Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 65: Cơ thể tôi khát



“Vĩ Phong, anh ngồi dậy… tôi thở không nổi.”

Cả người anh hoàn toàn đè lên cô, cảm giác giống như dính chặt lấy nhau, hiện tại hô hấp của Khả Hân cũng không được dễ dàng.

Khả Hân dùng hai tay chống ở ngực anh muốn đẩy anh ra khỏi người mình nhưng sức lực của cô so với anh lại quá bé nhỏ, nhìn chẳng khác nào cô đang cào cào ngực anh làm nũng.

“Ngoan, đừng nhúc nhích.” - Lâm Vĩ Phong thật sự không say nhưng lại muốn vịn vào cớ say để buông thả bản thân.

Lâm Vĩ Phong thật sự rất thích giữ lấy Khả Hân ở trong lòng mình, da thịt cô mềm mại, trái tim cũng mềm mại. Cảm giác có thể ôm lấy một người như vậy rất an toàn, cõi lòng luôn trống vắng của anh được an ủi rất nhiều. Đáng tiếc chỉ có anh nghĩ như vậy còn cô thì vô cùng khó chịu, tấm lưng gầy yếu bị ép xuống sàn nhà lạnh lẽo sao có thể thoải mái.

“Lâm Vĩ Phong, anh thật sự... nặng lắm đó.” - Khả Hân nức nở nói một câu, giọng điệu vô cùng bất lực, thật sự cô bị đè tới sắp đau phổi luôn rồi.

“Phiền phức.”

Lâm Vĩ Phong miệng vẫn lạnh nhạt nhưng thật sự đã ngồi dậy, hai tay ôm lấy eo cô đổi lại tư thế của hai người. Bây giờ anh ở dưới còn cô ở trên, nằm gọn trong lòng anh.

Khả Hân cho rằng bản thân sắp được tự do rồi nên lồm cồm bò dậy nhưng mới ngồi dậy được một nửa thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo ngược trở xuống. Mà đôi môi của cô và anh còn trùng hợp chạm vào nhau, Khả Hân vội vàng tránh mặt đi, cô cảm giác là anh cố ý kéo cô như thế.

Đôi môi đỏ mỏng vừa chỉ mới nếm qua một chút Lâm Vĩ Phong sao có thể dễ dàng cho cô rời đi như vậy. Anh vươn tay giữ lấy gáy cô, kéo xuống làm sâu thêm nữa hôn khi nãy còn giang dở của hai người.

Bốn cánh môi dính vào nhau, triền miên trong phút chốc, trong khoang miệng của anh đều vì hương rượu vang đắng nồng càng tăng thêm sự mê hoặc khó cưỡng. Khả Hân cảm thấy nụ hôn này hoàn toàn không phải là cưỡng đoạt, bởi vì nó quá dịu dàng, từng cử động của chiếc lưỡi kia đều vô cùng cẩn thận, sự ôn nhu này khiến cô say mê không lối thoát.

“Ưm…” - Ngay lúc Khả Hân không khống chế được phát ra tiếng rên khe khẽ cô giống như bừng tỉnh giữa cơn mộng mị.

Tại sao cô có thể phát âm thanh diễm tình như vậy khi bị em chồng hôn chứ?

Người trầm mê không chỉ có một mình Khả Hân, bàn tay đặt trên eo cô của Lâm Vĩ Phong cũng bắt đầu mơn trớn khắp nơi. Dây áo ngủ bị kéo xuống hơn một nửa, đối với anh cơ thể của cô giống như một tờ giấy trắng, không nhiễm một vết mực nào.

Tất cả những thứ nguyên lành nhất đều chỉ thuộc về riêng anh mà thôi. Lâm Vĩ Phong thích nhất là nhìn cô ở trong lòng mình, bị ‘đùa giỡn’ đến không biết gì chỉ ngoan ngoãn mà phô bày dáng vẻ say đắm mị hoặc như hiện tại mà thôi.

Khả Hân mở lớn hai mắt, cô điên rồi, cơ thể của cô, lý trí của cô đều điên hết rồi. Tại sao cô lại có thể hưởng thụ sự thân mật xác thích với anh như vậy!

“Lâm Vĩ Phong, anh cút đi!” - Khả Hân dùng hết sức ngồi bật dậy, đứng ra xa khỏi anh, cô vội vàng kéo dây áo lên, hai mắt ngấn lệ.

Lâm Vĩ Phong vẫn còn đang nằm trên sàn, hoàn toàn không nghĩ đến cô sẽ phản ứng kịch liệt như này. Anh nhìn xuống chỗ đang căng phồng ở đũng quần, giờ này cô muốn chạy thì đúng là muốn giết anh mà.

“Bây giờ không cút được, cô nhìn xem...:”

Lâm Vĩ Phong đứng dậy, cố tình phơi bày ra vùng dưới thắt lưng của mình. Anh tiến sát đến bên cạnh cô, hướng phần đang căng phồng về phía cô, Lâm Vĩ Phong muốn cho Khả Hân biết, lửa một khi đã thắp lên thì không thể không dập.

“Không!” - Khả Hân thét lên một tiếng chói tai, cô tất nhiên biết ý của anh là gì và cô cũng chắc chắn không thuận theo.

Khả Hân quay đầu muốn bỏ chạy nhưng dù cô có chạy nhanh tới mức nào cũng dễ dàng bị anh bắt lại. Hai tay anh giống như gông cùm khóa chặt eo cô, giọng nói của anh lúc này cũng khàn đặc, sặc mùi dục vọng:

“Bây giờ bỏ chạy thì quá muộn rồi.”

“Lâm Vĩ Phong, anh say rồi, tôi xuống lấy nước cho anh, uống nước rồi sẽ không sao nữa.”

“Tôi không say cũng không không khát nhưng mà cơ thể tôi thì khát…”

Lâm Vĩ Phong một tay giữ eo, một tay nâng lên gương mặt xinh đẹp của cô, cong môi nói:

“Khả Hân, đêm nay chúng ta động phòng đi.”

“…” - Khả Hân bị dọa đơ người ra, nói năng cũng bắt đầu lộn xộn - “Động phòng? Chúng ta cùng phòng? Anh điên rồi sao?”

“Không muốn động phòng sao? Không muốn làm người phụ nữ của Lâm Vĩ Phong tôi?”

Lâm Vĩ Phong thật sự muốn động phòng với cô đêm nay, bây giờ cô giống như một vì sao trời, lấp lánh trong mắt anh. Anh muốn người phụ nữ này hoàn toàn thuộc về mình, muốn thử tiếp nhận cô.

Khả Hân cười chua chát, cái gì là làm người phụ nữ của Lâm Vĩ Phong chứ. Nếu cô làm một cô gái bình thường, cô sẽ rung động thật sự vì câu nói này. Ngay cả lúc này, nếu nói không có cảm xúc gì chính là nói dối, anh thật sự là người đàn ông vô cùng thu hút quyến rũ. Nhưng vậy thì sao, cô không thể yêu anh, không thể cùng anh đi quá giới hạn.

Thời gian qua giữa bọn họ đã xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện đó càng ngày càng kéo cô vào vực sâu không lối thoát. Nhân lúc này có thể quay đầu được, cô phải tỉnh táo mà quay đầu thôi.

“Chát!”

Một tiếng đánh thật mạnh vang lên, gương mặt trắng nõn của cô đỏ bừng. Nếu giữa hai người bọn họ phải chọn đánh một người để ngăn chuyện này lại thì cô sẽ đánh chính mình.

Lâm Vĩ Phong ngẩn người, kinh ngạc không tin vào mắt mình, anh chưa từng tưởng tượng chuyện Khả Hân sẽ tự tát bản thân. Nếu có uất ức thì cái tát đó cũng nên là đánh anh mới đúng.

“Tại sao lại tự đánh bản thân hả?” - Lâm Vĩ Phong gầm lên, ôm chặt lấy cô, dịu dàng nâng mặt cô lên xem phần ửng đỏ một bên mặt, vết hằn của năm ngón tay ở trên đó càng khiến anh khó chịu trong lòng.

“Lâm Vĩ Phong, cái tát này là tôi thay anh trai của anh đánh, đánh người vợ không chung thủy này.”

Từng chữ cô nói ra vô cùng dứt khoát, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống. Khả Hân cảm thấy cái tát này rất đúng, cô sớm phải tự đánh chính mình như thế rồi. Cô là vợ của Lâm Vĩ Thành mà lại hết lần này đến lần khác đối với Vĩ Phong rung động. Cô hy vọng cái tát này có thể khiến mình tỉnh ra, quên đi những rung cảm ấy.

Lâm Vĩ Phong nghe cô nói xong thì buông lỏng hai tay, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Nếu khi nãy Khả Hân đánh anh hoặc cô chịu ngã vào lòng anh, có lẽ Vĩ Phong sẽ nói thật với cô nhưng cô lại chọn tự đánh chính mình. Người phụ nữ này quá đặc biệt, Vĩ Phong nắm bắt không được, anh vẫn là một người luôn hoài nghi với mọi thứ, một người anh không thể hiểu rõ, anh không dám tiến tới.

Khả Hân khẽ xoa xoa má mình, sau đó lau sạch nước mắt, ánh mắt bàng hoàng khi nãy của anh khiến cô an tâm hơn. Có lẽ Lâm Vĩ Phong đã tỉnh rượu rồi, sẽ không tìm cô làm bậy nữa. Cô đi xuống phòng khách thấy Kim Chi đang ngồi ở trên sofa xem sách trị bỏng của cô.

Kim Chi thấy cô đi xuống thì vội vàng hỏi han:

“Anh Vĩ Phong không sao chứ? Có say lắm không?”

Từ sau khi biết được Lâm Vĩ Phong chỉ là ‘em chồng’ của Khả Hân thì trái tim thiếu nữ của Kim Chi lại càng rung rinh. Mặc dù biết bản thân sẽ không có cơ hội nhưng vẫn không nhịn được để ý nhiều hơn.

“Không có việc gì đâu.” - Khả Hân trả lời qua loa cho có.