Em Có Phải Người Năm Đó?

Chương 7: Gặp lại anh hai



Ngày hôm sau, Lãng Nhu cùng Hạ Du tới chỗ cô muốn thuê làm tiệm bánh để làm thủ tục thuê cửa hàng. Ban đầu anh và Hạng Vũ muốn mua đứt cửa hàng cho Hạ Du luôn, nhưng cô không chịu cô không biết mình có làm ở đây lâu dài hay không. Nên cô không muốn cả 2 tốn tiền như thế, 2 người nghe thế liền tôn trọng quyết định của cô không ý kiến gì nữa.

Lãng Nhu tới cửa hàng, liền đi xung quanh coi vị trí và địa hình xem có gì không. Còn Hạ Du thì vào trong cửa hàng để gặp chủ nhà, cô muốn nhanh chóng xong trong sáng nay vì chiều nay cô còn tới chúc mừng tân hôn chị gái thân yêu của mình chứ. Hạ Du bước vào cửa thấy 1 người phụ nữ đang ngồi bên trong chờ cô, Hạ Du liền đi tới mỉm cười với người đó:

- La phu nhân, bà tới sớm thế?

Người ngồi trên ghế nghe thế liền đứng lên, mỉm cười với cô rồi đưa tay mời cô:

- Mời cô Hạ ngồi, tôi nghe quản lý nói cô muốn thuê lại cửa hàng của tôi?

Hạ Du mỉm cười ngồi xuống, nói:

- Vâng, hôm trước đi ngang qua có thấy cửa hàng muốn cho thuê lại, nên tôi muốn thuê lại để mở cửa hàng bánh kem và trà chiều ạ.

Uyển Vân gật đầu đưa bản hợp đồng ra trước mặt cô:

- Cô đã thẳng thắn thế thì tôi cũng vào việc luôn, đây là hợp đồng. Cô đọc đi được thì chúng ta ký hợp đồng luôn.

Đây là cửa hàng hồi môn của Uyển Vân, mẹ ruột bà để lại cho bà khi bà chuẩn bị lấy La Thao. Lúc trước cũng chỉ bán đồ ăn nhanh bình thường, dạo này người thuê trước không đủ tiền duy trì nữa nên muốn trả lại. Đúng lúc cô gái này muốn thuê. Giờ Uyển Vân bà ở nhà để lo cho gia đình nên bà cũng không muốn buôn bán gì, chỉ muốn cho thuê đi cho bớt uổng vị trí của cửa hàng. Cửa chính bị đẩy ra, Lãng Nhu bước vào anh ngồi xuống cạnh Hạ Du gật đầu chào Uyển Vân:

- Chào La phu nhân, tôi là Lãng Nhu bạn của Hạ Du. Rất vui được gặp bà.

Uyển Vân cũng vui vẻ chào lại anh:

- Chào cậu Lãng, hai người cứ đọc hợp đồng có gì thắc mắc cứ hỏi tôi.

Lãng Nhu mỉm cười gật đầu, Hạ Du đọc xong đưa cho anh bảo:

- Anh đọc xem có gì thắc mắc không, em không thấy có gì thắc mắc hết.

Lãng Nhu đọc qua hợp đồng, quay lại bảo với Uyển Vân:

- La phu nhân, tôi muốn thay đổi chút điều khoản đóng tiền nhà. Tôi muốn đổi thành 6 tháng 1 lần được chứ? Với điều khoản nếu có hỏng thiết bị sử dụng có sẵn từ đầu thì 2 bên sẽ chịu chung mỗi bên 1 nửa.

Uyển Vân nghe xong vui vẻ gật đầu:

- Được thôi, cứ theo ý cậu Lãng đây.

Sau khi thêm điều khoản xong, Lãng Nhu trả tiền nhà 6 tháng luôn cho Uyển Vân vì anh muốn ngày mai bắt đầu sửa chữa lại để kịp năm học mới sẽ khai trương quán.

Xong xuôi cũng là trưa, Uyển Vân tạm biệt hai người để trở về nhà. Lãng Nhu thì đưa Hạ Du đi ăn trưa rồi chuẩn bị để chiều còn đi tới đám cưới với anh. Hai người tới nhà hàng của Lãng Nhu, sau khi gọi món xong Hạ Du mới lên tiếng:

- Anh thấy vị trí ở đó thế nào?

Lãng Nhu chống cằm suy nghĩ:

- Anh thấy vị trí ổn, nhưng xung quanh cũng không quá là đông đúc người ở. Chúng ta cứ mở cửa hàng thử mấy tháng xem sao, không ổn thì chúng ta sẽ bàn việc khác.

Hạ Du mỉm cười chân thành nói với Lãng Nhu:

- Cảm ơn anh, anh và Hạng Vũ luôn hết lòng giúp đỡ em. Em mang ơn hai người nhiều lắm.

Lãng Nhu cốc đầu cô nói:

- Con bé này lại bắt đầu, em quên năm đó chúng ta hứa gì với nhau sao?

Hạ Du lắc đầu:

- Em không quên, nhưng em vẫn phải cảm ơn mọi người.

Bất ngờ từ bên ngoài có 1 tiếng nói:

- Chỉ cảm ơn anh cả với anh ba, thế còn người anh hai này em vứt đi đâu hả Tiểu Du.

Hai người quay lại thì ra là Chu Lai, Lãng Nhu mỉm cười nói:

- Chịu về rồi đấy, anh tưởng em ở bên đó luôn.

Chu Lai ngồi xuống bên cạnh Hạ Du, quơ quơ tay trước mặt cô gọi:

- Tiểu Du, sao thế thấy anh về bất ngờ quá à?

Hạ Du giật mình:

- Anh hai, anh về lúc nào đó? Sao không bảo em ra đón anh.

Chu Lai cười thần bí:

- Đi về bất ngờ mới vui, chứ về ai cũng biết còn gì vui.

Lãng Nhu gọi người mang thêm bộ bát đũa nữa ra cho Chu Lai, sau đó ném cho cậu khăn ướt nói:

- Lau tay đi, tay vừa đi ngoài đường về cứ chạm vào Tiểu Du. Em ý mà ốm em chết với Hạng Vũ.

Chu Lai nhận lấy khăn ướt lau sạch tay, nói:

- Thằng nhóc ý làm gì có ở đây anh cứ lo.

- Ai vừa nhắc tôi thế, Chu béo ú sao?

Mọi người không quay ra cũng biết đó là ai, Chu Lai tặc lưỡi:

- Chú mày sau đốt hương muỗi cũng lên nhỉ?

Hạng Vũ đi vào ngồi cạnh Lãng Nhu, thuận chân đá Chu Lai 1 cái nhíu mày:

- Chứ không phải sợ anh không gặp em nhớ thì em cất công chạy sang đây làm gì?

Hạ Du và Lãng Nhu cùng đồng thanh:

- Hai người có thôi không? Cứ gặp nhau là như chó với mèo.

Sau đó cả bốn người cùng ngồi ăn trưa với nhau, Hạng Vũ vừa lau đũa của mình vừa hỏi:

- Tiểu Du sáng em với anh cả đi ký thuê cửa hàng sao rồi?

Hạ Du gật đầu nói:

- Xong rồi, bọn em ký hợp đồng 6 tháng một. Mai có thể bắt đầu sửa sang cửa hàng, đầu năm học mới là kịp khai trương.

Chu Lai gật gù:

- Đúng là anh cả, làm gì cũng lẹ. Em vừa biết tin Tiểu Du muốn mở cửa hàng thì anh đã cùng em ấy đi thuê xong.

Lãng Nhu nhàn nhạt:

- Chứ chờ chút về thuê cho em ấy thì chắc bọn anh khai trương xong rồi.

Chu Lai lắc đầu:

- Anh phải tin tưởng năng lực của em chứ, em làm việc có kém gì Hạng Vũ đâu.

Lãng Nhu gật đầu:

- Ừ không kém. Hạng Vũ phát một em phát mười. Là ai muốn lấy le với bạn gái mà mượn BMW của anh vừa mua để đi chơi, xong kết quả hỏng tan cái xe của anh? Anh còn chưa tính sổ với em đâu đó.

Chu Lai nghe thế cười hề hề đánh trống lảng:

- Tiểu Du, em ăn cá đi nhìn em gầy quá rồi.

Hạ Du nhíu mày:

- Anh hai đi trốn tình yêu lâu quá xong quên mất em ghét cá à?

Chu Lai đừng tiu nghỉu gắp cá về bát mình, còn Hạng Vũ thấy Chu Lai bị quát như thế liền vui vẻ ăn cơm rất ngon.

Kết thúc bữa ăn trưa chỉ có Chu Lai là không vui vẻ gì cho lắm, còn lại mọi người ai cũng vui. Rồi mọi người tạm biệt nhau, Hạ Du đi cùng Lãng Nhu để chuẩn bị cho tiệc tối nay, tối nay cô phải cho đôi cẩu nam nữ kia tỏa sáng mới được.

~ còn tiếp ~