Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 110: Chân tướng



Khả Hân suy nghĩ một lúc quyết định sẽ nghe Phan Khánh Nguyên nói chuyện gì, có lẽ anh ta thật sự có thể giải thích được một vài nghi vấn bất lâu nay của cô.

“Kim Chi, em đến hội trường trước đi, lát chị qua ngay.” - Khả Hân đem sách vở đưa cho Kim Chi sau đó cùng Phan Khánh Nguyên đi qua một chỗ khuất nói chuyện.

“Khả Hân, Khả Hân…. chị có chuyện gì thì cứ gọi em, cẩn thận một chút.” - Kim Chi mặc dù không yên tâm nhưng vẫn đành rời đi.

Khả Hân chưa từng lo lắng cho an toàn của bản thân khi ở bên cạnh Phan Khánh Nguyên. Nếu mà anh ta có ý đồ làm gì cô thì gần hai năm qua nhiều lúc ở cạnh nhau anh ta đã làm rồi. Phan Khánh Nguyên mặc dù cố chấp nhưng cô biết anh vẫn luôn tôn trọng cô.

“Anh Khánh Nguyên, rốt cuộc anh có chuyện gì muốn nói em nghe?”

“Khả Hân, em nói thật với anh đi, em và Lâm Vĩ Thành đã từng tiếp xúc thân mật chưa?” - Phan Khánh Nguyên hỏi vô cùng nghiêm túc.

Khả Hân không ngờ anh sẽ hỏi một câu như vậy, bản thân cũng ngây ra luôn. Tiếp xúc thân mật theo ý của Phan Khánh Nguyên hẳn là động chạm da thịt, cô và ‘Lâm Vĩ Thành’ dường như cũng có mấy lần.

“Tất nhiên là có rồi.” - Khả Hân đáp.

“Vậy em không thấy gì khác thường sao? Anh ta giống như người không thể ngồi dậy thoi thóp sắp chết hay là có thể ngồi xe lăn, ăn nói lưu loát trông rất khỏe mạnh?” - Phan Khánh Nguyên tiếp tục truy vấn.

“Anh ấy…. anh ấy… khá khỏe mạnh, em còn cùng anh ấy đến công ty một lần.” - Khả Hân bắt đầu hiểu những gì mà Phan Khánh Nguyên muốn nói, sự đối lập của hai Lâm Vĩ Thành.

Phan Khánh Nguyên thấy Khả Hân ấp úng thì càng khẳng định suy đoán của mình. Anh lắc đầu cười sau đó nhìn cô nhấn mạnh từng chữ:

“E là người đó không phải Lâm Vĩ Thành.”

Khả Hân ngẩn ra, hai môi mím chặt, cả người không nhịn được run lên:

“Anh nói gì vậy? Sao người đó không phải Lâm Vĩ Thành, vậy… vậy có thể là ai chứ?”

Khả Hân siết chặt nắm tay sau đó cứng rắn nói:

“Anh Khánh Nguyên, dù sao đó cũng là chồng của em, em có thể không rõ hơn anh sao?”

Khả Hân xoay người rời đi, không phải cô không tin lời của Phan Khánh Nguyên mà chẳng qua muốn bản thân tự mình xem xét lại. Nếu đó thật sự không phải chồng của cô Lâm Vĩ Thành, thì cô có khác nào trở thành trò hề trong suốt thời gian qua.

“Khả Hân, nếu không có chứng cứ xác thực thì anh cũng không đến tìm em nói chuyện.” - Phan Khánh Nguyên kéo tay cô lại.

Khả Hân dừng bước, kinh ngạc hỏi:

“Chứng cứ? Anh thật sự có bằng chứng chứng minh Lâm Vĩ Thành không phải là Lâm Vĩ Thành?”

“Anh không nói rõ được, anh cũng còn mơ hồ. Nhưng ít nhất anh có thể chứng minh người được chụp ngồi xe lăn đến công ty xử lý công việc này không phải Lâm Vĩ Thành.” - Phan Khánh Nguyên nói vô cùng chắc chắn.

Khả Hân đứng ngây ra đó, bây giờ cô không chỉ tò mò mà còn vô cùng bất an.

“Khả Hân, em có thể đến đây xem, đây là hình ảnh của Lâm Vĩ Thành lúc bị tai nạn, hình ảnh được chụp ở bệnh viện và đây là ảnh hôm ở công ty.” - Anh ta trải hai tờ báo lên trên một băng ghế gần đó.

Khả Hân cúi đầu nhìn hai tờ báo, thật sự cô không tìm được điểm gì đáng nghi:

“Đây là chứng cứ anh nói sao?”

“Em phải xem thêm cái này nữa.” - Phan Khánh Nguyên lấy trong cặp ra mấy tấm ảnh rõ nét hơn - “Em nhìn vết bỏng của Lâm Vĩ Thành được chụp trong bệnh viện bốn tháng trước đi, còn đây là ảnh lúc trên xe lăn, anh đã nhờ bác sĩ chuyên khoa xem xét rồi, không thể nào là một người.”

Phan Khánh Nguyên lại lấy điện thoại ra cho Khả Hân xem một đoạn video:

“Đây là bác sĩ chuyên khoa phân tích về hai bức ảnh, kết luận không phải một người. Hơn nữa người ngồi xe lăn xuất hiện ở công ty nhà họ Lâm là một người hoàn toàn khỏe mạnh, vết bỏng của người này là giả. Lâm Vĩ Thành thật sự bị thương rất nghiêm trọng, không thể có sức lực như này.”

Khả Hân càng nghe càng mơ hồ, vậy rốt cuộc những lần mình ở bên cạnh Lâm Vĩ Thành. Người từng ôm mình ngủ còn từng muốn làm chuyện vợ chồng với mình, rốt cuộc là ai? Khả Hân cảm thấy hai chân mình đứng sắp không còn vững nữa rồi, Phan Khánh Nguyên cũng biết cô đang bị sốc, chỉ có thể thờ dài nói:

“Chuyện đúng là khó tin nhưng là sự thật, nếu không phải trong lòng em có nghi vấn cũng đã không nghe anh nói nãy giờ đúng không?”

Phan Khánh Nguyên càng muốn Khả Hân nhìn rõ sự thật hơn nên anh ta tiếp tục lấy ra rất nhiều hình ảnh của các làn da bị bỏng, chưa lành hoặc đã lành làm minh chứng. Thật sự so với làn da của ‘Lâm Vĩ Thành’ kia thì có nhiều điểm khác biệt.

“Chuyên gia nói bị bỏng ở mức độ như Lâm Vĩ Thành không có cách nào trong vòng 4 tháng lành lại như làn da kia được. Cho là tiến trình điều trị vô cùng thuận lợi thì làm da cũng rất mỏng, thật sự không thể tiếp xúc với điều kiện ánh sáng bên ngoài, luôn phải ở trong môi trường vô trùng. Còn làn da của Lâm Vĩ Thành kia ít nhất cũng là làn da của người bị bỏng đã chữa trị 3 năm, hoặc làn da đó là giả.”

Khả Hân nghe Phan Khánh Nguyên hết đưa ra chứng cứ này lại đến chứng cứ khác, bản thân cô không biết rốt cuộc mình đang làm nghe cái gì nữa. Khả Hân cầm những nghiên cứu và báo cáo chuyên nghiệp trong tay, rơi vào trầm tư.

“Khả Hân, anh biết em đang bị sốc nhưng mà em nghĩ kỹ lại đi, lúc em gặp Lâm Vĩ Thành có thấy chỗ nào bất thường không?”

“Nếu người kia không phải Lâm Vĩ Thành thì… có thể là ai?” - Khả Hân bàng hoàng hỏi.

“Anh nghĩ đó là Lâm Vĩ Phong.” - Phan Khánh Nguyên không do dự trả lời, mặc dù anh ta gặp Lâm Vĩ Phong không có mấy lần nhưng từ thái độ và cử chỉ của anh khiến anh ta bắt đầu nghi ngờ rồi điều tra.

“Lâm… Lâm Vĩ Phong?” - Khả Hân thật sự bị sốc rồi, tại sao lại là Vĩ Phong?

Khả Hân nghĩ ra hàng trăm khả năng nhưng duy chỉ có khả năng là Lâm Vĩ Phong cô không dám nghĩ đến. Không phải cô chưa từng nghi ngờ mà vì bảo vệ trái tim bé nhỏ của chính mình nên mới vờ như không biết.

“Anh hoài nghi Lâm Vĩ Phong đóng giả thành Lâm Vĩ Thành để lừa em, bộ da giả đó ở nước ngoài không hiếm, các nghiên cứu khoa học về da rất hay tạo ra những sản phẩm thí nghiệm như vậy. Lâm Vĩ Phong muốn lừa gạt em thật sự rất dễ dàng, nếu em không phải chuyên gia sẽ không nhận ra.”

Phan Khánh Nguyên hăng hái phân tích, anh ta đâu biết lúc này Khả Hân đang vô cùng đau lòng. Khả Hân rốt cuộc cũng hiểu đôi chút, vì sao Lâm Vĩ Thành cô gặp và Lâm Vĩ Thành trong miệng của dì Ba và quản gia thật khác nhau.

Khó trách mỗi khi cô ở cùng Lâm Vĩ Thành đều cảm giác được bóng dáng của Lâm Vĩ Phong. Cô còn cho rằng bọn họ là anh em nên giống nhau, hóa ra không phải. Anh em cũng sẽ có khác biệt còn đằng này từ hơi thở, cử chỉ mùi hương đều y đúc.

Bây giờ nhớ hôm đó quản gia Thuận đi vào phòng của mình và Lâm Vĩ Thành tìm Lâm Vĩ Phong, dù mình đã nói là Vĩ Thành bên trong, quản gia vẫn luôn miệng gọi ‘nhị thiếu gia’. Rất nhiều chuyện đến cùng đã giải thích được rồi, toàn bộ người nhà họ Lâm đều biết Lâm Vĩ Phong giả dạng thành Lâm Vĩ Thành, chỉ cô là ngu ngốc bị lừa thôi.

Khả Hân đột nhiên bật cười, cười đến chua chát. Có lẽ ngay từ đêm động phòng thì người đó đã là Lâm Vĩ Phong rồi. Từ đầu đến cuối cô chỉ tiếp xúc với Lâm Vĩ Phong mà thôi, còn bị anh xem như con rối thích chơi sao thì chơi.

“Khả Hân… Khả Hân, em không sao chứ? Em nghĩ ra gì chưa?” - Phan Khánh Nguyên gọi mấy tiếng khiến cho cô bình tĩnh hơn.

“Em cảm thấy tất cả chỉ là suy đoán một phía từ anh, trên đời này cũng có rất nhiều chuyện hy hữu. Có khi Vĩ Thành là trường hợp đặc biệt, em vẫn tin tưởng vào chồng em.” - Khả Hân lựa chọn bảo toàn lợi ích chung, dù sao Phan Khánh Nguyên cũng là người ngoài, chuyện này không thể xé toạc ra trước mặt anh ta.

“Khả Hân, em còn chưa tin sao? Lâm Vĩ Phong đó không phải người tốt đâu, em đừng ngây thơ như vậy, người ta bán em, em còn thay người ta đếm tiền.”

Phan Khánh Nguyên tiến lên giữ lấy hai vai của Khả Hân muốn thuyết phục cô nhưng lại bị Khả Hân dứt khoát gạt ra:

“Anh đừng kích động, dù sao đây cũng là chuyện nhà họ Lâm, chuyện của em và chồng em, anh không nên quan tâm nhiều như vậy.”

“Anh chỉ muốn giúp em mà thôi.” - Phan Khánh Nguyên có hơi lớn giọng, anh ta không ngờ Khả Hân lại cố chấp như vậy.

“Phan Khánh Nguyên, em không cần anh giúp. Anh nhớ kỹ em là người đã kết hôn, chúng ta còn qua lại sẽ ảnh hưởng không tốt cả hai. Sau này, không có chuyện gì đừng tìm em.” - Khả Hân cự tuyệt anh ta, lúc cô xoay người rời đi, trái tim giống như đang rỉ máu.