Em Chờ Anh Giữa Mùa Xuân

Chương 36: Thiên nga (3)



Biên tập: Rosa

Thường Hạo quay về phòng lấy chìa khóa xe chở Chung Tẫn đến đơn vị, bảo cô đứng chờ ở đại sảnh dưới lầu. Có thang máy đi từ dưới lên, lúc cửa thang máy mở ra, cô và Thang Thần Phi bất ngờ bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sợ run một chút.

Thang Thần Phi không đi một mình mà đi cùng một cô bạn gái, ngực lớn, chân dài, mái tóc xoăn đến thắt lưng, là mỹ nữ của những mỹ nữ.

Mỹ nữ nhẹ nhàng ‘ôi‘ một tiếng, vẻ mặt căng thẳng nhìn Thang Thần Phi.

Thang Thần Phi không biến sắc, nhún nhún vai.

Chung Tẫn nghĩ rằng lúc này cô chỉ có thể gật đầu với anh ta. Trước khi cửa thang máy khép lại, Thang Thần Phi vươn tay và nhét một chiếc thẻ vào. Anh ta cũng không giới thiệu bạn gái là ai mà chỉ nhìn Chung Tẫn.

“Cô cứ ra vào khách sạn như vậy sẽ doạ ông chủ người ta sợ vỡ mật đấy.”

Chung Tẫn cười: “Cây ngay không sợ chết đứng.”

Thang Thần Phi nghiêng người dựa vào vách tường: “Cũng không phải là luyện binh, cô không mệt sao? Đến đây gặp bạn hay là kẻ tình nghi?”

Thang máy tới tầng trệt, Chung Tẫn bước ra ngoài trước, cô ngoái đầu lại, mày giãn ra: “Luật sư bào chữa.”

Thang Thần Phi liếc cô một cái rồi đi ra theo: “Anh ta cho cô lợi ích gì rồi, nam sắc hay là đô-la Mỹ? Vụ án đơn giản như vậy mà cô lại thua. Phóng thủy [1] rồi sao?”

[1] giải phóng nước: từ ngữ có chứa nhiều yếu tố xúc phạm, nghĩa là: ban đầu có thể thắng trò chơi, nhưng vì một lý do nào đó, cố ý từ bỏ tất cả sức mạnh, để cho đối thủ thắng. Có nhiều lý do cho việc này, chẳng hạn như giao dịch nội gián, quan hệ chăm sóc hoặc sắp xếp chiến thuật để đạt được mục đích kiểm soát kết quả của trò chơi.

Tòa án sẽ không để cho bức tường có bất kỳ kẽ hở nào, Chung Tẫn than nhẹ:

“Anh có thể tha hồ chế giễu tôi, nhưng đừng làm nhục người khác. Tại sao anh ấy phải cần tôi phóng thủy?”

Miệng Thang Thần Phi méo xệch, vẻ mặt giống như suy nghĩ không ra: “Công tố viên quá thân thiết với luật sư bào chữa, người khác khó mà không nghĩ nhiều. Tối qua vì sao không gọi cho tôi, ít nhất tôi có thể cho em mượn bờ vai để tựa vào.”

Chung Tẫn muốn hỏi thăm chuyện của Phó Yến từ chỗ Thang Thần Phi nên thuận miệng hỏi: “Khi nào anh rảnh?”

Thang Thần Phi đang quyết truy đuổi đến cùng, thấy cô chủ động, anh ta nhìn chằm chằm vào cô: “Là em nói đấy nhé, ngày nào tôi cũng rảnh hết.”

Chung Tẫn thấy Thường Hạo đến, gật đầu nói: “Được! Hôm khác tôi sẽ liên lạc với anh.”

Thang Thần Phi nhìn hai người lên xe rồi mới xoay người lên lầu. Không chỉ có mỹ nữ mà còn có bạn tốt Giải Bân đang chờ anh ta. Trong mắt Thang Chí Vi, Giải Bân cũng là người bạn xấu điển hình. Giải Bân trông thì thô lỗ nhưng khi cười, bộ dáng lại hơi ngốc, trên thực tế hắn lại là người khôn khéo, thông minh và nhanh nhẹn.

Thang Thần Phi và Giải Bân được xem là những đối tác tốt nhất, một người có địa vị còn người kia lại có năng lực ưu việt. Giải Bân đăng kí thành lập một công ty, cái gì kiếm được tiền thì làm cái đó, lớn thì làm đường, xây cầu, sửa nhà sửa chùa, nhỏ thì bán dược phẩm, vận chuyển, hậu cần… mỗi một lĩnh vực, hắn đều mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Lúc công ty đăng ký, pháp nhân thì viết là Giải Bân, còn chủ nhân thật sự của công ty lại là Thang Thần Phi.

Từ trước đến nay, Thang Thần Phi không hề muốn đi theo con đường “làm quan” này. Trên con đường đó, ai cũng phải đeo cho mình một chiếc mặt nạ và mang theo một cái đuôi. Anh ta ngại mệt, ngại phiền.

Bây giờ, anh ta chỉ mượn vị trí này để mở rộng thêm quan hệ, chờ đến khi tình hình chín muồi, anh ta sẽ từ chức để hạ hải [2]. Khi đó, đi đến đâu anh ta sẽ chỉ là Thang Thần Phi, mà không phải là con của Thang Chí Vi.

[2] hạ hải: chỉ việc từ bỏ công việc ban đầu để tự điều hành một doanh nghiệp mới.

   “Đã gặp ai mà ngay cả Nghênh Nghênh cũng vứt bỏ vậy.” Mỹ nữ đã cáo trạng, Giải Bân phải bênh vực kẻ yếu.

Thang Thần Phi nhẹ nhàng ném một ánh mắt có điện về phía Nghênh Nghênh: “Đến quầy pha cho bọn anh hai ly cocktail đi, ngoan!”

Nghênh Nghênh uốn éo vòng eo, sẵng giọng: “Đáng ghét!” Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi.

“Sao thế?” Giải Bân là người nhạy cảm, có thể nhìn ra tâm trạng không tốt của Thang Thần Phi.

“Hỏi thăm tên luật sư đầu quăn được Viễn Phương mời đi, chẳng biết từ ngọn núi nào chạy xuống một Trình Giảo Kim, khoe khoang anh hùng cái gì! Mẹ nó!” Thang Thần Phi nhịn không được chửi tục.

Ánh mắt Giải Bân đảo qua đảo lại mấy vòng: “Anh đang ghen ư? Hay là vì chuyện gì khác.”

“Anh đừng hỏi nhiều, cứ hỏi thăm thật tốt cho tôi đi. Còn nữa, chuyện này là thế nào?” Thang Thần Phi lấy tấm ảnh trong ví tiền ra, ném lên bàn.

Giải Bân cúi đầu nhìn xem, ngạc nhiên nói: “Cái này sao có thể ở trong tay anh được?”

“Là anh chụp?”

“Đúng vậy, lúc đó thấy anh thích Land Rover như vậy liền chụp một tấm làm kỷ niệm. Tôi đã cất trong phòng làm việc.”

Thang Thần Phi cười lạnh: “Là làm kỷ niệm thật hay là lén giấu sau lưng tôi.”

“Thần Phi, anh nói lời này sẽ khiến người khác tổn thương đấy. Giữa chúng ta còn chưa đủ cởi mở sao?”

“Về nhà xem thử trong phòng còn mất thứ gì không.” Thang Thần Phi cầm ly nước đá trên bàn, uống một hớp lớn mới hạ được ngọn lửa ở trong ngực kia xuống.

Giải Bân hít một hơi lạnh, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức.

“Anh có gì quên nói với tôi sao?” Ngọn lửa vốn đã tắt bây giờ lại nổi lên.

Giải Bân lắc đầu: “Không có gì to tát. Chẳng qua là anh em thân thiết nên tính toán rõ ràng, tôi… sợ anh chịu thiệt thòi lại nhớ đến những món nợ nhỏ. Nhưng, anh cứ yên tâm đi, tôi không viết tên của anh mà dùng mật mã, trộm cũng không nhìn ra gì đâu.”

Thang Thần Phi lại không lạc quan như vậy: “Anh mau trở về tìm cho tôi, sau đó đốt hết một lần. Nếu đã mất, thì tự nghĩ ra đối sách đi.”

“Chắc không đâu, bức ảnh đó được kẹp trong một quyển sách đặt trong két sắt an toàn có đến ba mật mã, trừ phi kẻ kia là thần trộm.”

Thang Thần Phi cảnh cáo hắn: “Thần trộm cũng không xứng xách giày cho kẻ đó.”

Giải Bân lập tức hóa đá: “Rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?”

Thang Thần Phi không trả lời.

Sáng nay, khi anh ta mở máy tính thì nhận được bưu kiện số “2”, vẫn là một bức ảnh, trong bóng đêm mờ tối, hai tay Chung Tẫn vòng qua vai của Mục Đào, đầu ngẩng lên, dáng vẻ kia giống như đang làm nũng. Có điều mặt Chung Tẫn được dùng Mosaic [3] để che khuất, người không quen biết sẽ không nhìn ra là ai.

[3] nghệ thuật ghép mảnh – nói đơn giản là một loại hình nghệ thuật sử dụng những mảnh ghép nhỏ sắp xếp với nhau để tạo nên một bố cục lớn.

Giây tiếp theo, Nghênh Nghênh gọi điện thoại đến và lắp bắp nói xin lỗi, điện thoại bị hỏng, bức ảnh chụp tối qua ở tiệm lẩu cũng chưa lưu lại.

Thần Phi máy móc trả lời: Ờ, tôi biết rồi.

Dòng suy nghĩ của Giải Bân xoay chuyển rất nhanh, hắn sửng sốt trong chốc lát rồi kinh ngạc hỏi: “Có muốn tìm người hỗ trợ không?”

“Anh cứ để ý đến cửa hàng của mình là được, đây là chuyện của tôi với hắn, anh không cần nhúng tay vào.”

Giải Bân sờ mũi: “OK, nghe lời anh. Nếu cần anh em giúp gì thì cứ mở miệng.”

Thang Thần Phi vỗ vai hắn ta: “Trong lòng tôi hiểu rõ.”

Nghênh Nghênh bưng rượu đến, Thang Thần Phi nhận lấy, lại nói cười vui vẻ, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Giải Bân nhìn anh ta, cũng từ từ bình tĩnh lại.

Buổi tối, Thang Thần Phi phá lệ không ra ngoài xã giao mà về nhà sớm. Một mình ăn xong cơm tối, trong tủ lạnh có bánh sủi cảo đông lạnh, anh ta lấy ra một gói. Ăn được hai cái thì không còn khẩu vị nữa. Nhãn hiệu bánh sủi cảo đông lạnh này rất nổi tiếng nhưng hương vị vẫn kém hơn sủi cảo tự làm.

Thang Thần Phi châm một điếu thuốc, đứng trên ban công, vừa hút thuốc vừa nhìn ra phía xa, trong lòng cảm thấy cô đơn.

Thần Phi nhớ ngày bé, mẹ anh ta rất thích gói bánh sủi cảo vào chủ nhật. Anh ta đứng bên cạnh giúp, làm ra những chiếc bánh trông như cái mặt nhỏ. Mỗi lần, bà đều cho một trái táo đỏ bên trong rồi nói, ai ăn vào sẽ trở nên thông minh, mà anh ta, luôn là người ăn hết. Ngày ấy, anh ta thật ngây thơ, cho rằng mình là đứa trẻ thông minh nhất, hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Giải Bân gọi điện đến, nói rằng két sắt không có người động vào, mọi thứ bên trong vẫn còn. Đã kiểm tra trong phòng, tấm ảnh kia đã mất, hắn cũng đã đốt hết sổ sách.

Giọng nói của Giải Bân như trút được gánh nặng, nhưng Thang Thần Phi lại cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng nguy hiểm hơn. Chỉ có điều, anh ta sẽ không nói cho Giải Bân biết. Giải Bân tuy khôn khéo nhưng lại dễ cực đoan.

Trong mắt Thần Phi, chuyện dùng tiền nhờ anh em giải quyết rất thô tục, anh ta là người văn minh.

Lai lịch của Thường Hạo, Giải Bân cũng nghe ngóng được, hóa ra chỉ là một cây xương sườn [4]. Thang Thần Phi nhếch miệng, giọng nói chế nhạo, anh ta tin Chung Tẫn cực kỳ chướng mắt loại người này.

[4] chỉ những kẻ cứng đầu, cố chấp, tự kiêu.

***

Đêm nay, Hoa Bội viết bản thảo dưới ánh đèn. Chủ biên nói rằng vụ án của Thích Bác Viễn vẫn chưa có kết quả xét xử, điều này chứng minh tình hình bây giờ rất phức tạp, cô định viết một bản tin ngắn trước, rồi tiếp tục theo dõi sau.

Tin ngắn không quá mấy trăm từ. Nhưng mấy trăm từ này, Hoa Bội làm sao cũng không viết ra được vì trong đầu toàn là gương mặt ủ rủ của Chung Tẫn. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ chạy tới trước tiên, lôi Chung Tẫn đến miếu Khổng Tử, đi dạo đến khi hai chân tàn phế, nằm dài trên giường như một xác chết mới thôi.

Buổi tối ở miếu Khổng Tử, cả đường phố đều là trăm vị tạp trần, kỳ kỳ lạ lạ, mật độ của dòng người là ngực người trước dán vào lưng người sau, không có một kẽ hở nào. Thịt cừu xiên, bạch tuộc nướng, mỳ cay, chim cút chiên, đậu phụ thối,…v.v, cần cái gì có cái đó.

Bên trong những cửa hàng dưới lòng đất đều bày la liệt các loại hàng, từ đồ lưu niệm du lịch đến quần áo, dù đủ mọi nhãn hiệu nhưng toàn là đồ nhái.

“Đến miếu Khổng Tử, cậu sẽ cảm thấy thì ra cuộc sống lại có mùi vị như vậy.” Chung Tẫn từng nói.

Đã chia tay thì quyết định không bao giờ thấy mặt nhau nữa, đây là một chân lý. Nhưng,  không muốn thấy mặt không có nghĩa là không muốn nhớ. Chẳng qua, trong lòng Hoa Bội hơi loạn.

Thang Thần Phi chắc chắn là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Chung Tẫn, một cơ hội để thể hiện bản thân như vậy anh ta sẽ không bỏ qua. Nhưng, Thang Thần Phi lại xem thường chuyện đến những chỗ như miếu Khổng Tử, anh ta sẽ đưa Chung Tẫn đi đâu? Hoa Bội nâng tay tát mình một bạt tai, thật là lo bò trắng răng. Dỗ phụ nữ là sở trường của Thang Thần Phi mà.

Không quan tâm, nên thu cảm xúc lại. Phiền, thật phiền!

Vì không viết được tin ngắn, Hoa Bội cởi quần áo qua loa rồi leo lên giường nằm. Được mấy phút thì xoay người ngồi dậy, cầm di động lên định gọi cho Chung Tẫn, nhưng bấm xong dãy số, cô lại không có dũng khí nhấn nút gọi.

Một đêm này, Hoa Bội không biết mình có ngủ hay không, nhưng khi mở mắt ra, trời cuối cùng cũng sáng.

Mờ mịt lái xe đến tòa soạn báo, Hoa Bội nghĩ trong đầu: Dù sao đi nữa thì hôm nay cũng phải giải quyết xong cái bản tin mấy trăm từ này.

Mỗi lần đi qua văn phòng tạp kỹ, Hoa Bội đều dừng lại và chào hỏi mọi người, cô không phải là người vong ân phụ nghĩa. Đây là nơi nhẹ nhàng nhất của toàn bộ tòa soạn, ngày nào cũng nghe được đủ loại tin đồn.

Hóa ra, người thay thế vị trí của cô là một cô bé sinh viên mới tốt nghiệp khoa báo chí, nghe đâu có người quen ở trong nội bộ. Mỗi lần nhìn thấy cô thì luôn gọi “chị Hoa, chị Hoa” rất ngọt. Hoa Bội nghe xong có cảm giác như mình là một con Hoa hồ ly trên núi vậy. Cho nên, Hoa Bội dứt khoát nói với cô ấy rằng: “Tôi còn chưa già đâu, cô không cần quá nghiêm túc cứ gọi thẳng tên là được.” 

Cô bé mỉm cười dịu dàng, về sau thấy cô thì đổi xưng hô: Tiền bối.

Hoa Bội nổi da gà khắp người.

Người trong văn phòng tạp kỹ sáng nay đều đến đủ cả, vài người ngồi vây quanh bàn để ăn bữa sáng, Hoa Bội cũng không khách khí, đi vào trong, cầm chén sữa đậu nành rồi húp. Cô bé sinh viên vui vẻ đưa qua một miếng bánh quẩy:

“Tiền bối, chiều hôm qua, ở Viện kiểm sát đã xảy ra một chuyện xấu siêu lớn, tiền bối đã nghe chưa?”

Hoa Bội nghe cô bé sinh viên thì thà thì thầm thì miễn cưỡng trả lời: “Một nơi như Viện kiểm sát thì có thể có chuyện xấu gì?” Toàn một đám người nhu nhược và ích kỷ.

“Chính là cô kiểm sát trưởng đảm nhiệm chức công tố viên cho vụ án giết vợ của Thích Bác Viễn đấy, cô ta lén lút qua lại với trưởng khoa của mình bị vợ người ta bắt được. Người vợ chạy đến văn phòng làm ầm ĩ, còn tát cô ta một bạt tai.”

“Phụt”, Hoa Bội phun toàn bộ sữa đậu nành lên mặt cô bé sinh viên.

“Cô nói bậy bạ gì thế?”

Cô bé sinh viên tủi thân, lấy giấy lau mặt: “Người xung quanh có chụp ảnh lại, ở trên mạng cũng có, nếu không tin thì tiền bối lên xem đi. Em viết tin này nguyên một đêm, hôm nay vừa kịp in ra.”