Em Có Rất Nhiều Tiền Nha

Chương 14



"Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ?"

"Dạ?"

"Ngẩn người cái gì." Quan Nguyên Bạch nói, " Ông nội hỏi em kìa."

Quan Tri Ý lấy lại tinh thần, ngước mắt, mang mê man trong đáy mắt đè xuống: "A, ông nội, làm sao vậy?"

"Không có việc gì, hỏi con về bao giờ, có việc gì bận không?"

"Cái này à, khoảng thời gian trước con quay một chương trình giải trí......"

Quan Tri Ý kể một số chuyện thú vị lúc quay cho Thích Danh Thắng nghe, chỉ là cô nói thế nào cũng không thể bày ra vẻ mặt vui tươi, trong lòng giống như bị một tảng đá đè xuống.

Sau đó, Thích Danh Thắng trở về phòng nghỉ ngơi, Quan Tri Ý và Quan Nguyên Bạch cũng tính về nhà.

Thích Trình Diễn đưa hai người ra cửa, từ Thích gia tới cổng, Quan Tri Ý đột nhiên quay đầu lại.

Thích Trình Diễn đứng ở cửa nhìn theo: "Làm sao? Rơi đồ?"

Quan Tri Ý lắc đầu, cười một cái: "Vừa rồi ông nội nói, anh thích Dương Mộng Giai sao. "

"Thích?" Thích Trình Diễn cười một chút, "Việc này em rất tò mò à?"

"Đương nhiên, em nhớ mấy năm trước có gặp qua Dương tiểu thư, thực sự rất xinh đẹp, gọi là Dương Mộng Giai?"

Thích Trình Diễn nghĩ nghĩ: "Ừ."

Quan Tri Ý nói, "Cho nên anh thật sự thích chị ấy à."

Thích Trình Diễn gõ đầu cô: "Hỏi nhiều như vậy làm gì."

"Thì...... Tò mò mà." Quan Tri Ý bên cạnh cầm lấy bàn tay, "Hơn nữa, anh nên mang bạn gái về ra mắt ông à."

Bạn gái hai chữ này nói ra thật sự khó khăn.

Thích Trình Diễn lại cười: "Bạn gái? Nhanh như vậy đã giúp anh kết luận, nhỏ tuổi đừng bận lòng chuyện của anh."

Quan Nguyên Bạch: "Hôn sự của đại thiếu gia nhà cậu ai không phiền lòng, ít nhiều thì sẽ có con mắt nhìn chằm chằm cậu."

Thích Trình Diễn liếc mắt nhìn anh: "Cậu không biết xấu hổ còn nói tớ à?"

"Nhà tớ còn chưa tới mức bắt tớ đi xem mắt."

"Thật ghê gớm."

"Là rất tuyệt."

Quan Nguyên Bạch có chút đắc ý, "Được rồi Tiểu Ngũ, chúng ta đi về."

Quan Tri Ý bị Quan Nguyên Bạch lôi kéo trở về nhà.

Quan Nguyên Bạch cũng không có phát hiện Quan Tri Ý có điểm không thích hợp, chỉ là anh vừa đi thì nhớ đến một chuyện, lấy ra di động gửi tin nhắn cho Thích Trình Diễn.

Thích Trình Diễn vừa xoay người đi vào nhà, thì di động rung lên.

Quan Nguyên Bạch: 【 Lần trước ở khách sạn gặp phải nữ nghệ sĩ được cậu che chở kia, không phải là bạn gái cậu? 】

Thích Trình Diễn dừng chân, quay đầu lại nhìn.

Cuối con đường, hai bóng người đã đi xa.

Thích Trình Diễn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bên cạnh Quan Nguyên Bạch, khóe môi hơi hơi một cong.

【 Không phải. 】

Thực sự có vấn đề.

**

Cả nhà họ Quan ăn Tết đều sẽ tập trung lại với nhau, bữa cơm tất niên sẽ tùy theo năm, năm nay đến lượt ở nhà Quan Tri Ý.

Giữa trưa, ông bà nội rồi nhà bác cả nhà bác hai, đều lục đục kéo nhau đến.

Lúc Quan Tri Ý từ trên lầu xuống, phòng khách đã đầy người ngồi, nhưng trừ một đứa con nhà bác cả, vẫn chưa thấy mặt các anh chị khác.

Quan Tri Ý đi tới phòng khách, chào hỏi mọi người, xong rồi tìm lí do mà rời đi.

Nghĩ đến việc mấy người ngồi đây đều không có suy nghĩ giống nhau cô mới không muốn ở đây thành đề tài tranh luận của họ.

Quả nhiên, Quan Tri Ý xuống tầng hầm, thì thấy hai ông anh đang đánh bida.

"Biết ngay các anh ở đây mà."

Quan Tri Ý đi qua, "Chị đâu? Sao lại không ở đây."

"A Hề chưa tới."

Nói chuyện chính là con thứ hai nhà bác cả Quan Tử Dụ, anh lớn hơn Quan Nguyên Bạch anh trai cô ba tuổi, nhưng là tính tình phóng khoáng, càng nhìn càng giống em trai hơn.

"Tiểu Ngũ là càng ngày càng xinh đẹp." Quan Tử Dụ buông gậy golf, bóp mặt cô.

Quan Tri Ý gỡ tay anh ra, không vui nói: "Anh hai, anh có thể đừng vừa nhìn thấy người đã động tay động chân được không."

Quan Tử Dụ cười: "Má phính đáng yêu."

Quan Tri Ý đứng ở sau lưng Quan Nguyên Bạch, cách anh xa một chút: "Bao giờ chị mới tới?"

"Vị đại tiểu thư đó rất bận."

"Bận cái gì?"

Quan Tử Dụ: "Đương nhiên là bận ăn nhậu chơi bời."

"...... Ồ."

Vừa nói xong, bên ngoài gara truyền đến tiếng xe thể thao gầm rú.

Quan Tử Dụ hơi nhướng mày: "Có phải đến rồi không?"

Quan Tri Ý: "Em đi xem."

Tầng hầm cùng gara là một tầng, đi cũng không xa.

Quan Tri Ý đi đến gara, quả nhiên nhìn đến một chiếc xe thể thao màu lam gây chú ý làm nổi bật cả gara.

Tiếp theo, cửa xe mở ra, một đôi thon dài chạm đất. Nhưng cô ấy cũng không lập tức đứng dậy, mà là khom lưng đổi đôi giày đế bằng thành giày cao gót, sau đó mới đứng dậy đóng cửa xe.

"Chị ơi." Quan Tri Ý vẫy vẫy tay.

Cách đó không xa cô gái lấy kính râm xuống, lộ ra một gương mặt xinh xắn.

Cô nhìn qua đây, mày hơi hơi nhếch lên: "Tiểu Ngũ."

Đây là một cô gái tinh xảo đến cả ngọn tóc cũng vậy.

"Sao giờ chị mới đến?" Quan Tri Ý đi đôi dép lê xù lông chạy đến, "Sao không đi cùng với bác hai?"

"Mới vừa cùng bạn bè kết thúc buổi trà chiều." Quan Hề nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá, "Tiểu Ngũ, em gầy đi rất nhiều?"

"Vẫn tạm."

"Rất xinh đẹp." Quan Hề mày hơi hơi giương lên, "Sớm đã muốn nói em phải giảm béo."

Quan Tri Ý: "...... Phải."

"Mọi người đều đến đông đủ rồi?"

"Vâng."

"Vậy vào thôi."

Quan Hề là đứa con duy nhất của đứa con thứ hai của ông nội Quan Tri Ý, con thứ hai kết hôn tương đối trễ, cho nên Quan Hề cũng chỉ lớn hơn Quan Tri Ý một tuổi. Nhưng tuy gần bằng tuổi, Quan Hề và Quan Tri Ý lại khác nhau về tính tình và phong cách.

Nhưng mà vấn đề này cũng không ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa chị em hai người. Quan Hề mắt cao hơn đầu, không ai sánh nổi, nhưng từ nhỏ đã yêu thương đứa em gái duy nhất này.

Cho nên sau khi chào hỏi người lớn trong nhà, thì đến phòng Quan Tri Ý.

"Cái chương trình gần đây của em khá buồn cười." Quan Hề ngồi ở trên giường cô, một bên chơi di động một bên nói.

"Phải không?"

"Nghe trên mạng nói, em và Tiêu Nhiên đều ở trong đoàn phim......《 Vương Triều 》?"

"Đúng vậy, năm sau bắt đầu quay."

Quan Hề gật gật đầu: "Cuối cùng cũng có nhân vật để xem."

"......"

"Em cũng thật bướng, ba em và anh trai không cho giúp đỡ, bọn chị cũng đâu dám giúp. Em cũng không cho chị ngầm kéo quan hệ cho em...... Cũng may gần đây em cũng có dấu hiệu nổi tiếng."

"Đây cũng tính là nổi tiếng?"

"Chị đây tốt xấu gì bây giờ trên mạng cũng có thể thấy một vài tin tức của em."

Quan Hề nói: "Đúng rồi, lần trước nghe ba chị nói, em có bạn trai?"

Quan Tri Ý nghẹn lời: "Làm sao mọi người đều biết cả rồi?"

"Chuyện quan trọng như vậy đương nhiên phải biết rồi, Hoa Hoằng Hi chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng mà cậu ta là em họ Thích Trình Diễn?"

"Vâng."

" Vậy thì còn đỡ, có thời gian dẫn cậu ta đến cho chị xem."

Quan Tri Ý nói cho có lệ: "...... Để em xem đã."

Quan Hề nghĩ ngợi, đột nhiên nói: "Nhưng mà chị cảm thấy kỳ lạ, em tìm đối tượng tại sao lại là em họ Thích Trình Diễn, sao không trực tiếp tìm Thích Trình Diễn đi?"

Khụ----

Quan Tri Ý sặc nước.

"Khụ, khụ khụ!"

Quan Hề vội vàng rút một tờ giấy đưa cho cô: "Chị nói sai cái gì à? Thích Trình Diễn không phải về nước rồi sao, có chỗ nào không tốt?"

"Khụ khụ...... Anh ấy, em...... em với anh ấy sao có thể."

Quan Hề nghi ngờ: "Tại sao lại không có khả năng?"

Quan Tri Ý ngây ra, cô nhìn Quan Hề, đột nhiên không biết nói gì.

Tại sao không có khả năng?

Là thật sự không có khả năng.

Khi còn nhỏ cô cảm thấy anh là anh trai, cảm thấy anh là đại nhân, ngưỡng mộ, thích, là thói quen không muốn rời xa. Gặp lại lần nữa, cô mừng rỡ như điên, rất nhanh đem việc "Anh đột nhiên rời đi sau đó thật lâu không trở lại" vứt sau đầu.

Cô đối với anh luôn như vậy, mặc kệ phát sinh chuyện gì đều không tức giận được bao lâu.

Cô không biết cảm giác của mình đối với anh thay đổi từ lúc nào, không đúng, có lẽ không phải thay đổi. Khả năng khi còn nhỏ đã khác một chút, chỉ là cô không có phát hiện ra. Mà Thích Trình Diễn, cô biết anh xem cô là em gái, từ nhỏ đến lớn, cái loại này tình cảm này có lẽ là ăn sâu bén rễ trong thâm tâm.

Cho nên cô sẽ không cũng không dám đi hỏi hoặc bày tỏ cái gì, bởi vì cô sẽ sợ hãi.

Sợ anh ngạc nhiên lại khó hiểu, sợ anh cười nói anh chỉ xem cô như em gái mà thôi.

Hơn nữa, bây giờ anh có người thích, cô nên nói như thế nào đây?

Nhớ đến anh có đối tượng kia, ngực lại khó chịu.

Từ ngày ở Thích gia trở về, trong lòng đã luôn như vậy nhưng không có chỗ phát tiết thật bực bội.

"Nói xem, sao lại không có khả năng? Chẳng lẽ là em ngại tuổi tác." Quan Hề nhíu mày, "Cũng khá ổn mà, anh ta chỉ là lớn hơn em 6 tuổi?"

"Không phải....."

"Chả lẽ không đủ đẹp, không đủ giàu? Sẽ không đi, chị nhớ rõ anh ấy lớn lên rất đẹp trai nha, tiền thì có rất nhiều. Cho nên là anh ấy so với cậu em họ kia, còn ưu tú hơn nhiều --"

"Chị đừng đoán mò nữa." Quan Tri Ý bất đắc dĩ nói, "Chúng ta không nói chuyện này nữa được không?"

"Chị chỉ là nghĩ cho em, nửa còn lại nhất định phải xứng đôi mới được."

Quan Tri Ý ôm cánh tay cô: "Đã biết đã biết, giống như chị, tiêu chuẩn của anh rể là phải xứng đôi với chị."

"Giang Tùy Châu." Quan Hề khẽ hừ một tiếng, hơi hơi gật đầu, "Xứng đôi thì chưa biết, nhưng miễn cưỡng thích hợp."

**

Không bao lâu sau bữa tối bắt đầu, cả gia đình vô cùng náo nhiệt, một bên ăn một bên nói chuyện phiếm.

Quan Tri Ý theo thường lệ kính rượu trưởng bối, lúc sau bởi vì tâm trạng không tốt, cũng chỉ yên lặng mà tự mình uống. Uống đến chóng mặt, không khỏi có chút cáu kỉnh, cũng có chút...... nhớ anh.

Càng nói cho chính mình không có khả năng, trong lòng liền càng muốn hắn.

Cô cảm thấy mình từ nhỏ bị Thích Trình Diễn nuông chiều đến hư rồi, cho nên sau khi lớn lên không thể lập tức thay đổi, nghĩ đến về sau anh sẽ đối với một người cực kỳ tốt cô bắt nảy sinh ra sự ghen tị.

Không đúng, chính là, cô khống chế không được.

"Tiểu Ngũ, em làm gì thế, đừng uống quá nhiều."

Quan Nguyên Bạch ngồi ở bên cạnh cô, chú ý tới một mình cô uống không ít rượu, lên tiếng nhắc nhở.

Quan Tri Ý không nghe, cúi thấp đầu: "Anh, anh nói xem nhà anh Trình Diễn có phải bây giờ có phải cũng náo nhiệt như vậy không?"

"Chắc là vậy đi."

"Nhà bọn họ có thể có rất nhiều đồ ăn ngon hay không."

Quan Nguyên Bạch cười cười, chợt nhớ đến chuyện ngày xưa, trêu chọc nói: "Làm sao, còn nghĩ đến chuyện chạy đến nhà người ta ăn cơm tất niên giống khi còn nhỏ."

Quan Tri Ý quơ quơ đầu: "Làm sao anh biết em muốn đi."

"Muốn làm loạn à?"

Quan Tri Ý đẩy ghế ra: "Em đi."

Quan Nguyên Bạch giữ chặt cô, không thể tin được, nói: " Em thật sự muốn đi?"

"Đùa thôi."

Quan Tri Ý kéo tay anh ra, "Em muốn ra ngoài đổi không khí, uống nhiều quá."

Quan Nguyên Bạch liếc mắt nhìn cô một cái, buông lỏng: "Đừng chạy lung tung."

"Biết biết."

Các trưởng bối đều từng người trò chuyện, nhất thời không ai chú ý đến Quan Tri Ý rời khỏi bàn ăn.

Quan Tri Ý đi ra khỏi tiểu viện, ra cửa.

Đêm đông Đế Đô thật sự rất lạnh, thậm chí còn có tuyết rơi. Rời khỏi máy sưởi, lại bị gió đánh thẳng vào mặt. Cũng không biết có phải vừa uống rượu xong hay không, cả người Quan Tri Ý đều nóng bừng, cô lập tức đi về phía trước, lang thang giống như không có nơi để tới, nhưng phương hướng lại là nhà người nọ.

Sẽ không giống khi còn nhỏ mà chạy đi làm bậy, Tết nhất chạy đến nhà người ta.

Chỉ là, vẫn là muốn gặp anh.