Em Có Rất Nhiều Tiền Nha

Chương 49



Quan Tri Ý từ bãi đỗ xe trở về, cả người một vẻ ngây ngốc.

Thích Danh Thắng nhìn thấy hai người quay lại, trừng mắt với Thích Trình Diễn: “Con xem con, tiễn người ta cũng lôi Tiểu Ngũ theo làm bóng đèn. Con như vậy là không tôn trọng Mộng Giai, con bé có chỗ nào không tốt!”

Thích Trình Diễn nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, khẽ cười: “Không phải không tốt, chỉ là…….”

Thích Danh Thắng: “Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là con có người mình thích rồi.”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quan Tri Ý cứng đờ người, tay chân đồng đều đi tới.

“Sao? Thích người khác?” Mắt Thích Danh Thắng sáng rực, “Ai? Là nhà nào! Tên là gì!”

Quan Tri Ý ho khan một tiếng: “Ông, ông nội, con đột nhiên nhớ ra còn chút việc, con đi trước ạ.”

“Khoan khoan khoan, nghe nó nói đã, rốt cuộc là ai a!”

Kỳ thật Thích Danh Thắng cũng không phải không là Dương Mộng Giai thì không thể. Ông chỉ là hy vọng Thích Trình Diễn nhanh chóng yêu đương rồi kết hôn. Đáng tiếc, cháu trai của ông chưa từng quan tâm đến vấn đề này.

Đang bực mình vì không có hy vọng gì nữa, lại đột nhiên nghe anh nói có người mình thích.

Nhất thời, Thích lão gia cảm thấy bản thân một lân nữa nhìn thấy ánh sáng.

Đối mặt với ánh mắt khẩn trương của Thích Danh Thắng, lại nhìn qua cô gái nhỏ còn hoảng sợ, Thích Trình Diễn nhàn nhạt nở nụ cười: “Trước hết, chưa nói cho ông biết.”

Thích Danh Thắng nghẹn lại: “Thế nào lại không thể?”

“Con vẫn đang theo đuổi. Trước khi theo đuổi kịp, con không muốn ông nội quấy nhiễu.”

“Ta sao có thể quấy nhiễu được!”

Thích Trình Diễn không để ý ông nữa: “Dù sao, sau khi cô ấy trả lời, con liền báo cho mọi người.”

Quan Tri Ý hoàn toàn không dám nhìn thẳng Thích Trình Diễn. Lượng tin tức hôm nay quá lớn, cô nhất thời tiêu hoá không kịp.

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trên đường trở về, trong đầu cô vẫn là câu nói đơn giản mà rõ ràng kia của Thích Trình Diễn: Bằng không, làm bạn trai em được không?

Bạn trai……

Được không……

Anh là nghiêm túc thật sao?

“Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ!”

Quan Tri Ý bị giọng nói cao vút bên tai làm cho giật mình: “Làm gì……”

“Tinh thần để đâu thế, gọi mấy lần đều không đáp.” Quan Nguyên Bạch bất mãn nói.

Quan Tri Ý chạm vào lỗ tai: “Em đang nghĩ vài chuyện……”

Quan Nguyên Bạch nghiêm nghị: “Nói thật đi, Thích Trình Diễn thích ai rồi?”

Quan Tri Ý biến sắc: “Anh, anh sao hỏi em?”

“Em bình thường thân thiết với cậu ta, không phát hiện ra người nào à?”

“Em thân thiết với anh ấy lúc nào chứ!” Quan Tri Ý chột dạ, “Người ta là bạn tốt của anh, anh ngẫm lại bản thân sao lại không biết đi.”

Nói xong, cô nổi giận đùng đùng bước vào nhà.

Quan Nguyên Bạch cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, hình như cũng có lý.

Anh làm bạn tốt mà còn không biết một tí gì về nhân vật kia….. Chẳng lẽ, vừa rồi là Thích Trình Diễn thuận miệng đối phó với ông nội?

**

Quan Tri Ý từng bí mật thích một người, cô chưa từng nói cho ai chuyện cô thích anh. Cho nên sau này khi quyết định buông bỏ, chỉ dựa vào bản thân, chầm chậm chôn vùi tâm tư.

Đến nay cô lại có thêm một bí mật, mà bí mật đó là: Người mà cô từng thích lại nói thích cô, hơn nữa còn tỏ tình rồi. Anh đột nhiên như vậy, cô không chút phòng bị, vẫn là tự mình nuốt xuống bụng.

Nhưng lần này, hiển nhiên nuốt không trôi.

Cả một buổi tối, tim đập loạn xạ, không biết làm sao.

Đại khái có một kiểu người như thế, được cho kẹo quá đột ngột sẽ run rẩy mà cầm, không đám ăn không dám chạm vào, chỉ biết ngơ ngác nhìn, xác định xem viên kẹo này có thật sự thuộc về mình không.

Ngày hôm sau, Quan Tri Ý tỉnh lại với quầng thâm mắt.

Cô thường dậy vào giờ ăn trưa, vì thế vừa bước xuống lầu đã ngồi ngay vào bàn ăn. Cô cầm đũa lên ăn cơm, lại liếc qua hai người đang ngồi: “Ba, anh hai.”

Quan Hưng Hoài cùng Quan Nguyên Bạch nhìn nhau một cái, hỏi: “Tiểu Ngũ, chỗ nào không khoẻ?”

Quan Tri Ý lắc đầu.

Quan Hưng Hoài: “Thức đêm sao? Con xem sắc mặt thật kém, có phải đêm qua không ngủ?”

“A…… Con có ngủ.”

Tuy rằng là bảy giờ sáng nay mới ngủ được.

Quan Nguyên Bạch nhíu mày: “Anh thấy em là chơi điện thoại đến nửa đêm đi, cậy bản thân còn trẻ mà thức khuya, cũng không sợ bản thân nhanh lão hoá à.”

Quan Tri Ý cúi đầu ăn cơm, không phản bác.

Cô cũng không phải là không ngủ, mà là không thể khống chế, kích động đến mức ngủ không được, cô có thể làm gì chứ.

Quan Tri Ý: “Mọi người hôm nay đều ở nhà ạ?”

Quan Hưng Hoài nói: “Ba đi công tác, chuyến bay buổi chiều.”

Quan Nguyên Bạch: “Chiều anh mới phải tới công ty.”

“Ồ……”

Quan Nguyên Bạch: "Ngủ chưa đủ thì lát ngủ tiếp đi, dù sao em ở nhà cũng không có gì làm.”

“Em biết rồi.”

Ăn cơm xong, Quan Hưng Hoài đi tới sân bay. Quan Nguyên Bạch không vội tới công ty, ngồi ở phòng khách cùng Quan Tri Ý xem phim.

Lúc sau, chuông cửa bên ngoài vang lên.

Quan Tri Ý: “Ai tới vậy?”

“Hẳn là Trình Diễn. Cậu ta hôm nay đến công ty chúng ta bàn việc, nên qua đây cùng anh đi.”

Quan Tri Ý nghe thấy cái tên Thích Trình Diễn này, tóc tai liền dựng đứng.

Khoảng thời gian này cô thoạt nhìn như là xa lánh anh, kỳ thật sâu thẳm trong tim lại chưa từng quên. Hôm qua anh tỏ tình, cô phải thừa nhận rằng sâu trong nội tâm là vui mừng khó tả.

Nhưng vẫn là hoảng, rất hoảng.

Như thể đây là ảo giác, chỉ cần di chuyển một bước lớn, tất cả sẽ bị cô phá vỡ.

Quả nhiên là Thích Trình Diễn tới. Bước vào, anh liền hướng ánh mắt về phía Quan Tri Ý, sau đó bước thẳng đến ngồi cạnh cô.

Quan Tri Ý: “……..”

Quan Nguyên Bạch đứng dậy: “Đến thật sớm. Cậu chờ một chút, tôi lên lầu thay đồ rồi đi.”

Thích Trình Diễn: “Đi đi, không vội.”

“Ừm.”

Quan Nguyên Bạch đi rồi, phòng khách chỉ còn lại hai người họ. Quan Tri Ý ngồi ngay ngắn, cái gối trong tay suýt nữa bị cô đè bẹp.

“Nghĩ thông chưa?” Đột nhiên, người bên cạnh nói.

Quan Tri Ý hô hấp cứng lại: “Chuyện, chuyện gì?”

Thích Trình Diễn xoay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Chuyện tối qua anh nói, chưa nghĩ thông sao?”

Quan Tri Ý sửng sốt, nhớ lại, hôm qua anh nói: Nghĩ thông không chừng sẽ phát hiện, anh làm bạn trai em rất thích hợp.

“Em, anh…… Nhưng mà, mới một buổi tối……”

Thích Trình Diễn suy tư một hồi: “Cũng phải, vậy cho em thêm một buổi tối.”

Quan Tri Ý mắc nghẹn, có chút khó tin: “Vậy nếu em vẫn nghĩ chưa thông?”

“Cái đó anh chỉ có thể cho em thêm một buổi tối.”

“……”

Thích Trình Diễn đưa tay xoa tóc cô: “Không sao, anh đợi tới khi em nghĩ thông mới thôi.”

Quan Tri Ý ngẩn ra nhìn anh: “Cho nên, anh thế này là đang…… theo đuổi em?”

“Không rõ ràng sao?”

“…… Tại sao?”

Thích Trình Diễn cười: “Có gì mà tại sao chứ.”

Mặt Quan Tri Ý nóng lên, khẩn trương tới mức hai tay đều run: “Em đang nói…… tại sao anh thích em, anh không phải trước giờ chỉ coi em là em gái sao?”

Thích Trình Diễn cười nhẹ, nghe Quan Tri Ý hỏi như vậy trong nháy mắt cũng cảm thấy chính mình súc sinh cực kỳ.

Anh khẽ ho một tiếng, ngại ngùng nói: “Bất tri bất giác liền thích em, chuyện này…… anh cũng không kiểm soát được.”

Sau cú sốc, không chỉ mặt mà ngay cả cổ Quan Tri Ý đều đỏ bừng.

Thích Trình Diễn liếc cô, ngập ngừng nói: “Chuyện này anh thấy không sao, anh cũng không phải anh trai ruột của em, có thể theo đuổi đúng không?”

Quan Tri Ý dựa cằm lên trên gối, thanh âm nghẹn lại đôi chút, vờ ra vẻ bình tĩnh: “Ồ…… Anh muốn theo đuổi thế nào?”

Thích Trình Diễn thấy cô không có bài xích, trong lòng vui vẻ, hỏi: “Tiểu Ngũ có đặc biệt thích thứ gì không?”

Quan Tri Ý nhìn qua: “……Không biết.”

“Ừm, vậy anh tự xem rồi mua?”

“…….”

“Còn phải nghĩ xem gần đây có nhà hàng nào ngon có thể dẫn em đến.” Thích Trình Diễn nói, “Ngày mai đi ăn cùng anh.”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ánh mắt Quan Tri Ý run lên, không dám nhìn anh nữa: “Ngày mai em tới Thượng Hải, năm ngày tiếp theo đều ở đó.”

Thích Trình Diễn nhẹ nhàng đáp: “Được, anh chờ em về. Tới lúc đó đưa em đi ăn sau.”

“……..”

“Trình Diễn, cậu lái xe qua đây chưa?” Đúng vào lúc này, Quan Nguyên Bạch đã thay xong y phục, từ trên lầu bước xuống.

“Rồi.”

“Ừm, vậy ngồi xe cậu luôn, đi thôi.”

“Được.”

Thích Trình Diễn vỗ nhẹ Quan Tri Ý một cái, đứng dậy bước đến chỗ Quan Nguyên Bạch.

Quan Nguyên Bạch một bên cài khuy tay áo, một bên bước ra ngoài, vô tình quay đầu nhìn, lấy làm lạ hỏi: “Tên này cậu làm gì vậy?”

Thích Trình Diễn cũng quay lại nhìn, chỉ thấy Quan Tri Ý đang làm tổ trên sô pha cách đó không xa, cả khuôn mặt vùi vào trong gối, tựa hồ như không cần thở.

Thích Trình Diễn: “Có thể, phim rất đáng sợ?”

Quan Nguyên Bạch mơ hồ nhìn anh: “Đây là hài kịch.”

Thích Trình Diễn lại khẽ cười: “Ra vậy.”

**

Ngày hôm sau, Quan Tri Ý thật sự có việc. Sáng hôm đó, Lưu Vân qua đón cô, sau đó cùng một nhóm nhân viên bay đến Thượng Hải.

Lần này đến Thượng Hải có ba lịch trình, một là quay quảng cáo game, một chụp hình tạp chí, cuối cùng là tham gia thảm đỏ của một thương nghiệp.

【 Tới rồi sao? 】

Máy bay hạ cánh, vừa bật di động liền có một tin nhắn gửi tới, là của Thích Trình Diễn.

Trước kia, anh cũng thường theo dõi lịch trình của cô, lúc cô hạ cánh cũng hay thăm hỏi. Nhưng hôm nay, cô lại thấy không giống những lần trước nữa. Nhìn tin nhắn anh gửi tới, lòng muôn vàn suy nghĩ.

【Vừa tới nơi.】

【Về đến khách sạn nói với anh một tiếng, chú ý sức khoẻ.】

【Vâng.】

Thích Trình Diễn: 【Phải rồi. Tuy rằng đang làm việc, nhưng mỗi ngày cũng nên suy nghĩ.】

【Suy nghĩ chuyện gì?】

【Suy nghĩ xem anh có thích hợp làm bạn trai hay không.】

“……..”

Quan Tri Ý nhìn qua rồi vội vàng nhét điện thoại vào trong túi. Tay trong túi bóp chặt điện thoại, lòng bàn tay còn ra chút mồ hôi.

Một tình yêu thầm lặng mà cô đã quyết tâm ngăn cản, chôn vùi nó. Tất cả những điều này đều tan vỡ, vào thời khắc mà anh nói thích cô.

Cô nhìn tin nhắn của anh, nghe những lời anh nói, vừa mừng rỡ, cũng vừa khẩn trương hồi hộp.

Mà trong cảm giác lo lắng này, cô cũng có chút tâm tư của riêng mình. Cô thích anh lâu như vậy, giữa lúc đó chua xót thế nào cũng chỉ mình cô mới biết.

Cho nên cô vừa muốn xác định tình cảm của anh, vừa muốn ích kỷ chiếm chút thế thượng phong. Đương nhiên cũng muốn biết, được anh thích và theo đuổi, là loại tư vị thế nào.

**

Ba ngày đầu tiên đến Thượng Hải đều là quay quảng cáo game, hai ngày trước lượng công việc khá lớn, thời gian cũng gấp gáp, Quan Tri Ý cả một ngày trời bận rộn gần như đến tối mới có thời gian cầm vào điện thoại.

Hai ngày nay Thích Trình Diễn đều nhắn tin cho cô, có lúc sẽ hỏi cô ăn cơm chưa, có lúc sẽ hỏi làm việc có mệt không, nhưng vì bận việc nên cô đều trả lời không kịp.

Ngày thứ ba cũng thế, quay hình cả một buổi sáng cho đến tận giờ ăn trưa, Quan Tri Ý bước vào phòng nghỉ, kêu Mao Mao mang điện thoại lại đây.

Cô bấm mở, một lòng muốn nhìn thấy tin nhắn của anh. Nhưng, hôm nay không có.

Trong lòng phảng phất mất mát, cô nghĩ, mình mới chỉ nếm trải mùi vị ngọt ngào của hai ngày…

“Chị Tri Ý, hôm nay tới xe đồ ăn bên đó ăn trưa đi.”

Hai ngày trước bọn họ đều là cùng các nhân viên khác ăn cơm trong phòng nghỉ. Tuy nhiên trước đây, Lưu Vân thường mua cho cô loại “đồ ăn một mình” để quản lý vóc dáng. Vì thế, Quan Tri Ý không nghĩ nhiều, trực tiếp tới chỗ xe đồ ăn.

Không nhận được tin nhắn của anh, tâm tình không được tốt lắm. Cô vừa đi vừa mất tập trung mà nhìn vào điện thoại, cho tới khi đến cạnh xe đồ ăn của mình rồi mới nhận ra Mao Mao không có đi theo.

Quan Tri Ý quay lại nhìn xung quanh vẫn không thấy Mao Mao, đành duỗi tay gõ gõ cửa xe.

Cửa mở, Quan Tri Ý nhấc chân đi lên: “Không biết Mao Mao đột nhiên đi đâu rồi, đi một lúc liền---”

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Quan Tri Ý nhìn chằm chằm vào người ngồi trong xe, cổ họng như bị nghẹn lại.

Sao không phải là Lưu Vân……..

Sao lại là Thích Trình Diễn người vốn dĩ đang ở Đế Đô?

“Anh……..”

Thích Trình Diễn nói: “Là anh bảo cô ấy để em một mình tới đây.”

“…… Anh sao lại ở chỗ này?”

Thích Trình Diễn không trả lời, chỉ đứng dậy đóng cửa xe, kéo cổ tay cô ngồi xuống bàn: “Mua cho em đồ ăn ngon, lại đây.”

Quan Tri Ý mím nhẹ môi dưới: “Anh còn chưa nói sao lại---”

“Nhớ em rồi.”

“……..”

Trái tim nặng nề run lên, trong nháy mắt, tâm tư cái gì mà muốn nhìn anh theo đuổi mình, cái gì mà chua xót khi yêu lại không thể có, toàn bộ đều bị vứt bỏ. Quan Tri Ý cảm thấy tim đập ngày càng không kiếm chế được, cô dùng lực khí thật lớn, mới đem câu nói “Kỳ thật em cũng rất nhớ anh” của mình đè nén xuống.

“Là vì thế…… mà anh tới?”

Thích Trình Diễn dùng một cái nĩa nhỏ gắp một phần hoa quả đưa lên miệng cô, thanh âm nhẹ nhàng mà bất lực: “Ừm, phát hiện nhớ em đến mức kiềm không được, đành phải tới.”