Em Có Phải Người Năm Đó?

Chương 19



Sau khi tiễn Uyển Vân về thì Hạ Du lại nhốt mình trong phòng sách, cô cần làm ra 1 bản kế hoạch cụ thể cho việc chọn thực phẩm cho Thiên Hạ. Sau khi làm xong cô liền gửi cho La Thiên, cần anh thông qua bản kế hoạch này thì cô mới có thể làm bước tiếp theo. Gửi xong bản kế hoạch Hạ Du đi ra hâm nóng đồ ăn và dùng bữa tối, lúc trưa dì Uyển Vân nấu đủ cho cô ăn 2 bữa chắc dì biết là tối cô ở 1 mình sẽ lười nấu ăn chăng. Vì ăn 1 mình nên cô ăn bữa tối rất nhanh, vừa dọn dẹp xong thì điện thoại vang lên nhìn tên người gọi là La Thiên. Hạ Du liền bắt máy:

- Alo

- …

- Anh thấy bản thiết kế đó như thế nào?

- …

- Tôi dựa theo tình hình của công ty để làm bản kế hoạch đó, anh xem qua được thì mai chúng ta gặp nhau tôi sẽ nói rõ hơn.

- …

- Được 9h sáng mai tôi sẽ tới công ty gặp anh.

- …

- Khi nào tới nơi tôi sẽ gọi trước cho anh, không vấn đề gì.

- …

- Được hẹn gặp anh ngày mai.

- …

- Tạm biệt.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô dọn dẹp qua căn nhà rồi lấy đồ đi tắm. Cô có thói quen đi tắm trước khi ngủ, như thế sẽ giúp cô ngủ ngon hơn. Tắm xong cô mặc 1 bộ pijama thoải mái màu xanh mint, Hạ Du rất thích màu này vì nó làm cô thoải mái và dễ chịu. Nhà của cô có 1 cái ban công nhỏ ở phòng khách, nên Hạ Du để 1 cái ghế đẩu và 1 cái bàn nhỏ để tối cô hóng mát và uống trà thư giãn. Hạ Du mang 1 quyển sách ra ban công, ban nãy cô đã pha 1 tách trà hoa cúc thơm thơm để uống. Mấy hôm nay Hạ Du đang thích tìm hiểu về lịch sử nên cô đang đọc 1 quyển sách dã sử ngày xưa, hôm nay trời xanh gió hiu hiu khá mát mẻ. Trời đầu hè không khí không quá nóng, Hạ Du say sưa đọc sách. Khi đọc sách cô rất chăm chú không để ý xung quanh, nên không để ý dưới tầng ngay gốc cây đối diện có 1 bóng người đang đứng dưới đó. Nhà cô ở tầng 3, hướng nhìn của người đàn ông đó chính xác nhìn thẳng lên hướng ban công nhà cô. Hạ Du ngồi cạnh lan can, nên từ dưới có thể rõ gương mặt của cô. Ánh đèn điện chiếu trực tiếp lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, người đàn ông đứng dưới bóng cây đứng nhìn đến gây người. Bất chợt điện thoại vang lên, nhìn người gọi tới người đàn ông hơi nhíu mày rồi bắt máy:

- Alo

- …

- Tôi đang bên ngoài.

- …

- Có chuyện gì?

- ….

- Không phải việc của anh.

- …

Nói chuyện điện thoại xong thấy đèn ở tầng 3 đã tắt, người đàn ông liền lặng lẽ rời đi. Khi tiếng xe hơi ngày càng xa, từ tầng 3 Hạ Du ngó đầu ra ban nãy cô cảm giác có người đang nhìn cô nhưng nhìn xuống không thấy ai. Hạ Du liền tắt điện ban công rồi nấp sau bức tường cạnh ban công để quan sát, cô nương theo ánh sáng của ánh trăng nhìn thấy có bóng người đàn ông lờ mờ. Nhưng xa quá cô không thể nhận ra người đó là ai, cô chỉ thấy dáng người rất quen thuộc. Thấy chiếc xe yên lặng rời đi Hạ Du nghĩ người đó sẽ không gây hại gì cho mình, nên cũng không để ý nữa đóng cửa đi vào nhà nghỉ ngơi. Ngày mai cô còn rất nhiều việc phải làm không thể ngủ muộn, trước khi ngủ cô kiểm tra điện thoại. Có vài tin nhắn của Lãng Nhu, Hạng Vũ, dì Uyển Vân và La Thiên. Lãng Nhu thì hỏi cô 1 số việc, Hạng Vũ và dì Uyển Vân thì dặn cô ăn uống nghỉ ngơi, còn La Thiên thì gửi địa chỉ công ty và số điện thoại của trợ lý riêng của anh và bảo cô mai tới thì gọi trực tiếp cho trợ lý. Trả lời tin nhắn xong hết thì Hạ Du bắt đầu ngủ, cả ngày hôm nay cô không đi làm nhưng bận rộn cả ngày cũng rất mệt vừa nằm xuống đã ngủ mất rồi.

- ---

La Thiên đang đọc lại bản kế hoạch của Hạ Du gửi lúc tối, anh rất hài lòng với bản kế hoạch này nó cũng giống với bản kế hoạch anh viết ra chỉ cần sửa lại 1 chút là được. Đang xem xét thì điện thoại của anh vang lên, nhìn người gửi tin nhắn là Hạ Du anh hỏi nhíu mày nghĩ:

“ Cô bé này, giờ còn chưa ngủ sao?”

Thấy cũng muộn rồi anh không trả lời lại nữa, chắc giờ cô cũng ngủ rồi. Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa La Thiên đứng lên mở cửa thì thấy Uyển Vân tay đang cầm cốc sữa nóng, liền tránh sang 1 bên nói:

- Mẹ vào trong đi, sao giờ mẹ còn chưa ngủ?

Uyển Vân đi vào, đặt ly sữa lên bàn nói:

- Nãy mẹ nghe quản gia Âu nói con về muộn, nên mang sữa lên cho con. Uống đi rồi làm tiếp, sức khỏe mới hồi phục đừng làm việc quá sức.

La Thiên nhận lấy sữa, uống 1 ngụm:

- Con biết rồi, nghe ba nói hôm nay mẹ sang nhà Hạ Du? Trước giờ con có thấy mẹ thân thiết với ai như thế đâu?

Uyển Vân nghe con trai nói vậy cũng không giấu nói:

- Ừ lúc trưa mẹ đến quán thấy nhân viên bảo con bé không được khỏe nên sang xem thế nào.

La Thiên giả bộ khổ tâm:

- Sáng thì mẹ nấu cháo cho cô ấy, trưa thì sang nhà cô ấy nấu cơm trưa cho cô ấy, tối thì mẹ đặt sữa nóng cho cô ấy. Người ngoài không biết còn tưởng cô ấy mới là con của mẹ.

Uyển Vân bị con trai chọc cười, dí dí trán con trai:

- Bố nhà anh, lại còn ghen tị với con bé, tại mẹ thích cô bé ý. Cô bé rất giống dì Tưởng Lam của con. Mạnh mẽ kiên cường luôn tiến lên trước.

Nghe mẹ nhắc tới dì Tưởng Lam, La Thiên liền cười nhẹ:

- Con vẫn nhớ năm cong 3 tuổi không biết mẹ chọc gì dì Tưởng Lam mà bị dì ý dỗi suốt mấy ngày, xong mẹ lại dỗi ngược lại ba làm ba lo lắng mấy hôm.

Nghe con trai nhắc lại chuyện xưa Uyển Vân đánh vài tay con trai:

- Giỏi nhỉ, giờ lớn rồi học cả được cách trêu mẹ. Sau con có vợ mẹ sẽ kể chuyện xấu của con cho vợ con nghe.

- À đúng rồi, hôm nay Hạ Du hỏi mẹ về quan hệ của nhà chúng ta với Đặng gia. Chắc con bé đọc được thông tin Minh Luân là phó giám đốc công ty Thiên Hà, có thể mai con bé sẽ hỏi con đó.

La Thiên nghe thế cũng không bất ngờ gì, nhàn nhạt đáp:

- Con biết rồi, giờ La phu nhân đi ngủ đi nào. Không ngày mai La tổng lại trách lên đầu con bây giờ.

Uyển Vân đứng lên trước khi đi ra ngoài quay lại dặn dò:

- Nghỉ ngơi sớm đi, cái gì không quan trọng mai làm rõ chưa.

La Thiên tiễn mẹ ra cửa gật đầu với bà, thấy bà đi lên phòng anh mới đóng cửa lại đi về phía bàn làm việc nghĩ:

“ Hạ Du hỏi chuyện liên quan tới Minh Luân không lẽ 2 người họ quen nhau?”

~ Còn tiếp ~