Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 52: Bắt gặp đúng lúc



Hơn tám giờ tối, Cố Tiểu Khả nhìn Á Lệ đã ngủ sau một ngày khóc lóc mệt mỏi. Cô thở dài chầm chậm đi ra khỏi cửa, nhìn phòng khách bừa bộn không vừa mắt cô liền dọn qua một lượt.

Thuyết phục Á Lệ lắm cô ấy mới ăn vài miếng cháo, cô ấy không ăn, Cố Tiểu Khả cũng không đành lòng động đũa. Thời gian cứ thế trôi qua, điện thoại cô cuối cùng cũng kêu lên.

Nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình, cuối cùng lòng cô cũng nhẹ nhõm hẳn đi.

Áp điện thoại lên tai, cô cất giọng mềm mại. "Vương, anh làm xong rồi?"

"Ừm, xong rồi." Trình Vương ôn nhu, sau đó lại trầm ưu vài giây như nhận xét. "Em sao thế? Giọng nói có chút uể oải."

"Em..." Cô cười gượng.

Anh bỗng cười gian xảo đưa tay lên xoa xoa khóe miệng. "Nhớ anh rồi? Bảo bối, chúng ta vừa mới xa nhau, anh nghĩ giường vẫn còn hơi ấm."

Cố Tiểu Khả đỏ mặt lắc lắc đầu bất mãn. Hừ, đã là lúc nào rồi mà Trình Vương còn bông đùa như vậy.

Thấy cô im lặng, nụ cười trên môi anh dần tắt. Anh ngồi nghiêm túc dựa mình vào ghế da. "Em đang có chuyện gì ư?"

"Em đang ở nhà Á Lệ."

Trình Vương nhướng mày. "Hai người hẹn nhau đi chơi?"

"Không phải..." Cố Tiểu Khả thở dài, cô quay lại nhìn cánh cửa phòng im lìm của Á Lệ rồi mới nhỏ giọng vào điện thoại. "Cô ấy và cái tên khốn Ngô Chí Hào cãi nhau. Tên khốn đó không ngờ còn đưa trà xanh về nhà."

"Ồ..." Trình Vương nhếch mép. Thật sự tên đó lại là người không ngay thẳng như những gì Cố Tiểu Khả nghĩ trước đó sao. Nhưng đó là chuyện của Á Lệ, Cố Tiểu Khả tham gia chăm chú đến nỗi không muốn nói chuyện với anh rồi!

"Thật đáng tức." Cố Tiểu Khả đưa tay đấm bùm bụp vào không khí.

Trình Vương gập lại tập dự án còn nóng hổi trên bàn, hơi đẩy ghế ra để đứng dậy, thấy vậy trợ lý thân cận của văn phòng anh tự giác đi đến lấy áo khoác mặc từ phía sau cho anh.

Trợ lý Tiểu Quân dáng người cao ráo, rất kiệm lời, chú tâm làm việc chưa từng để Trình Vương khiển trách. Cô ấy là trợ lý nữ mà anh hợp tác lâu dài nhất từ trước đến nay.

"Anh chưa ăn cơm." Mặc áo xong, anh lại áp điện thoại vào tai.

Cố Tiểu Khả hiểu ý, cô hơi mím môi. "Nhưng... Em nghĩ đêm nay sẽ ở lại cùng cô ấy."

Trình Vương trông có vẻ không vui, anh mặc kệ lời cô, cửa văn phòng được mở nên anh cứ thế bước đi. "Anh mua đồ ăn đến cho em."

Cúp điện thoại, Cố Tiểu Khả nhìn màn hình là ảnh của Trình Vương lúc đang ngủ say mà cô lén chụp từ lâu trước đây. Nét đẹp mộc mạc của anh khiến cô không rời mắt.

Trên đời này cô sợ nhất là được ai đó đối xử rất tốt với mình. Cô sợ khi quen với những thứ tốt đẹp, điều không may xảy ra cô sẽ không kịp đối đầu.

Đúng lúc này những tiếng rầm rầm ngoài cửa cắt ngang những dòng suy nghĩ vẩn vơ của Cố Tiểu Khả.

Rầm rầm...

Cố Tiểu Khả đứng bật dậy hoang mang, phải làm sao đây, Á Lệ vừa mới chợp mắt được lúc. Ai mà lại vội vàng thế chứ.

Cô chạy đến mở cửa, ánh mắt ngay lập tức dừng lại trên gương mặt thân quen Ngô Chí Hào.

"Là anh?" Lửa nóng trong lòng dâng lên. Cố Tiểu Khả nhíu mày như muốn đánh người. "Anh quay lại làm gì!"

Ngô Chí Hào tỏ vẻ khổ sở. "Cô vẫn còn ở đây à?"

"Tất nhiên rồi, anh vô tâm đến nỗi nghĩ tôi sẽ bỏ rơi cô ấy như anh sao?"

"Tôi..." Ngô Chí Hào mấp máy đôi môi khô khốc mà trong mắt Cố Tiểu Khả nó thật xấu xí.

Đang định đóng cửa lại thì bị Ngô Chí Hào dùng tay giữ. Cố Tiểu Khả sức không so được với anh ta bèn tức giận. "Đừng lởn vởn quanh Á Lệ. Để cô ấy yên, quần áo anh tôi sẽ bảo cô ấy gấp lại rồi đem trả, đi đi!"

"Tôi lấy tiền xong sẽ đi." Ngô Chí Hào xuống giọng.

"Ha..." Cố Tiểu Khả cười nhạo báng. "Tiền? Anh có tiền ư?"

"Tôi đương nhiên là..."

Câu nói còn chưa thốt hết ra thì đã bị một giọng nam nhân khác chen vào.

"Cố Tiểu Khả, anh đợi em cả ngày nay rồi. Còn chưa về ư?"

Chương Hạo Hiên!

Cố Tiểu Khả tròn mắt kinh ngạc. "Sao anh còn ở đây? Tôi có nói anh đợi tôi đâu."

Nhân lúc Cố Tiểu Khả bị phân tâm, Ngô Chí Hào bèn đẩy cửa vào nhanh.

"Ngô Chí Hào, anh đứng lại!" Cố Tiểu Khả cao giọng quay vào trong nhìn Ngô Chí Hào tự nhiên đi lại trong nhà.

"Em đâu có nói anh cứ đi đi. Vậy thì anh cũng cứ đợi." Chương Hạo Hiên xoay cánh tay nhức mỏi, cả thân vặn vẹo vì ngồi trong xe ô tô quá lâu.

Thấy Chương Hạo Hiên nói cũng đúng, Cố Tiểu Khả chỉ cười trừ, cô đi đến trước mặt anh. "Xin lỗi, bây giờ anh đi được rồi, tình hình bên trong có hơi phức tạp."

Chương Hạo Hiên nhìn bên trong nhà rồi lại nhìn Cố Tiểu Khả, biểu cảm khó khăn cùng ánh mắt không bằng lòng khiến anh cũng không mấy vui vẻ gì. "Vậy anh đi trước." Anh đưa tay lên xoa xoa đầu cô một cách dịu dàng.

Cố Tiểu Khả không tránh kịp cánh tay, lại vô tình nhìn thấy bóng đen phía sau Chương Hạo Hiên. Người đó nhìn về phía hai người bằng đôi mắt đen tối đằng đằng sát khí.

Trình Vương!