Phó Dương Hi lựa chọn cái sau.

Sau đó, chờ đến khi luật sư Trương gặp lại Phó Dương Hi, thì đã là đầu năm nay.

Phó Dương Hi mười tám tuổi, lớn lên trở thành một cậu bé hoàn toàn khác với anh trai của mình, mái tóc nhuộm đỏ, ba ngày đánh nhau, hai ngày học hành, đã không còn tìm thấy bóng dáng của năm đó.

……

Phó Dương Hi bỗng nhiên mở to mắt, luật sư Trương hoảng hốt, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Trong màn đêm, chiếc xe tiến vào một căn biệt thự cao quý.

Bên ngoài biệt thự có mấy chiếc xe, trong đó có một chiếc mang biển số xe của mẹ Phó Dương Hi.

“Phu nhân đã trở về?” Luật sư Trương nhìn, nhíu mày lại.

“Chuyện gì đến cũng phải đến.” Phó Dương Hi giữ vững tinh thần, đổi tay, đẩy cửa xe ra rồi bước nhanh xuống xe.

Đi được hai bước, cậu lại hít sâu một hơi, để sức bước bước tiếp theo, như thế này thì số lần chạm tới vết thương sẽ ít đi một chút.

Trong biệt thự lạnh như băng, một tấm hình hoặc khung hình cũng không có. Ánh đèn cũng giống vậy, đều lạnh như băng.

Trong phòng khách chỉ còn một ngọn đèn, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đang ngồi trên sô pha, ôm cánh tay, khi nghe thấy tiếng bước chân, thì lạnh lùng liếc nhìn: “Còn biết trở về? Nghe nói còn vào đồn cảnh sát, thật sự có khả năng đó.”

Phó Dương Hi không nói một lời, quay người đi lên lầu.

Một giây sau, một cái ly thủy tinh ném tới, bịch một tiếng trước mặt cậu, vỡ tan tành. Mảnh thủy tinh vỡ vụn, xẹt qua mu bàn tay của Phó Dương Hi.

Phó Dương Hi nheo mắt, hai người giúp việc trong góc thiếu chút nữa vô tội bị thương, cuống quít né tránh.

Phó Dương Hi nói: “Các người đi ra ngoài trước đi.”

“Cảm ơn, cảm ơn cậu chủ.” Hai người kia nhanh chóng trốn vào phòng bếp.

“Mẹ lại nổi điên cái gì?” Phó Dương Hi xoay người, bực bội nói: “Con vào đồn cảnh sát, là luật sư Trương đưa con ra, cũng không có phiền phức tới mẹ, mắc mớ gì tới mẹ? Con dùng máy bay tư nhân, cũng là dùng danh nghĩa của con, lại mắc mớ gì tới mẹ?”

“Mày hại chết cha và anh mày, mày còn dám mạnh miệng! Mày còn mặt mũi vui vẻ như vậy?!” Vu Già Dung nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Mày còn có mặt mũi yêu đương? Mày vui vẻ như vậy có phải là mày quên chuyện mày đã làm gì với bọn họ đúng không?!”

Phó Dương Hi siết chặt nắm đấm.

Vu Già Dung đi tới gần, gắt gao nhìn chằm chằm chàng trai có gương mặt tương tự như Phó Triều đứng trước mặt mình, gằn giọng hỏi: “Vì cái gì mà chỉ có một mình mày được sống tiếp?”

“Vui vẻ sao, chỉ có một người được sống tiếp?”

“Con đường kia không có mương, không có chướng ngại vật, vì sao mày lại chạy chậm như vậy?”

“Mày có biết cũng là bởi vì mày, cha và anh mày đều phải chết? Cha mày yêu mày như vậy lại bởi vì mày mà mất mạng. Hai mạng đổi lấy một mạng, có đáng giá không, hả?”

“…..”

Huyệt Thái Dương của Phó Dương Hi bắt đầu giật giật “Mẹ đã uống thuốc chưa?”

“Tao không uống! Đưa tao vào bệnh viện đi, mày sẽ không quên những chuyện này sao? Lỗi lầm của mày, tao muốn mày nhớ kỹ cho tao!”

Thấy sắc mặt cậu tái xanh, quay người muốn đi ra ngoài, Vù Già Dung tức giận ngăn lại: “Tao mới nói vài câu mày đã không chịu nổi? Cha và anh mày đã mất mạng, mày nghĩ xem bọn họ nằm dưới lòng đất có lạnh không?”

Qua nửa ngày. Phó Dương Hi cố kiềm chế cơn giận, không rên một tiếng, quay người đi lên lầu.

Vu Già Dung còn ồn ào ở sau lưng, nhưng cậu lựa chọn bỏ mặc.

……

Một đêm giày vò trên xe lửa, Phó Dương Hi mệt mỏi hết sức, ngã xuống giường đã ngủ thiếp ngay.

Cậu bắt đầu không phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.

……

Cậu cứ một mực chạy.

Tiếng gió rít rào bên tai như muốn cắt đứt một bên lỗ tai.

Đêm tối đen như mực, mặt trăng rất lớn, rất tròn, cách mặt đất rất gần, như muốn nuốt chửng hết mọi thứ. Rất lạnh, đầu ngón tay của cậu như nứt ra, khóe miệng sưng vù, trên mặt đều là máu, nhưng cậu vẫn liều mạng chạy về phía trước.

Cảm giác gấp gáp và hoảng sợ trong giấc mơ lan khắp người cậu, làm cho cả người cậu toát mồ hôi.

Bỗng nhiên có tiếng chó sủa. Liên tục, liên tục. Không phải một con mà là một đàn chó.

Trong đêm tối, đàn chó đói hung ác liên tục đuổi theo cậu, bên mũi mơ hồ cảm giác mùi máu tanh xộc tới.

Phó Dương Hi không muốn chân mình yếu đi, nhưng mắt cá chân của anh ấy đã bị cắn rất nặng, cơn đau xuyên thấu đã sớm ập đến.

Cậu lập tức ngã xuống đất, tay và khuỷu tay đều bị gãy.

Cảm giác nhói nhói lan ra toàn thân, đau đớn đến mức co rút người lại.

Cha cậu đã liều mạng tháo sợi dây thừng trên tay cậu ra, kéo dài thời gian để cậu thoát ra theo đường ống thông gió, mau chóng đi tìm cứu viện.

Cậu chạy thật xa, phổi đều muốn nổ tung, lại nhanh chóng bị đám chó kia túm về. Phó Dương Hi bé nhỏ khóc đến mức thở không ra hơi, đau lòng gần chết, cố gắng rụt chân lại, cố gắng chạy về phía trước ——

Nhưng không có biện pháp, không kịp.

Là cậu làm trễ nãi.

Cái gì cũng không kịp.

Cuối cùng hai xác chết ở nơi đó.

Toàn thân Phó Dương Hi đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, ngay lập tức ngồi dậy, cậu thở hổn hển.

Trên mái tóc ngắn màu đỏ, từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống.

Sau khi ý thức được đây chỉ là một cơn ác mộng, Phó Dương Hi lau mồ hôi lạnh trên trán, nuốt một ngụm nước bọt, rồi thoáng tỉnh táo lại. Cậu ngồi yên một hồi, miễn cưỡng ngồi thẳng dậy rồi đi đến tủ đặt ở đầu giường, lấy hai cái lọ màu trắng, rồi vặn nắp lọ ra.

Cậu đổ mấy viên thuốc ra, không cần nước, trực tiếp nuốt xuống.

Nhưng cơn buồn ngủ vẫn không ập đến.

Vào ban đêm, cậu rất khó chìm vào giấc ngủ, một khi ngủ sẽ gặp ác mộng.

Có tiếng khóc đứt quãng vang lên bên tai, Phó Dương Hi còn tưởng mình đang nằm mơ.

Kết quả không phải.

Tiếng khóc phát ra từ phòng của Vu Già Dung.

Vu Già Dung thường khóc vào lúc nửa đêm, bà mắc chứng rối loạn lưỡng cực nhẹ nhưng lần nào bà cũng nghĩ trăm phương ngàn kế trốn khỏi bệnh viện.

Sau khi khóc được một lúc, bà đi tới gõ cửa phòng Phó Dương Hi.

Giọng nói sụp đổ và tuyệt vọng lại vang lên bên ngoài cửa phòng Phó Dương Hi, vẫn lặp đi lặp lại những câu hỏi kia: “Vì sao chỉ có một mình mày được sống tiếp?”

“Vì sao ba mày kêu mày đi tìm cứu viện nhưng mày lại tới trễ như vậy?”

……

Phó Dương Hi lẳng lặng nghe.

Sau một lát, bên ngoài phòng, Vu Già Dung từ từ ngồi xổm xuống, che mặt thút thít: “Thật xin lỗi Dương Dương, mẹ có lỗi với con, nhưng mẹ thật sự rất khó chịu, con sẽ làm cho mẹ tốt một chút đúng không? Con không quên anh con —— Tất cả bọn họ đều đã quên, đã không còn ai nhớ tới anh con nữa rồi, nhưng con không thể quên.”

Phó Dương Hi không lên tiếng.

Sau một lát, Vu Già Dung có vẻ tỉnh táo hơn một chút, lục đục rời đi, tiếng khóc vẫn không ngừng.

Phó Dương Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, sương sớm mông lung.

Lại một đêm nữa trôi qua, trời đã tờ mờ sáng.

Mẹ cậu đã trách móc cậu nhiều năm như vậy, cảm thấy sao chỉ có một mình cậu trốn ra được. Có lúc Phó Dương Hi cũng nghĩ, nếu như lúc ấy cậu chạy nhanh hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút, dũng cảm hơn một chút, không bởi vì bầy chó hung dữ kia mà đi đường vòng, cho dù có bị cắn đứt một chân —— Có phải mọi chuyện sẽ không biến thành như thế này.

Người trong nhà đều cảm thấy cậu và anh trai khá giống nhau, mặt tương tự, tóc cũng màu đen, tính cách cũng giống nhau. Mỗi khi nhìn thấy cậu, lập tức nhắc nhở bọn họ, Phó Chi Hồng và Phó Triều đều đã chết, chỉ có một người thân thể yếu nhất là Phó Dương Hi còn sống sót.

Thế là tất cả mọi người đều không muốn nhìn cậu nữa.

Sau năm mười ba tuổi, Vu Già Dung luôn dùng ánh mắt đầy hận ý để nhìn chằm chằm cậu, hận dáng dấp của cậu quá giống Phó Chi Hồng.

Cậu đi nhuộm tóc đỏ.

Nhưng Vu Già Dung lại hận cậu vì cậu không còn giống Phó Chi Hồng nữa.

Vu Già Dung hận không nhìn thấy được dáng vẻ của Phó Chí Hồng trên người Phó Dương Hi, thế là lại thân thiết với Phó Chí Ý.

……

Phó Dương Hi lại nằm xuống lần nữa, hai tay gối đầu, nhìn chằm chằm trần nhà, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Cậu cố gắng để gương mặt Triệu Minh Khê xuất hiện trong đầu của mình.

—— Đôi mắt sáng long lanh, trong trẻo khi nhìn thấy cậu.

Cố gắng để nụ cười của cô lấp đầy tâm trí mình, để giọng nói của cô ấy văng vẳng bên tai mình.

—— Tớ tên là Triệu Minh Khê, mới chuyển từ lớp thường 6 lên đây.

—— Em có thể chạy thay cậu ấy được không?

……

Khẩu trang nhỏ thích cậu.

Khẩu trang nhỏ quan tâm cậu.

Ít ra cậu còn có khẩu trang nhỏ.

……

Niệm rất nhiều lần, tâm trạng ngổn ngang của cậu mới từ từ bình tĩnh trở lại.

Trong lòng Phó Dương Hi đột nhiên nổi lên một tia điên cuồng, muốn nhìn thấy Triệu Minh Khê, cảm giác đó nóng bỏng hàng đêm, đêm nay càng mãnh liệt hơn. Nếu như Triệu Minh Khê biết chuyện này, cô sẽ trách cậu sao? Cô sẽ còn nói câu ‘Tớ rất lo lắng cho cậu’ nữa không?

Phó Dương Hi không dám xác định.

Cậu nhịn không được phải đứng dậy, mang giày, mặc áo khoác, nhảy qua cửa sổ rồi đi ra ngoài. Lúc làm chuyện này, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, giống như người sắp chết cóng vội vàng muốn đi về hướng ánh sáng nóng rực kia.

Cậu lái một chiếc xe trong nhà, rồi rời khỏi đây.

Sáng sớm, trời còn nhá nhem tối, cả thế giới còn chưa thức giấc.

Phó Dương Hi một đường phi nước đại tới dưới lầu ký túc xá của trường, gương mặt bị lạnh cóng đến mức trắng bệch. Cậu thở hổn hển, lúc nhìn thấy cửa sắt, mới ý thức được dưới lầu ký túc xá của Triệu Minh Khê có bảo vệ.

Bước chân của cậu ngừng lại.

Ánh đèn vàng ấm áp bên ngoài phòng bảo vệ kéo cái bóng của cậu thật dài.

Hơi thở trắng toát ra từ miệng cậu, mi mắt cậu giống như có sương trắng ngưng đọng. Ngơ ngác đứng một lát, toàn thân Phó Dương Hi tan ra thành từng mảnh, mỏi mệt đến mức không còn chịu đựng được nổi, cậu ngồi xuống bên cạnh bụi hoa ven đường.

Cậu muốn đợi Triệu Minh Khê thức giấc, muốn khi Triệu Minh Khê xuống lầu thì cậu có thể gặp được cô ngay, muốn nhìn thấy cô sớm một chút.

Không có người nào thích cậu, bọn họ đều rất chán ghét cậu.

Nhưng chỉ cần Triệu Minh Khê thích cậu, cậu sẽ không sợ.