Em Có Rất Nhiều Tiền Nha

Chương 45



Editor: Chào mọi người, mình là Hoạ An An, từ chương 45 trở đi mình nhận edit bộ này nha. Mong mọi người ủng hộ ^^

Trong yến hội nguời đến kẻ đi, Quan Tri Ý kéo Tiêu Nhiên tới một nơi ít người, trực tiếp hỏi: “Nói đi thầy Tiêu, anh rốt cục muốn làm gì?”

Tiêu Nhiên nhàn nhạt đáp: “Em nói xem.”

Quan Tri Ý có chút đau đầu: “Anh đừng chọc tôi nữa, anh trai tôi sẽ tưởng thật đấy.”

“Anh em hay là Trình Diễn?”

Quan Tri Ý nghệch ra: “Không khác biệt. Dù sao bọn họ cũng cho rằng anh đang theo đuổi tôi, như vậy thật phiền phức.”

“Không cần cho rằng.”

Tiêu Nhiên quay sang nhìn thẳng cô, nhẹ giọng nói, “Là sự thật.”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quan Tri Ý hơi sững sờ: “Anh, anh… Tôi…”

“Đừng tôi tôi anh anh nữa. Tri Ý, anh cũng không tồi, hay là thử bên nhau xem?”

Tiêu Nhiên nói những lời này đều là nghiêm túc, hoàn toàn không có ý đùa giỡn.

Quan Tri Ý khiếp sợ nhìn anh một hồi, mới nói: “Anh làm sao có thể yêu đương chứ…”

Tiêu Nhiên lảo đảo: “Em gái, anh cũng là người! Sao không thể yêu đương được!”

“Nhưng anh là Tiêu Nhiên.”

Tiêu Nhiên đại diện cho đỉnh lưu, càng đại diện cho bạn trai trong lòng của vô số fans, yêu đương không phải là thất nghiệp rồi sao.

“Anh đã 29.” Tiêu Nhiên thở dài, nét mặt u sầu, “Không dễ dàng gì người đại diện mới bỏ qua, yêu đương một chút không xem là quá đáng đi?”

“Hình như… không quá đáng.”

“Lớn tuổi” rồi vẫn không thể yêu đương, điểm này thật có chút đáng thương.

Cơ mà…

“Xem như anh muốn yêu đương, đối phương cũng đừng là tôi.”

“Tại sao, có phải sợ cư dân mạng mắng chửi?”

“Không hẳn, không cùng anh yêu đương, tôi cũng bị họ mắng.”

Tiêu Nhiên: “……Em kiêu ngạo cái gì chứ?”

“Không phải, ý của tôi là, tôi không thích anh.”

Quan Tri Ý lúng túng đáp, “Tôi chỉ xem anh như một người bạn.”

Tiêu Nhiên liếc cô: “Vậy nên, em là có người mình thích rồi?”

“Không…”

“Trình Diễn sao?”

Quan Tri Ý sửng sốt: “Hả?”

Tiêu Nhiên điều chỉnh lại hô hấp: “Anh biết mà, em chắc chắn là thích cậu ta.”

Quan Tri Ý lập tức lắc đầu: “Anh đừng có nói lung tung, tôi, tôi đâu nói thích anh ấy.”

Tiêu Nhiên khó chịu: “Em xem em này, nói đến thích cậu ta, cả người đều bắt đầu khẩn trương.”

“Tôi thật sự không có!”

“Thề đi.”

“Tôi thề! Nếu như thích anh ấy, tôi liền…”

“Em liền không thể diễn một bộ phim hay nào, không thắng được giải thưởng. À đúng rồi, thêm cái nữa, Quan Nguyên Bạch cũng sẽ không tìm được bạn gái, cả đời sống cô độc tới già!”

Ngón tay đang giơ lên thề thốt của Quan Tri Ý khẽ run, bất động lại.

Tiêu Nhiên nheo mắt, đem ngón tay cô hạ xuống: “Tiểu nha đầu, còn cùng anh ngoan cố. Được rồi được rồi, anh hiểu rồi, không làm khó em nữa.”

“Vậy…”

“Lời hôm nay xem như anh chưa nói gì.”

Tiêu Nhiên buông tay, bất đắc dĩ nói, “Con bé này, vẫn còn vòng vo…”

**

Yến hội kết thúc, Quan Nguyên Bạch liền thực hiện lời nói ban đầu, trực tiếp đưa Quan Tri Ý về nhà.

Trên đường về nhà, cô nhận được điện thoại của Lưu Vân.

“Tri Ý, về nhà chưa?”

“Em chưa.”

“Chị trước tiên thông báo cho em một tin tốt!”

Quan Tri Ý: “Có chuyện ạ?”

Lời nói của Lưu Vân mang theo một tia kích động: “Hôm nay không phải Thích tổng bảo đi theo Tống tổng và nhãn hàng trang sức của họ nói chuyện hợp tác sao, ban đầu tưởng rằng là hợp đồng bình thường. Ai ngờ, Tống tổng lại nói để em làm người phát ngôn cho họ!”

Quan Tri Ý khựng lại: “Người phát ngôn?”

“Đúng thế, thương hiệu Evil mấy năm nay ở nước ngoài cực nổi tiếng, hiện giờ ở trong nước cũng rất thịnh hành, em có thể nắm lấy vị trí người phát ngôn tất nhiên là chuyện tốt. Đây là nhãn hiệu cao cấp, có thể nâng cao phong cách của chúng ta.”

“Đột nhiên như vậy…”

Trước kia không có tin tức gì, không lẽ Tống Lê là vì chuyện hôm nay, lấy cái danh người phát ngôn tới đền bù?

Lưu Vân tựa hồ như biết cô đang nghĩ gì, nói: “Evil trong nước sẽ có hai người phát ngôn, một nam một nữ. Tống Lê nói bên nam đã sớm định là Tiêu Nhiên rồi, về phía nữ vốn dĩ đã muốn cùng Nghệ Tinh chúng ta hợp tác. Em hiện tại chính là người được chào đón nhất Nghệ Tinh, không chọn em thì ai.”

Công việc của Quan Tri Ý là Lưu Vân giúp cô sắp xếp, Lưu Vân trước giờ con mắt đều không tồi, nên phần công việc này cô cũng không hẳn là không phối hợp nhận lấy.

Cúp máy xong, Quan Nguyên Bạch hỏi: “Đại ngôn cho Evil?”

“Vâng, người đại diện nói đã giúp em nhận.”

“Rất phù hợp.”

Quan Nguyên Bạch nói, “Dù sao cũng là sản nghiệp nhà mình, em đại ngôn có thể tiết kiệm được chút tiền.”

Quan Tri Ý: “???”

“Ồ, chưa nói với em, Evil là do anh đầu tư, coi như có một phần ba cổ phần.”

Quan Nguyên Bạch nhìn cô.

“Có điều trước giờ đều là Tống Lê tiếp quản, chuyện để em làm người phát ngôn anh thật sự không biết. Coi như cậu ta có chút giác ngộ, biết lấy cái này đền tội với em.”

“Cái gì mà đền tội, anh ta là vì em hiện tại phù hợp! Rất phù hợp! Nên mới chọn em! Cảm phiền chính thức hoá giá trị thương hiệu của em!”

Quan Nguyên Bạch hơi nhướng mày: “Ra vậy.”

Quan Tri Ý gần như trợn mắt lên trời: “Không nói với anh nữa, thật đau lòng.”

Quan Nguyên Bạch lắc đầu cười cười, đột nhiên gọi: “Tiểu Ngũ.”

Quan Tri Ý bịt kín tai.

Quan Nguyên Bạch quay sang nắm lấy cổ tay cô, hạ xuống: “Nghe anh nói nốt hai câu.”

“…….”

“Hôm nay ở phòng hoá trang, ý tứ anh thế nào em đã rõ?”

Quan Tri Ý nghi hoặc nhìn anh: “Có ý gì?”

“Ý tứ chính là từ nay về sau phát sinh những chuyện này em không cần sợ hãi nhẫn nhục, ngàn lần càng không được để người khác ức hiếp.”

Quan Nguyên Bạch nói tiếp, “Người nhà chúng ta bị chỉ mặt mắng mỏ, còn ra thể thống gì.”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ô, nói thế là anh hôm nay cho em chỗ đứng rồi, về sau không phải sợ, đúng không?”

“……Mau rút lại hai từ chỗ đứng của em.”

Quan Tri Ý buồn cười: “Được, em biết rồi.”

Vài ngày sau, Quan Tri Ý ký hợp đồng, chính thức trở thành người phát ngôn cho nhãn hiệu Evil.

Mà bước đầu tiên sau khi thành người phát ngôn là chụp hình quảng cáo.

Evil khởi nguyên ở Paris, lần này địa điểm quay quảng cáo cũng thiết lập tại đó.

Quảng cáo thuộc dạng phim truyền hình ngắn, tổng cộng quay ba tập, cộng thêm một vài cảnh quay máy bay quảng bá, đại khái mất khoảng một tuần.

Trước ngày quay một ngày, Quan Tri Ý và đoàn công tác cùng tới Pháp.

Về đến khách sạn nhận phòng xong, buổi tối hẹn tổ đạo diễn kiểm tra kịch bản. Tiêu Nhiên cũng tới, bộ dạng vô tư tuỳ tiện. Chuyện ở yến hội lần trước, anh xem như chưa từng xảy ra.

Ngày thứ hai, toàn đội xuất phát đi quay chụp.

Nội dung của tập đầu tiên là gặp gỡ, hai người vào vai một đôi nam nữ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, họ gặp nhau trong một quán cà phê trên đường phố Paris và có một cuộc trò chuyện vui vẻ.

Tình tiết không nhiều, nhưng quảng cáo đòi hỏi độ duy mỹ rất cao, cho nên quay cả một buổi sáng cũng không nhiều cảnh dùng được.

Thời gian nghỉ trưa, Quan Tri Ý ngồi bên cửa sổ uống cà phê, đợi cảnh quay buổi chiều.

Bên bờ sông Seine, phong cảnh kiều diễm, ánh sáng tinh khôi xuyên qua cành lá, chiếu rọi trên mặt người, ấm áp dào dạt, khiến lòng người có chút trống rỗng.

Khiến cô…

Quên đi công việc bận rộn, lại nhớ đến hình bóng của người đó.

Không biết anh ấy giờ đang làm gì?

Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, Quan Tri Ý lập tức ngồi thẳng dậy, nhấp một ngụm cà phê, lắc lắc đầu.

Nghĩ gì vậy chứ…

Anh ấy đang làm gì đâu có liên quan đến cô, sớm đã nói rồi, nên quên thôi.

Quan Tri Ý đẩy cà phê sang một bên, tựa đầu, nhìn vẻ hờn dỗi của chính mình trong cửa sổ.

Đột nhiên, lại nhìn thấy cách đó không xa có người đàn ông đang đi tới.

Áo khoác xám đậm, quần đen, khuôn mặt thanh tuấn, khoé miệng nở nụ cười… thật quen mắt.

Từ từ?

Quan Tri Ý trợn mắt, cô có phải điên rồi không, nhớ anh đến nỗi vậy sao, còn cho rằng đấy là anh?

Cô dụi dụi mắt, lại nhìn qua, người kia vẫn ở đó, ngược lại còn tiến đến gần hơn.

Cuối cùng, anh đứng ở bên ngoài cửa kính, rũ mắt nhìn cô.

Cốc, cốc.

Anh duỗi tay gõ vào tấm kính.

Quan Tri Ý kinh ngạc không tin nổi, là thật...

Anh không phải nên ở trong nước sao?

Như thế nào lại ở chỗ này?

“Thích tổng, ngài tới rồi—” nhân viên công tác đi từ quán cà phê ra đón, Quan Tri Ý ngơ ngác hướng về phía cửa, bất quá một hồi, nhìn tới khi anh vào.

“Chưa bắt đầu?” Thích Trình Diễn đi tới, hỏi một câu.

Quan Tri Ý: “À……rất nhanh thôi, anh sao lại tới đây?”

Thích Trình Diễn thuận miệng trả lời: “Tống Lê muốn anh đầu tư, anh đương nhiên tới một chuyến khảo sát rồi quyết định.”

Hoá ra là thế.

“Tri Ý, tới dặm lại lớp trang điểm.”

Nhân viên gọi người, Quan Tri Ý cũng không kịp nói thêm gì cùng anh, chỉ đáp: “Vậy em đi trước.”

Thích Trình Diễn gật đầu: “Đi đi.”

Quan Tri Ý đi rồi, Thích Trình Diễn mới ngồi xuống bàn. Đột nhiên, có người vỗ vỗ vai anh, “Cậu theo đuổi kiểu này có vẻ như hơi vội?”

Quay đầu, bắt gặp Tiêu Nhiên đi tới.

Thích Trình Diễn nói: “Nói gì thế?”

Tiêu Nhiên hừ một tiếng, nhỏ giọng đáp, “Thích Trình Diễn, cậu giấu được Quan Nguyên Bạch là bởi vì Quan Nguyên Bạch quá tín nhiệm cậu. Nhưng mà! Tôi đối với cậu lại không tin tưởng như thế. Trước kia còn luôn miệng nói không thích người ta, thật là cho cậu lợi hại……”

Thích Trình Diễn sắc mặt không đổi, chỉ cúi đầu xem thực đơn.

Tiêu Nhiên tiếp tục lải nhải: “Còn về khảo sát, chuyện nhỏ này tới phiên tổng tài cậu đích thân làm à? Đúng là ăn hiếp Tri Ý vô tội vạ. Hơn nữa chúng tôi mới tới Pháp ngày thứ hai! Ngày thứ hai cậu đã tới rồi, nói thật có phải cậu đang sợ? Bất quá cũng phải, có một đại soái ca như tôi ở cạnh cô ấy, đúng thật cậu nên sợ.”

Thích Trình Diễn hơi dời tầm mắt, ngước qua nhìn anh: “Cho nên bây giờ, cậu là muốn cùng tôi đoạt người?”

Tiêu Nhiên hít một hơi thật sâu, thiếu chút đập bàn: “Nhìn xem! Thừa nhận rồi!”

Thích Trình Diễn cong môi, ánh mắt rơi vào người con gái đang trang điểm cách đó không xa, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Tôi chính là thích cô ấy, làm sao nào?”

_____

Evil đang tìm người phát ngôn, đây là Thích Trình Diễn nghe Tống Lê nói ở buổi yến hội.

Sau đó, Tống Lê kéo anh vào, nói muốn đem vị trí người phát ngôn cho một nghệ sĩ.

Anh ngày đó để Lưu Vân đi nói chuyện với Tống Lê, Tống Lê là bằng hữu, anh rất yên tâm. Chuyện này giao cho Lưu Vân xong, anh cũng không quản nữa. Vì thế, trước đó anh thật sự không biết, người phát ngôn còn lại mà Tống Lê kí kết cùng là Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên nói không sai, bọn họ vừa đặt chân tới Pháp anh đã đặt vé bay qua, là vội vàng theo đuổi.

Thời điểm xuống máy bay, anh thật sự cảm thấy hành động của bản thân kỳ cục. Nhưng đến quán cà phê, nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt, cảm giác hoang đường theo đó mà tiêu tan.

Huống chi, lần này vẫn là ở cạnh Tiêu Nhiên.

Có điều, thời điểm xem hai người họ bắt đầu diễn xuất thân mật, anh vẫn là không thể giữ được gương mặt không đổi sắc, thản nhiên dõi theo.

Sau đó dứt khoát không nhìn nữa, ngồi vào vị trí ban đầu của Quan Tri Ý, nhìn ra cửa sổ uống cà phê.

“Ai, chụp cả một buổi chiều, thật mệt quá.” Sau khi kết thúc, Tiêu Diên một bên kéo duỗi người, một bên đi tới, “Ồ, cậu vẫn chưa đi à.”

Ly cà phê trước mặt Thích Trình Diễn sớm đã nguội, anh ngước lên: “Đi cái gì, buổi tối còn muốn mời cậu ăn cơm.”

“Mời tôi ăn cơm? Không hạ độc chứ.” Tiêu Nhiên khẩn trương.

“Không đến mức đấy.”

“Thật sao, nếu một ngày Tri Ý ở bên cạnh tôi, cậu còn tốt được thế không?”

Vừa dứt lời, đã bị Thích Trình Diễn ánh mắt lạnh như băng phóng tới.

Tiêu Nhiên ngồi xuống vị trí bên cạnh, cố ý chọc: “Ai da tôi nói giỡn. Chúng ta hiện tại là đấu tranh công bằng, đâu đến nỗi hạ độc, cậu nói đúng không?”

Thích Trình Diễn lười tiếp lời, chỉ hỏi: “Kết thúc chưa? Đi ăn.”

“Được.”

Tiêu Nhiên giơ tay ra hiệu với Quan Tri Ý, “Tri Ý đi ăn thôi, hôm nay anh Trình Diễn của em mời chúng ta ăn một bữa lớn. Cậu ta nói nhất định phải ăn loại đắt nhất, bằng không thật có lỗi cậu ta ngàn dặm xa xôi chạy tới một chuyến.”

Quan Tri Ý: “Vâng…”

“Đi thôi đi thôi, ngồi xe anh.”

Cả hai người đều được trang bị xe bảo mẫu, nhưng vì thuận tiện, cả ba cùng lên một chiếc xe. Người đại diện và trợ lý của Tiêu Nhiên ngồi trước, ba người bọn họ ngồi sau nói chuyện phiếm.

Tuy là thế, kỳ thật chỉ có một mình Tiêu Nhiên nói chuyện mà thôi.

Thích Trình Diễn là vì vốn dĩ đã kiệm lời, Quan Tri Ý lại vì có Thích Trình Diễn ở đây.

Cô trước kia có thể ở trước mặt anh nói rất nhiều, nhưng giờ tâm tình bế tắc, không biết nên nói chuyện gì cùng anh.

Cũng may nhà hàng cách đó không xa, hai mươi phút sau, bọn họ đã đến nhà hàng vừa ngon vừa đắt mà Tiêu Nhiên nói.

Ăn xong, đã là bảy giờ tối.

Nhà hàng nằm ở tầng năm, bọn họ xuống bãi gửi xe phải đi thang máy.

Mà Tiêu Nhiên vừa đến bên thang máy, đã bị vài cô gái trẻ tuổi nhận ra.

Bọn họ cũng không nghĩ tới ra ngoài ăn một bữa cơm, vận khí thế nào lại gặp được Tiêu Nhiên. Trong lúc nhất thời kích động đến không biết đông tây nam bắc, vội vàng xin ký tên.

Quan Tri Ý đi phía sau, nhìn thấy có người nhận ra Tiêu Nhiên, đưa tay hạ mũ xuống.

Tuy rằng người ta không nhất định sẽ nhận ra cô, nhưng bọn họ tay đều cầm điện thoại, ngộ nhỡ chụp một tấm cô cùng Tiêu Nhiên ở chung một chỗ truyền lên mạng, lại là một chuyện khác.

Bất quá cũng cần xuống lầu… chi bằng chờ Tiêu Nhiên đi trước?

Trong lúc miên man suy nghĩ, cổ tay bất ngờ bị nắm lấy: “Đi cùng anh.”

Cô giật mình nhìn về Thích Trình Diễn: “Đi đâu?”

“Đi thang bộ.”

“Tiêu Nhiên thì sao đây?”

“Người đại diện và trợ lý đều ở đây, không sao, em ở đây ngược lại mới có chuyện.”

“Cũng đúng.”

Thang bộ ở phía trước không xa, nhưng bởi vì ít có người dùng, cửa đóng lại. Thích Trình Diễn đẩy cửa đi vào, đèn cảm ứng bắt được âm thanh liền sáng lên, ánh sáng bạc nhất thời bao trùm lấy hai người họ.

Thích Trình Diễn cầm tay cô đi xuống.

Quan Tri Ý lúc chụp quảng cáo mang giày cao gót, ra ngoài ăn cơm không có ý đổi, cho nên lúc này xuống cầu thang có chút gian nan.

“Anh cõng em.” Thích Trình Diễn nhìn ra bộ dạng cẩn thận của cô, tự nhiên như vậy mà tới trước mặt.

Quan Tri Ý hoảng hốt, lập tức lắc đầu: “Không cần không cần, em có thể đi. Là cầu thang hơi dốc, đi sẽ chậm một chút.

Thích Trình Diễn quay lại nhìn cô, nhất thời không nói gì nữa.

Vẻ trầm mặc không nói của anh khiến người ta cảm thấy lạnh toát, đặc biệt là ở dưới ánh đèn trắng thế này, ánh mắt hiện lên sự lạnh nhạt.

Quan Tri Ý không dám nhìn anh: “Em tự đi được.”

Thích Trình Diễn im lặng thêm vài giây, cuối cùng không cố chấp nữa, mà bàn tay vốn dĩ đang đặt trên cổ tay cô lại trượt tới lòng bàn: “Nắm chặt, đừng để bị ngã.”

Nắm tay, lòng bàn tay hướng vào nhau.

Quan Tri Ý không nghĩ tới anh đột nhiên cầm tay cô, cô nhớ rõ sau khi trưởng thành, anh không còn chủ động cầm tay cô nữa.

Lồng ngực khống chế không được mà đập loạn xạ, nhất thời toàn bộ ưu tư đều tựa hộ tập trung tới lòng bàn tay, đại khí khác thế nào cũng không còn.

Chính là…. cô vì cái gì mà khẩn trương?

Quan Tri Ý từng bước một xuống dưới lầu, trong lòng bắt đầu có chút uỷ khuất.

Chỉ là một cái dắt tay mà thôi, anh chẳng qua là sợ cô ngã, vì gì mà cô phản ứng mạnh như thế?

Anh có thể điềm đạm lạnh nhạt, cô lại chỉ có thể tâm hoảng ý loạn, mắt thấy sự kiên trì lâu như vậy bị thiêu đốt trước mắt…

Trong đầu muôn vàn suy nghĩ, lúc đi cũng không để ý, suýt nữa thì vấp ngã.

“Ai—”

“Cẩn thận!” Thích Trình Diễn lập tức một tay giữ chặt cô.

Quan Tri Ý ngẩn người: “Không sao, em không ngã.”

Thích Trình Diễn tức giận nhìn cô một cái, đi xuống trước một bậc cầu thang, không quản cô muốn hay không mà trực tiếp cõng cô lên. Quan Tri Ý kinh ngạc hô một tiếng, theo bản năng bám lấy cổ anh gục xuống.

“Em không cần cõng, em đi được!”

“Đi cầu thang cũng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, chờ ngã rồi liền biết em đi được hay không.”

Quan Tri Ý nghẹn lại: “Em thật sự đi được, cõng vậy sẽ rất mệt.”

“Em quật cường cái gì chứ?” Thích Trình Diễn đột nhiên nói.

Quan Tri Ý sửng sốt: “Cái gì?”

“Ngày trước quấn lấy không buông đòi cõng đều là ai, Quan Tiểu Ngũ, anh sao lại không biết em vậy mà hiểu chuyện rồi, còn sợ anh mệt?”

Quan Tri Ý nằm trên lưng anh, trầm mặc không nói.

Thích Trình Diễn: “Vẫn là nói, bởi vì thích người ta nên tránh anh để khỏi bị nghi ngờ.”

Quan Tri Ý ngẩn ra.

“Thích Tiêu Nhiên đến vậy à?”

“Em không thích anh ta.”

“Vậy là thích ai?”

Quan Tri Ý sắc mặt ghi thù: “Em, em không thích ai hết!”

Thích Trình Diễn dừng lại, nghiêng mắt nhìn cô: “Vậy vì cái gì, đừng nói với anh em không thấy bản thân thời gian này kỳ lạ.”

Quan Tri Ý hơi mở miệng, sững lại một lúc mới nói: “Dù sao mặc kệ là thích ai, em cùng anh vốn dĩ là không thể gần gũi được, không phải sao?”

“……..”

“Em, em cũng không nhỏ nữa. Ngày ngày đều bám dính lấy anh, bất quá, sau này anh làm sao giải thích với bạn gái.”

Thích Trình Diễn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, tức giận cười: “Từ lúc nào mà anh có bạn gái rồi.”

“Rồi sẽ có.”

“Phải không?" Thích Trình Diễn lạnh lùng nói, “Cho dù có, chuyện này cũng không cần giải thích.”

“Anh thấy không cần giải thích, em thì có.”

Quan Tri Ý tức giận, “Em lại không phải em gái ruột của anh. Anh có bạn gái rồi, em không muốn bên cạnh anh nữa, càng không muốn làm bạch liên hoa em gái trà xanh!”

“……Cái gì?”

Quan Tri Ý hừ lạnh: “Em nói, em không muốn bị hiểu nhầm.”

Khí huyết cuồn cuộn.

Thích Trình Diễn lần đầu hiểu được cái gì là bị nghẹn đến đau đầu, “Quan Tri Ý—.”

Di động đột nhiên vang lên, nhất thời kiềm chế được cơn tức giận của Thích Trình Diễn.

Quan Tri Ý dùng sức mò trong túi, lấy điện thoại ra: “Alo?”

“Hai người đi đâu rồi?”

Là Tiêu Nhiên gọi tới.

Quan Tri Ý bình ổn lại tâm trạng, đáp: “Đi thang bộ, vừa rồi cạnh anh quá đông.”

“Ồ, vậy xuống chưa? Bọn anh đang dưới xe, mau tới đi.”

“Được, tôi biết rồi.”

Tắt điện thoại, Quan Tri Ý nói: “Tiêu Nhiên ở dưới bãi đỗ xe chờ chúng ta rồi.”

Thích Trình Diễn cắn chặt răng, đen mặt tiếp tục đi xuống.

Một quãng đường đều không nói gì, đến cửa thoát hiểm, Quan Tri Ý nhảy xuống từ lưng anh, lập tức đi về trước.

**

Ngày hôm sau, Quan Tri Ý cùng Tiêu Nhiên đi quay chụp.

Hôm nay Thích Trình Diễn không tới, nghe Lưu Vân nói, anh đến cửa hàng và công xưởng sản xuất khảo sát thực tế.

Cả ngày trời quay hình, buổi chiều sáu giờ, mọi người chuẩn bị kết thúc công việc đi ăn cơm.

“Thích Trình Diễn hôm nay không đến.” Tiêu Nhiên nói đùa, “Xem ra là hôm qua đùa lừa cậu ta một tí, hôm nay không dám đến nữa rồi.”

“Thích tổng có thể là thân thể không khoẻ.” Đột nhiên có người nói.

Quan Tri Ý sửng sốt, nhìn về phía nhân viên.

Người kia tiếp tục: “Nghe Tiểu Diêu nói, hôm nay đưa Thích tổng đi công xưởng bên kia. Công xưởng ở vùng ngoại thành, hôm nay gió đặc biệt lớn, nhiệt độ còn hạ đột ngột, đến bản thân Tiểu Diêu còn bị cảm rồi, tôi nghĩ có khi Thích tổng cũng vậy chăng?”

Tiêu Nhiên hỏi: “Nghiêm trọng không?”

“Cái này tôi cũng không rõ.”

Tiêu Nhiên gật đầu, “Để người của khách sạn chiếu cố, đừng để nghiêm trọng thêm.”

“Vâng.”

Tiêu Nhiên nói xong, quay đầu lại nhìn Quan Tri Ý: “Hôm nay lại đưa em tới một nhà hàng cực ngon, ngồi xe tôi đi.”

“Không cần đâu.” Quan Tri Ý do dự một chút, “Tôi hôm nay hơi mệt, về khách sạn ăn là được.”

Tiêu Nhiên nhìn cô một lúc: “Ừm, vậy cũng được.”

Quan Tri Ý gật đầu với anh, cùng đám Lưu Vân rời đi.

Tiêu Nhiên dõi theo hướng cô rời đi, đến khi thân ảnh bị cửa xe chặn lại, anh mới thu hồi tầm mắt.

Trầm mặc một lúc, anh đột nhiên thấp giọng cười một cái.

Xem ra, anh thật sự không còn hy vọng rồi.