Em Có Rất Nhiều Tiền Nha

Chương 52



Thích Trình Diễn nói là ngày mai gặp, nhưng trên thực tế là gặp không được. Quan Tri Ý quên mất rằng, ngày hôm sau cô có lịch trình làm việc, phải bay tới Thượng Hải.

Một nghệ sĩ, đặc biệt là một nghệ sĩ đang đi lên, căn bản không có nhiều thời gian nhàn rỗi ở nhà.

Hoạt động ở Thượng Hải kết thúc xong, cô liền gia nhập đoàn làm phim, sau đó đến Hoành Điếm bắt đầu quay bộ phim mới.

Ngày thứ ba gia nhập đoàn phim, Quan Tri Ý nhận được tin nhắn Thích Trình Diễn gửi tới:

【 Khi nào mới trở về? 】

Lúc này, Quan Tri Ý đang ở phim trường chờ diễn: 【 Em mới bắt đầu quay ba ngày…… 】

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thích Trình Diễn: 【 Công việc mà Lưu Vân sắp xếp cho em dày quá rồi. 】

Quan Tri Ý:【 Vẫn tốt hơn các nghệ sĩ khác. 】

Thích Trình Diễn:【 Lần sau sẽ mở một cuộc họp đối với kế hoạch chuyên môn tương lai của em, cần chất lượng không phải số lượng. Em nên có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. 】

Quan Tri Ý:【 Vậy sẽ quá nhàn rỗi. 】

Thích Trình Diễn:【 Có anh, sẽ không nhàn. 】

“……”

Quan Tri Ý nhìn lời anh nói, ngây ngốc ra một hồi. Mấy ngày nay, Thích Trình Diễn mỗi ngày đều nhắn tin cho cô, thậm chí có lúc còn gửi video. Nhưng từ khi khoảng cách giữa hai người tan vỡ, cô là không dám nhận video.

Càng không phải là không muốn nhìn thấy anh, mà là nghĩ tới đến chuyện sau rượu làm càn cợt nhả anh hôm đó, cả khuôn mặt lại xấu hổ đỏ bừng.

“Cười gì thế?”

Đúng lúc này, diễn viên cùng đoàn phim Dương Tử Nhược tiến tới thăm dò. Hai người trước đây từng hợp tác trong chương trình 《Cút đi, mỡ!》, nên đối với nhau đều thân quen.

Quan Tri Ý lập tức thu lại ý cười: “Không có.”

“Không có sao, cười tới không giấu nổi niềm vui trong lòng thế kia, cùng bạn trai nói chuyện?”

Có khoa trương đến vậy sao……

Quan Tri Ý nghiêm mặt: “Tôi là đọc được chuyện cười. Làm gì có bạn trai chứ?”

Dương Tử Nhược đáp: “Chúng ta trong cái vòng này có yêu đương cũng rất ít người công khai, cô ngầm có bạn trai cũng không kỳ lạ a.”

“Thật sự không có……”

Nên nói là, vẫn chưa có.

【 Sao không trả lời nữa, quay phim rồi? 】

Di động rung lên, Thích Trình Diễn lại gửi tin nhắn tới.

Quan Tri Ý rất nhanh gửi một chữ “Ừm”.

Thích Trình Diễn: 【 Được, vậy không làm phiền em nữa. 】

Quan Tri Ý không trả lời, mà tâm trạng tiếp cả một ngày rất tốt. Tình cảm của anh, sự quan tâm của anh đều khiến cô vui mừng. Thậm chí, vui đến mức có chút nhớ anh rồi.

Có điều, nhớ thì nhớ, công việc vẫn phải tiếp tục.

Một tuần sau, Quan Tri Ý buổi sáng quay hình xong, quay về khách sạn.

Bởi vì buổi chiều ba giờ vẫn còn cảnh quay, nên cô không tẩy trang gỡ tóc, trực tiếp về khách sạn nằm nghỉ ngơi, thuận tiện đợi Mao Mao đem đồ ăn tới.

Ding dong.

Chuông cửa reo lên.

Quan Tri Ý ngủ chưa sâu, nghe thấy tiếng liền mở mắt.

Mao Mao ra ngoài lại quên đem theo thẻ phòng rồi?

Cô thở dài một hơi, gian nan bò xuống giường, đi tới sau phòng mở cửa: “Thẻ phòng của em không—”

Thấy người trước mắt, lời đột nhiên nuốt sạch.

Cửa phòng có người, nhưng không phải là trợ lý Mao Mao của cô.

“Sao thế, không cho anh vào?” người đứng ở cửa mở miệng.

Quan Tri Ý giờ mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng: “Anh, Trình Diễn?”

Thích Trình Diễn ừ một tiếng: “Có mình em?”

“Vâng.”

“Ăn gì chưa?”

Quan Tri Ý lắc đầu: “Muộn một chút Mao Mao sẽ mang bữa trưa tới, cái đó…… vào đi.”

Anh làm sao lại đột nhiên xuất hiện rồi.

Quan Tri Ý tim đập liên hồi, đóng cửa xong, quay đầu nhìn anh.

Thích Trình Diễn lúc này cũng đang nhìn cô, người trước mặt mặc trang phục cổ trang, toàn bộ tóc buộc thành đuôi ngựa, trang điểm thành bộ dạng nam tử.

Người thì duyên dáng dễ thương, nhưng vì đồ hoá trang, nên có khí thế hào hùng.

“Sao vậy?” Quan Tri Ý thấy anh nhìn cô chằm chằm, khẽ hỏi.

Thích Trình Diễn cười: “Nhìn có chút dáng dấp tiểu công tử.”

Quan Tri Ý hơi ngại: “Cảnh hôm nay là nữ giả trang nam, một chút nữa còn phải quay, nên không có thay đồ.”

“Ừm.” Thích Trình Diễn xoay người đi vào trong, nhìn xung quanh rồi đánh giá: “Căn phòng này hơi nhỏ.”

Vì để thuận tiện, khách sạn mà đoàn phim ở nằm gần trường quay nhất. Đây không phải khách sạn tốt nhất Hoành Điếm, nhưng cũng không tệ, một phòng có phòng khách và phòng ngủ nhỏ, ở cũng khá thoải mái.

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bất quá với vị trước mặt này mà nói, quá đơn sơ rồi.

Quan Tri Ý ho nhẹ, theo anh đi tới: “Cũng được. Thật ra cũng không nhỏ, đồ ăn khách sạn khá ngon. Vả lại, phòng ngủ nằm đối diện hồ, không khí rất tốt.”

Quan Tri Ý không biết bản thân đang nói cái gì, vài ngày không gặp, đối diện với anh không tránh khỏi khẩn trương.

Nhưng Thích Trình Diễn dường như không nhận ra cô đang căng thẳng, nghe cô nói phòng ngủ hướng ra hồ, liền đứng ở cửa phòng ngủ, mắt hướng ra cửa sổ sát đất bên trong.

Tuy nhiên, cảnh vật bên ngoài anh cũng chỉ lướt qua một chút, bởi vì sự chú ý của anh hoàn toàn rơi về giường của Quan Tri Ý.

Quan Tri Ý tới cạnh nhìn theo tầm mắt của anh xong, lập tức phản ứng lại, vội vàng đi vào đem quần áo trên giường và đồ vật vụn vặt ném vào hành lý.

“Em vừa trở về, mệt quá nên ngủ một lúc, đồ đạc chưa kịp sắp xếp.”

Thích Trình Diễn tựa vào khung cửa, nhìn cô cười: “Vẫn tốt, không bừa lắm.”

Mù rồi sao, thế này mà vẫn không bừa bộn!

Quan Tri Ý vành tai mỏng đỏ lên, vứt quần áo sang một bên xong, vuốt phẳng chăn ga: “Sao hôm nay không ai nói cho em là anh tới?”

“Không ai biết.”

“Vậy sao anh biết em ở đây?”

“Trước có hỏi qua Lưu Vân, cô ấy nói cho anh. Vốn dĩ mấy ngày trước tới, nhưng công việc có chút trì hoãn, nên đổi qua hôm nay.”

“Ồ, vậy anh tới làm gì……”

Thật ra, câu hỏi này chính là thừa thãi. Còn tới vì gì được, tất nhiên là vì muốn gặp cô rồi. Nhưng đại khái là nhìn thấy anh đột ngột xuất hiện, cô hơi bối rối, hỏi toàn những câu ngốc nghếch.

Thích Trình Diễn: “Em đã lâu không về, anh không yên tâm, nên tới xem sao.”

“Không yên tâm cái gì?”

Thích Trình Diễn không đáp, ngoắc ngón tay về phía cô.

Quan Tri Ý ngờ vực, tới cạnh: “Sao thế?”

Sau khi cô tới gần, Thích Trình Diễn đặt một tay lên vai cô, cúi người xuống, để hai mắt ngang tầm cô: “Tiểu Ngũ, em không biết tại sao?”

Anh đột nhiên ở rất gần cô, rất gần. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, ấm áp.

Lông mi Quan Tri Ý khẽ động: “Em…… không biết.”

Thích Trình Diễn nhìn thẳng cô, bất lực nói: “Sợ em lâu không thấy anh, liền thích người khác hơn anh. Cho nên, cảm thấy nên thường xuyên tới xem sao.”

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quan Tri Ý ngẩn ra: “Anh nói linh tinh gì đó—”

Thích Trình Diễn nhếch mày: “Ồ, nói linh tinh sao?”

“Không phải, ý của em là……”

“Anh hiểu.” Thích Trình Diễn khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô, ngón tay lướt qua mái tóc, vừa dịu dàng vừa quyến luyến, “Ý của em chính là, sao có thể thích người khác hơn thích anh.”

“…….”

“Cũng đúng, anh tốt với em đến thế, nếu em có thể thích người khác, vậy đúng là bạch nhãn lang*.”

(*) bạch nhãn lang: vong ân bội nghĩa, phản bội.

Quan Tri Ý ngẩn người, tiềm thức cảm thấy bản thân nên phủ nhận một chút. Nhưng nhìn ý cười trong đôi mắt anh, lòng cũng không tự chủ được chứ đừng nói tới cái miệng.

“Em, em gọi điện hỏi bao giờ Mao Mao mang đồ ăn qua.” Cô vội chuyển đề tài.

Mà Thích Trình Diễn không có ý định để cô rời đi: “Đợi đã.”

“A?”

“Từ xa chạy tới tìm em, không phải nên ôm một cái?”

Quan Tri Ý còn chưa biết trả lời thế nào, lại nghe anh nói: “Anh nghĩ là nên.”

Nói rồi, anh bước đến ôm lấy cô, động tác rất nhẹ, để cô vào lòng.

Quan Tri Ý nhất thời không nói được gì, chỉ nghe thấy bên tai, tim anh đập rộn ràng, từng chút từng chút, sau đó gấp gáp.

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bíp!

Đột nhiên, âm thanh quẹt thẻ phòng vang lên.

Quan Tri Ý hoảng hốt vùng ra ngoài, nhìn về phía cửa phòng.

Quẹt thẻ phòng xong, cửa bị đẩy vào, tiếp theo có giọng nói của hai người.

“Mọi người đến bây giờ mới ăn?” là một người đàn ông.

“Vâng, hôm nay kết thúc hơi muộn.” là Mao Mao.

Quan Tri Ý và Thích Trình Diễn nghe được sắc âm của người đàn ông kia, đưa mắt nhìn nhau một cái, một người là kinh ngạc, người còn lại là hoảng sợ.

Quan Tri Ý không nói hai lời, đem cửa phòng ngủ đóng sầm lại.

Quan Nguyên Bạch?!!

Anh cô thế nào lại tới!!!

Cả người cô đều hoảng, vốn dĩ cô sợ anh hai biết chuyện này, hôm nay thế nào lại có khả năng bị ăn đập rồi! Cô còn chưa nghĩ xem nên nói với anh, nên đối mặt với anh thế nào nữa!

Làm sao đây làm sao đây!

A! Đúng rồi! Trốn đi!

Trước hết, để Thích Trình Diễn trốn đi rồi tính tiếp!

“Tiểu Ngũ đâu?”

“Có lẽ đang ngủ trong phòng.”

“Ừm, tôi đi gọi nó.”

Tiếng bước chân tới gần hơn, Quan Tri Ý hoảng loạn vài giây, ngẩng đầu thấy tủ quần áo bên trong, đầu óc rối bời, kéo Thích Trình Diễn đi tới hướng tủ.

Kéo ra, đem người đẩy mạnh vào, đóng cửa!

Nhưng cửa đóng được một nửa đã bị người bên trong chặn lại.

Thích Trình Diễn đứng trong tủ, trong mắt vẫn là sự mơ màng chưa phản ứng kịp: “Hửm?”

Quan Tri Ý bị ánh mắt của anh làm cho run lên: “Trốn một chút, một chút thôi! Em lập tức đuổi anh ấy đi.”

Dứt lời, không dám nhìn vào ánh mắt Thích Trình Diễn nữa mà đóng sầm cửa tủ. Cùng lúc đó, tiếng gõ ngoài cửa vang lên.

“Tiểu Ngũ.”

Quan Tri Ý chạy tới, hít một hơi sâu, mở cửa ra: “Anh hai!”

Quan Nguyên Bạch đứng ngoài cửa: “Vừa ngủ dậy?”

“Vâng…… Nghe thấy mọi người tới liền dậy, anh sao lại tới đây?”

“Hôm qua anh tới Thượng Hải công tác, nhưng lịch trình hôm nay tạm thời bị huỷ do đối tác có chút chuyện. Cho nên, qua đây gặp em.”

Quan Tri Ý cười nhẹ: “Ra thế, sao anh không gọi điện nói em một tiếng?”

“Gọi rồi, là em không nhấc máy, cuối cùng phải liên hệ trực tiếp trợ lý của em. Sao, không chào đón anh?”

“Sao có thể!” Quan Tri Ý chột dạ, lớn tiếng nói: “Em, em rất chào đón anh!”

Quan Nguyên Bạch lườm cô: “Anh không điếc, em hét cái gì.”

“……..”

“Được rồi lại đây, có mang theo chút đồ cho em ăn.”

Quan Tri Ý nhìn một bàn ăn ngoài phóng khách, miệng hơi giật giật: “A…… Nếu anh đã tới đây rồi, em nên mời anh ăn một bữa, đi, chúng ta ra ngoài ăn.”

Quan Nguyên Bạch ngồi xuống sô pha: “Em mặc bộ đồ thái giám này thì thôi, chúng ta đừng đi.”

“……. Đây là y phục của Cẩm Y Vệ.”

“Phải không? Anh tưởng Đông Xưởng*.”

(*) Đông Xưởng: theo mình search baidu thì đây là bộ máy mật vụ đặc quyền thời Minh của Trung Quốc, người đứng đầu là một thái giám.

“……..”

“Đươc rồi đừng lằng nhằng nữa, anh ăn mấy thứ này cùng em là được rồi.”

Quan Tri Ý lắc đầu: “Không không không, anh từ xa tới, em nhất đinh phải mời anh một bữa thật ngon.”

“Không cần.”

“Cần chứ cần chứ, đi thôi.”

“Anh nói là không cần.”

“Nhất định cần!”

Quan Nguyên Bạch khoát tay, quay đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén: “Phát điên cái gì, mau ngồi xuống.”

“…….. Vâng.”