Em Có Rất Nhiều Tiền Nha

Chương 36



Ở Đế Đô trong giới phú nhị đại hay phú tam đại, đều biết rằng Quan gia có hai vị tiểu thư. Nhưng bọn họ chỉ biết Quan Hề, bởi vì Quan Hề rất có tiếng trong giới. Cho nên vị Quan tiểu thư còn lại, trừ một số người khá thân với Quan Nguyên Bạch mới thấy được một vài lần.

Vị tiểu thư này chưa bao giờ xuất hiện trong vòng của họ, cũng không hay đi theo trưởng bối tham gia tiệc tùng.

Dần dần, mọi người cũng quên đi còn có một người như thế, cho nên Quan Tri Ý rất ít bạn bè, ngoại trừ vài người trong showbiz.

Cô đối với nghề diễn quả thực rất cố chấp, ngay từ lúc học Đại học đã đặt chân vào showbiz, để thực hiện ước mơ cũng rất kiên trì, vai chính hay vai phụ cô đều nhận.

Nhưng mà trong cuộc sống, Quan Tri Ý không phải người gan lớn như vậy, khi gặp một việc gì thật sự khó giải quyết cô sẽ chọn bỏ cuộc hoặc là trốn tránh. Giống như việc cô thích anh. Tình cảm cô đối với Thích Trình Diễn là một thứ cảm xúc rất khó giải quyết, mà hiện tại cô không có khả năng nghĩ ra cách xử lý nào ổn thoả, cho nên chỉ biết trốn tránh.

Quan Tri Ý ở nhà hai tuần, trong những ngày này, Thích Trình Diễn tới nhà cô hai lần.

Có một lần cô biết anh tới nên không xuống, còn có một lần đang ăn cơm thì đúng lúc anh đến, vì thế cô nhanh chóng ăn xong phần của mình, ra vẻ bình tĩnh chào hỏi rồi về phòng.

Nếu là lúc trước, cô khẳng định sẽ ăn vạ bên cạnh Thích Trình Diễn, ríu rít nói rất nhiều chuyện xảy ra lúc đóng phim.

“Gần đây chắc chắn nó thành lợn đến nơi rồi, không có việc gì thì sẽ nhốt mình trong phòng, không phải ngủ thì chính là ăn.” Quan Nguyên Bạch ngồi đối diện với Thích Trình Diễn ở phòng khách nói “Cậu xem, cậu đã tới mà nó cũng không ra, hiếm thấy.”

Thích Trình Diễn hơi cụp mắt, nhìn hơi nóng đọng lại những mảng nước trên kính, nhàn nhạt nói: “Chắc là, đóng phim rất mệt.”

“Chắc vậy, khoảng thời gian trước đúng là nó rất bận.”

“Ừm. Vậy không có chuyện gì thì tớ đi trước.”

Thích Trình Diễn đứng lên.

Quan Nguyên Bạch gật đầu: “Được, hạng mục kia đến lúc đó tớ trực tiếp đem đến công ty cậu rồi nói cụ thể sau.”

Thích Trình Diễn: “Ừ.”

Thích Trình Diễn đặt ly xuống, đi ra ngoài cửa.

Đi đến cầu thang, anh không làm chủ được bản thân mà nhìn thoáng qua. Thật ra, hôm nay anh đến tìm Quan Nguyên Bạch không phải là để bàn công việc, những vấn đề này có thể nói ở công ty, chỉ là anh theo bản năng mà tới một chuyến.

Anh muốn gặp cô.

Mặc kệ chối bỏ ra sao, hành vi lúc này đã đủ để chứng minh những suy nghĩ của bản thân.

Chỉ là không nhìn thấy cô.

Thích Trình Diễn xoa xoa ấn đường, cười khổ, từ trước đến giờ anh cũng không ngờ rằng bản thân vì đợi một người mà khổ như vậy.

**

Tuần này sẽ chiếu tập cuối của《 Vương Triều 》.

Không quản việc lượt xem hay lượt đánh giá vẫn tăng đều đều, thì có thể khẳng định một điều rằng《 Vương Triều 》 chính là phim truyền hình bạo nhất năm nay. Vì thế hôm chiếu tập cuối, đoàn phim mời các diễn viên và nhân viên công tác cùng ăn một bữa tiệc mừng.

《 Vương Triều 》 là dự án của Nghệ Tinh cho nên Thích Trình Diễn được xem như một nhân vật quan trọng, anh đã thuê một trang viên nổi danh nhất Đế Đô để tổ chức tiệc mừng.

Ngoài ăn uống ra thì còn tổ chức một vài sự kiện khác, hoan nghênh mọi người cùng tham gia.

Bữa tiệc mừng được tổ chức nội bộ trong đoàn, không mời giới truyền thông, vì thế Quan Tri Ý chỉ ăn vận trang điểm nhẹ nhàng tới đó.

“Tri Ý, cậu đến rồi!”

Quan Tri Ý bước vào cửa. Vốn dĩ tưởng rằng mình đến sớm, không nghĩ lúc đến đã có rất nhiều nhân viên và diễn viên trong đoàn ở đó.

Triệu Trà Trà nhìn thấy cô thì chạy vội tới, từ sau khi đóng máy hai người đã rất lâu không gặp mặt, lúc này tương phùng trong lòng tràn ngập sự vui vẻ.

Quan Tri Ý ôm lấy cô ấy: “Đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, đến đây nào, hôm nay chúng ta phải cùng nhau tâm sự mới được. Dạo này có bận gì không?”

Lúc Triệu Trà Trà kéo cô đi ngang qua Lưu Vân, Lưu Vân nhìn cô khẽ giật mình, vội đến bên Quan Tri Ý khẽ hỏi, “Sao em lại đến một mình, không phải Thích tổng đi đón em sao?”

Quan Tri Ý: “À... Anh ấy gọi điện đúng lúc em vừa xuất phát.”

Lưu Vân ngây người: “Tự đến? Vậy sao em không gọi cho chị để chị đón em.”

“Không cần, tự em có thể đi được.”

Lưu Vân đỡ trán: “Em không phải là đi taxi chứ? Em không biết đợt trước có vụ cháy sao, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”

Quan Tri Ý không nói với Lưu Vân là tài xế trong nhà đưa cô đến đây, cười nói: “Không phải em đã đến nơi an toàn rồi sao?”

“Quan Tri Ý, em bớt cãi đi!”

“Được được, em biết rồi, lần sau sẽ bảo chị đến đón em.”

Quan Tri Ý nói chuyện với Lưu Vân một lúc, rồi chạy đi tìm Triệu Trà Trà nói chuyện phiếm.

Bữa tiệc bắt đầu lúc 6 giờ, Thích Trình Diễn không còn xa lạ địa điểm này, rất nhanh đã đến nơi.

Mọi người đang nói chuyện xôn xao, nhìn thấy anh xuất hiện, đồng loạt dừng lại chào hỏi.

Thích Trình Diễn gật đầu với những người bên cạnh, ánh mắt anh nhìn về phía Quan Tri Ý cách đó không xa. Cô khẽ mỉm cười với anh, sau đó tiếp tục nói chuyện với người khác.

Anh cảm thấy có gì đó không đúng, đây không phải thái độ thường ngày của hai người họ. Nhưng nghiêm túc nghĩ lại, vẫn cảm giác có vấn đề gì đó xảy ra? Chỉ là không rõ là chuyện gì.

Có một thời gian, anh đã hi vọng mình và cô gái nhỏ này có thể giữ khoảng cách.

Bây giờ, giữa hai người tựa hồ có một khoảng cách vô định, thì anh lại không thể kiềm chế.

“Nếu Thích tổng đã tới, vậy thì chúng ta khai tiệc thôi.”

“Đúng đúng, mọi người đều ngồi xuống đi.” Đạo diễn nói, “Hôm nay chính là tiệc chúc mừng 《 Vương Triều 》cho nên chúng ta phải vui vẻ, không say không về."

“Đạo diễn, hôm nay say không cần về, trang viên này rộng như vậy chỗ ngủ chắc chắn nhiều lắm!”

“Nào nào, cùng đến cảm ơn Thích tổng đi!”

Thích Trình Diễn cười một chút: “Không cần khách sáo, 《 Vương Triều 》thành công như vậy đều là sự nỗ lực của tất cả mọi người.”

Nói xong, mọi người đều ngồi xuống.

Triệu Trà Trà ngồi bên cạnh Quan Tri Ý, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thích Trình Diễn đi đến.

Lúc trước trên mạng nổ ra tin đồn "Thích Trình Diễn bao nuôi Quan Tri Ý", Triệu Trà Trà không tin, nhưng thái độ của Thích Trình Diễn đối với Quan Tri Ý có gì đó không đúng. Đặc biệt là lúc anh nhìn cô mà cười, tuy không nói ra nhưng ý tứ bảo cô nhường chỗ viết ngay lên mặt.

Vì thế Triệu Trà Trà không cần anh mở miệng, đứng dậy đi ra chỗ khác.

Quan Tri Ý nói chuyện xong với Tiêu Nhiên, định quay đầu nói gì đó với Triệu Trà Trà, phát hiện người ngồi bên cạnh đã biến thành Thích Trình Diễn.

Cô đưa mắt quét một vòng thì thấy Triệu Trà Trà ngồi ở đối diện nháy mắt với cô.

Quan Tri Ý: “……”

“Vừa rồi bảo em chờ anh, tại sao lại đi trước?” Thích Trình Diễn nhẹ giọng hỏi một câu.

Quan Tri Ý quay lại.

Vừa rồi lúc ở nhà đúng là anh đã gọi điện bảo sẽ đón cô, nhưng bị cô từ chối để đến trước.

Cô ngẫm nghĩ, đáp: “Tự em đến được, chúng ta cùng đi sẽ bị người khác hiểu lầm.”

Thích Trình Diễn hơi giật mình: “Hiểu lầm?”

“Vâng.”

Quan Tri Ý nghiêm túc nói, “Để tránh xảy ra những việc như trước kia, chúng ta ở trước mặt người khác nên giữ khoảng cách thì hơn.”

Thích Trình Diễn: “Em……”

“Đến đây nào, đến đây nào. Mọi người cùng nhau nâng cốc vì 《 Vương Triều 》của chúng ta!”

Đúng lúc này, đạo diễn hô to.

Cuộc nói chuyện bị cắt ngang.

Quan Tri Ý giơ chén rượu ra, rất phối hợp nói: “Cụng ly!”

Quan Tri Ý không muốn nói chuyện với anh, cũng không muốn ngồi bên cạnh anh.

Để anh ở bên cạnh, trái tim cô sẽ nhắc rằng người này thực sự rất đáng ghét, đối xử với cô tốt như vậy, làm cô thích anh mà anh lại mang tâm tư khác. Cô biết anh không sai, chỉ là khi nhìn thấy anh cô sẽ đau lòng, đau lòng đến mức ghét anh.

Nên mọi người bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm, cô cũng không muốn ngồi cạnh anh, đành đi đi lại lại nói chuyện với người khác.

Thích Trình Diễn là ông chủ Nghệ Tinh, lại là nhà đầu tư chủ chốt của dự án. Trong những trường hợp như thế này, đương nhiên là tâm điểm của sự chú ý. Không chỉ nghệ sĩ mà ngay cả các nhân viên, từng nhóm từng nhóm đều đi tới kính rượu, khiến anh hết cách rời đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quan Tri Ý cười đùa với người xung quanh, còn cụng ly một hơi hết sạch.

Một lúc sau, đại khái là vì uống quá nhiều rượu nên cô chạy tới tìm chai nước suối.

Có điều, uống xong cũng không có ý trở về chỗ, định đứng dậy đi ra ngoài.

Thích Trình Diễn nhíu mày, nắm lấy cổ tay cô.

“Làm gì?” Quan Tri Ý quay đầu nhìn anh.

Cô uống không ít, bởi vì trang điểm nhẹ cho nên anh có thể nhìn thấy men rượu hun đỏ cả mặt cô.

Thích Trình Diễn: “Được rồi đừng uống nữa, ngồi đi.”

“Không được.”

Quan Tri Ý quơ quơ ngón trỏ, “Em còn chưa uống xong với thầy Lý Huyền đâu, anh ấy vừa chê tửu lượng của em kém! Em có thể uống được rất nhiều.”

“Rất nhiều là bao nhiêu, em cảm thấy tửu lượng của mình rất tốt à?”

Mắt Thích Trình Diễn tối lại, “Nghe lời, đừng uống nữa.”

Vì sao không cho cô đi uống rượu?

Cô đã không vui, lại không thể càn quấy một lúc được sao?

Người này thật phiền.

Thật sự phiền!

Quan Tri Ý nhìn khuôn mặt luôn đi lang thang trọng mộng của mình, áp lực mấy tháng nay đều bùng nổ tại đây. Cô hất tay anh ra, mặt mày đột nhiên cau lại: “Em muốn uống thì uống, làm sao nào, anh quản em làm gì?”

Xung quanh ồn ào, mà giọng cô không lớn, những lời này căn bản đều không lọt vào tai người khác.

Nhưng, Thích Trình Diễn nghe được là đủ rồi.

Anh nhìn cô, trong mắt mang theo sự kinh ngạc không thể tin được.

Một người từ nhỏ đã quấn quýt lấy anh, luôn phụ thuộc vào anh, đột nhiên nói ra lời như thế này sẽ khiến anh có chút hoang mang, thậm chí là lạnh sống lưng.

Thích Trình Diễn híp mắt, nghiến răng nói: “Quan Tri Ý——”

“Đừng có đụng vào em.”

Giọng cô nhàn nhạt, là sự lạnh nhạt ngoài ý muốn.

“Anh không có tư cách quản em.”