Em Chưa Từng Có Ý Định Ngừng Thích Anh

Chương 54: Sự mờ ám



San San đi theo sau Trình Vương. Trực tiếp nhìn họ lên xe mà Cố Tiểu Khả lại cảm thấy không an tâm.

San San bằng cách nào đó đã dụ dỗ được Ngô Chí Hào, một người yêu Á Lệ như thế. Liệu cô ta có chuyển đổi đối tượng sang Trình Vương không, dù sao anh ấy còn hoàn mỹ hơn Ngô Chí Hào gấp trăm nghìn lần. Nếu San San là vì tiền... Vậy đổi đối tượng sang Trình Vương cũng không có gì là lạ.

Cô lắc lắc đầu tự phủ nhận. Không được nghĩ xấu cho anh ấy! Trình Vương tuyệt đối không phải loại người có quan hệ với hạng người rẻ tiền như cô ta. Sợ rằng sự phũ phàng của anh khiến San San cũng phải khiếp sợ mà xa lánh. Trình Vương của cô không phải là người hai lòng, càng không dễ thay lòng đổi dạ. Gần hai năm qua kể cả anh không nói cô cũng biết Trình Vương nhất định từ chối biết bao người xinh đẹp, tài giỏi rồi. Đều là vì đã có Cố Tiểu Khả cô.

Định xoay lưng quay vào trong, nhưng Cố Tiểu Khả lại như chôn chân khi thấy Trình Vương không cản San San ngồi ở ghế lái phụ. Nơi mà chỉ có cô được ngồi từ trước đến nay...

Như vậy cũng được sao?

Trình Vương liệu có cảm giác muốn bảo vệ, che chở cho người con gái tựa lá liễu đó?

Cô buồn sầu ngưng dòng suy nghĩ lại. Đi tới đỡ Á Lệ dậy. "Được rồi, có gì vào nhà nói tiếp."

Á Lệ thở hồng hộc ra vài dòng khói trắng vì trời lạnh, xiêu vẹo đứng dậy suýt nữa ngã xuống, may có Ngô Chí Hào bên dưới đỡ lấy cô.

"Buông ra!" Á Lệ nhăn mặt.

Ngô Chí Hào lập tức thả lỏng tay một chút, nhưng mắt vẫn nhìn Á Lệ khiến cô ấy yếu lòng lại bật khóc như một đứa trẻ.

Thừa cơ hội này Ngô Chí Hào bế bồng cơ thể nhẹ bẫng đi của Á Lệ đi vào trong nhà. Nhìn đôi chân tím tái của Á Lệ, Ngô Chí Hào siết chặt nắm tay như muốn tức giận vì cô ấy đã không tự biết chăm lo bản thân.

Cố Tiểu Khả đưa tay lên giữa không trung định ngăn hắn lại, nhưng cuối cùng lại ngồi xổm xuống nhặt tiền mà Á Lệ vừa vứt tung tóe. Như vậy cũng tốt, hai người họ có lẽ nên nói chuyện bình tĩnh với nhau thay vì gào thét rồi.

Bên ngoài thành phố sầm uất, xe lao qua những con phố đông đúc sáng ánh đèn và những tòa nhà cao chọc trời. Trong xe Trình Vương không ngừng tăng tốc độ, người phụ nữ bên cạnh lại xem đó là điều quen thuộc không có gì đáng sợ.

San San nhìn Trình Vương, ánh mắt thâm tình đi cùng hoài niệm nhưng không nói gì.

"Tại sao phải là cậu ta?" Trình Vương cuối cùng cũng lên tiếng phá tan bầu không khí khó chịu trong xe, tuy nói chuyện với San San nhưng đôi tay thon dài và ánh mắt vẫn nhìn về phía trước tập trung lái xe.

San San có chút nhói lòng. Không ngờ sau bao năm vừa gặp lại cô đã nhận lại được câu hỏi này của anh.

"Chỉ là... Trùng hợp." San San vừa nói vừa quay sang phía cửa xe lén đưa tay lên gạt nước mắt.

Trình Vương nhìn qua gương chiếu hậu phía trước có thể thấy hiểu tình cảnh của San San, anh thở hắt ra.

"Cần bao nhiêu?"

San San mở to đôi mắt, mái tóc hạt dẻ bay chạm vào bờ môi. Cô ta quay sang nhìn anh, vừa hay cũng thấy anh vừa nhìn mình nhưng quay đi nhanh chóng.

"Ha... Anh có hạnh phúc của riêng mình, nhưng lại ngăn em đi tìm hạnh phúc của em sao. Vương, anh thật quá đáng."

Trình Vương lập tức tấp vào một lề đường vắng vẻ, anh vươn tay giữ lấy cổ tay San San thật mạnh, ánh mắt có chút đáng sợ nhưng không khiến San San thay đổi sắc thái.

"Á Lệ là bạn thân của cô ấy. Ngô Chí Hào rõ ràng là bạn trai của Á Lệ, em xen vào có lợi ích gì? Anh sẽ tìm cho em một người tốt."

"Người tốt..." San San hừ hừ miệng rồi nhìn bàn tay kia đang siết chặt mình một cách đau đớn, nước mắt cô ta lại lăn dài. "Anh biết rõ là em chỉ yêu mình anh, anh biết rõ em còn yêu anh."

Trình Vương dần thả lòng bàn tay, thu người về anh lập tức đập mạnh tay vào vô lăng như xả cơn giận. "San San, đừng đòi hỏi những thứ mình không có được."

San San lau nước mắt, cười ngọt. "Đúng vậy, những thứ em không có được, vậy người khác cũng đừng mong có được."

"..."

"Cô ấy là người yêu anh sao?"

"..."

"Không trả lời cũng được. Em không tệ đến mức phá hoại hạnh phúc của anh. Nhưng Ngô Chí Hào... Em đã lựa chọn thì sẽ không buông tay." San San mở cửa xe.

"Tại sao?" Trình Vương nhìn sang.

"..."

"Em còn trẻ, đừng phạm sai lầm."

"Sai lầm? Gặp anh đã là sai lầm." Đóng cửa xe lại, San San chạy về phía trước, không quá vài bước chân đã ngã khụy xuống.

Trình Vương mở to mắt, cuối cùng cũng phải mở cửa bước xuống xe.

Phía bên kia đường trái chiều, Chương Hạo Hiên lái xe chầm chậm lướt qua, gặp khung cảnh quen thuộc giữa Trình Vương và cô gái nọ, không cần ai nhắc nhở liền lấy điện thoại chụp một tấm San San đang ôm lấy Trình Vương.

"Hừ, chuyện gì đây?" Chương Hạo Hiên nhếch khóe miệng. Vội xoay vô lăng đi đến nơi giao đường hai chiều để theo dõi cặp đôi ám muội kia.

Tại nhà của Á Lệ. Ba người ngồi đối mặt nhau.

"Ý của anh là anh và cô ta thật sự không có quan hệ gì?" Cố Tiểu Khả gặng hỏi.

Ngô Chí Hào gật đầu rồi nhìn Á Lệ. "San San mồ côi bố mẹ, một mình đến đây nhập học, thấy cô ấy có hoàn cảnh khó khăn cần giúp đỡ tôi lại không thể mở mắt mà nhìn không. Vài lần tôi có gọi cô ấy đi ăn uống cùng bạn bè, cô ấy vốn không có tiền và nơi để ở..."

"Đó là chuyện của anh ư?" Á Lệ mất giọng, lời nói cũng khó nghe.

"Anh xin lỗi." Ngô Chí Hào hạ giọng.

"Những lần trước chỉ là trùng hợp? Áo... Vân môi?" Cố Tiểu Khả giúp Á Lệ rạch ròi.

Ngô Chí Hào gật đầu thẳng thắn.

"Hứa với em...đừng dây dưa với cô ta nữa được không?" Á Lệ nhẹ nhàng nói, nhưng không nhìn Ngô Chí Hào.