Em Có Rất Nhiều Tiền Nha

Chương 60



Lời của Editor: Mọi người đoán xem nhà ai sắp sập nè =))

*

Mỗi lần rời khỏi đoàn phim, Quan Tri Ý liền giống như một con sâu ngủ, thời gian ngủ đặc biệt thất thường. Giả dụ như hôm qua từ sớm đã bắt đầu ngủ, thế nhưng hôm sau hơn mười giờ vẫn còn chưa tỉnh.

Thích Trình Diễn trước giờ quen dậy sớm, hôm nay vừa mở mắt lại thấy một người nằm trong lòng, dục vọng muốn rời giường liền bị dập tắt.

Thế nên anh ôm cô vào lòng, nhìn ngắm một hồi, vô thức cũng thiếp đi.

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một lần nữa tỉnh lại là bởi vì có người đạp một cước, rồi gác chân lên đùi anh. Tuy rằng không nặng, nhưng Thích Trình Diễn ngủ không sâu, vì thế liền mở mắt.

Lúc này, người trong lòng anh đã ngủ say. Cô gần như nằm ngang, đầu ở mép giường, chân trên người anh.

Cô lười biếng duỗi eo, tựa như tỉnh ngủ. Thích Trình Diễn cong khoé môi, đưa tay nắm lấy cổ chân của cô.

Quan Tri Ý tỉnh giấc, việc đầu tiên làm là đưa tay lên đầu giường lấy điện thoại, sờ tới sờ lui một hồi lại không chạm vào điện thoại. Mở mắt ra nhìn, mới sực nhớ ra hôm qua không ngủ ở phòng của mình.

Hôm qua, cô ngủ một chỗ với Thích Trình Diễn. Nhưng cô cũng là buồn ngủ quá, vừa về phòng không nói với anh hai lời đã thiếp đi……

“Tỉnh rồi.” Đột nhiên, một thanh âm truyền đến.

Quan Tri Ý quay đầu nhìn, hả, không có người?

“Ở bên này.” Có người kéo chân cô, trong lời nói ẩn chứa ý cười, “Tự mình dịch về đây.”

Quan Tri Ý nhìn qua, phát hiện tư thể ngủ của bản thân vô cùng suồng sã. Cô dừng lại, kéo chăn bông che nửa khuôn mặt: “Bình thường em ngủ một mình…”

Nên đã thành thói quen rồi, một mình độc chiếm giường lớn, trước nay ngủ đều là như vậy.

Thích Trình Diễn cười một tiếng: “Anh biết, lại đây đi.”

Quan Tri Ý chầm chậm dịch về vị trí cũ, nằm lên gối của mình, từ trong chăn nhìn anh: “Anh hôm nay không đi làm à?”

“Vốn dĩ muốn đi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó nghĩ em ở nhà một mình, anh không yên tâm, cho nên không đi nữa.”

“Vậy cũng được?” Quan Tri Ý nói, “Anh không cần lo cho em, em ở mình một mình cũng được mà. Anh, anh buổi tối trở lại là được.”

Lời này nghe thật giống một cô vợ nhỏ.

Vừa rồi Thích Trình Diễn còn có tâm tư muốn tới công ty, nhưng lần này một chút cũng không còn. Trái tim như mềm đi, chỉ muốn đem người kia ôm vào lòng.

Giây tiếp theo liền hành động, anh ôm lấy người bên cạnh, đặt cằm lên trên đỉnh đầu cô: “Đói hay chưa?”

Quan Tri Ý dựa vào ngực anh, chỉ thấy loại cảm giác này thật vi diệu.

Bọn họ thế mà lại cùng nhau thức dậy trên giường… Thế này thật giống vợ chồng.

Cô khẽ cười, giữ chặt áo anh không chịu buông, “Có chút.”

“Vậy dậy xuống dưới lầu ăn thôi?”

“Nhưng hôm qua em nói với dì hôm nay cũng không cần đến mất rồi.”

Thích Trình Diễn: “Anh nấu.”

“Hả?” Quan Tri Ý kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, “Lời hôm qua anh nói là nghiêm túc sao?”

“Không tin à?”

Quan Tri Ý: “Cũng không hẳn… Vậy em thử xem sao.”

Nói xong, ánh mắt cô đột nhiên dán chặt lên cằm anh, nhìn một hồi rồi dùng trán cọ cọ.

Thích Trình Diễn không hiểu, chỉ thấy cô gái nhỏ nghịch ngợm xong tự sờ lên trán mình, nói: “Hình như râu anh dài ra một chút chút rồi, hơi chọc vào em.”

“Rát sao?”

“Ừm, có muốn em giúp anh cạo không!”

Đột nhiên hưng phấn cực độ.

Thích Trình Diễn nhìn cô vui vẻ, cũng cười nói: “Em biết làm?”

“Chưa thử qua.” Quan Tri Ý hào hứng nói, “Nhưng em từng thấy anh hai làm rồi. Không phải cũng đơn giản sao, chỉ là bôi lên một lóp trắng trắng, rồi cạo đi là được.”

“Nghe đã thấy không đáng tin.”

“Ai nói chứ.” Quan Tri Ý sờ cằm anh, “Em chắc chắn sẽ làm tốt nha.”

Rời giường, hai người vệ sinh cá nhân sạch sẽ xong xuôi. Thích Trình Diễn vậy mà thật sự đưa dao cạo cho cô, để một người mới giúp anh cạo râu trên mặt.

“Anh thấp xuống một chút, như vậy em với được.”

Thích Trình Diễn thấy cô vất vẻ kiễng chân, trực tiếp bế cô ngồi lên bồn rửa mặt. Sau đó hai tay vòng qua ôm lấy, đổ về trước dựa vào người cô.

“Thuận tiện hơn chưa?”

Quan Tri Ý ôm mặt anh: “Được rồi.”

Thích Trình Diễn dung túng cười: “Ừm, vậy em nghịch đi.”

Quan Tri Ý không có nói, cô muốn giúp anh cạo râu thực chất là vì cô xem quá nhiều phim ảnh, mỗi lần nhìn thấy cảnh này, cô đều cảm thấy hai người vô cùng ngọt ngào, vì thế mới muốn tự mình thử xem sao.

“Sii……”

Quan Tri Ý đột ngột dừng lại, lo lắng hỏi: “Làm anh thương rồi? Có sao không?!”

Khoé miệng Thích Trình Diễn giương lên: “Không, hù em thôi.”

Quan Tri Ý lườm anh một cái: “Anh yên tĩnh chút đi.”

Tiếp theo, động tác cạo râu của cô càng cẩn thận hơn, giống như sợ làm anh bị thương.

Cô dồn toàn bộ tập trung vào anh, cả người đều căng thẳng, ngược lại Thích Trình Diễn vô cùng nhàn nhã. Chỉ là, anh ở khoảng cách gần thế này nhìn cô gái nhỏ mình thích, lòng khó tránh được rung động từng hồi.

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Xong chưa?”

Quan Tri Ý: “Vẫn chưa đâu.”

Một lát sau.

Thích Trình Diễn: “Sắp xong chưa?”

Quan Tri Ý lắc đầu: “Chờ một chút.”

Lại qua một lúc.

Thích Trình Diễn: “Hiện tại thì sao?”

Quan Tri Ý nhìn anh: “Sắp rồi… Trời ạ, anh gấp cái gì chứ.”

Thích Trình Diễn ngẩng đầu, nhẹ nói: “Muốn hôn em.”

Tay Quan Tri Ý hơi dừng, trầm mặc chốc lát rồi đáp: “…… Anh lúc này đừng dụ dỗ em.”

“Hửm?”

Quan Tri Ý buộc mình rời mắt khỏi môi anh, nghiêm túc nói: “Cạo xong rồi hôn sau.”

“Bây giờ không được sao?”

“Không được.”

“Vậy em nhanh một chút.”

Quan Tri Ý gật đầu, nín thở, rốt cuộc cũng hoàn thành một cách gọn gàng.

“Được rồi, có thể rửa rồi.” Quan Tri Ý nhẹ nhõm thở ra.

Thích Trình Diễn: “Ừm.”

Thích Trình Diễn rửa sạch lau khô xong, khoá chặt cô trong lòng, đứng phía trước.

Quan Tri Ý duỗi tay, sờ cằm anh: “Không hổ là em, lợi hại quá.”

Thích Trình Diễn lại trực tiếp cúi đầu về phía môi cô: “Bây giờ hôn được chưa?”

Quan Tri Ý sững sờ: “…… Cho em xuống đã.”

“Không cần, cứ thế này đi.”

Nói rồi cúi đầu khoá chặt môi cô.

Là mùi bạc hà…

Khoảnh khắc môi hai người dính chặt vào nhau, cô chính là có suy nghĩ mơ hồ này.

Hơn nữa cô luôn cảm thấy, anh khi hôn và lúc bình thường không giống nhau. Bình thường, anh đối với cô dịu dàng lại dung túng, nhưng khi hôn, anh bá đạo lấn áp cô rõ ràng.

Lúc này cô bị hôn đến ngả về phía sau, lại bị anh chặt chẽ như vậy mà ép tới, bàn tay chống đỡ phía sau của cô đều mỏi nhừ cả rồi.

“Đợi chút……”

Thích Trình Diễn nào có nguyện ý dừng lại, anh ôm lấy eo đem cô bế lên, giữ cô vào trong lòng: “Như thế thoải mái hơn chưa?”

Quan Tri Ý ôm eo anh, câu hỏi cùng động tác hiện giờ khiến cô đỏ bừng cả mặt: “Anh để em xuống đi đã…”

Thích Trình Diễn tựa hồ lưu luyến bộ dạng đáng thương này của cô, dỗ dành nói: “Một lúc nữa xuống.”

“……Còn muốn nấu cơm nữa hay không, em đói rồi.”

Thích Trình Diễn hồi phục tinh thần, giờ mới nhớ nha đầu này bụng còn rỗng: “Được, lập tức nấu.”

Nói rồi, lại không nỡ rời đi mà hôn thêm một hồi.

Quan Tri Ý không biết người ngoài mới yêu đương sẽ thế nào, chỉ cảm thấy bọn họ từ sau khi xác định quan hệ, từng thời khắc đều đắm chìm trong đường mật.

Bám dính lấy nhau, tràn đầy niềm vui.

Thật ra, trước đây cô đã thích dính lấy anh, nhưng so với hiện tại mới phát hiện ra, loại bám dính trước kia không có ý nghĩa gì cả. Chỉ là đứng bên cạnh anh, sao bằng được cảm giác có thể ôm anh, hôn anh được.

Hồi lâu, hai người không dễ dàng gì mới từ phòng vệ sinh bước ra.

Sau khi Thích Trình Diễn đi vào phòng bếp, Quan Tri Ý cũng theo sau. Cô đứng một bên quan sát, thỉnh thoảng giúp anh rửa rau.

Thích Trình Diễn so với cô tưởng tượng trước đây còn lợi hại hơn rất nhiều, chưa từng thấy anh vào bếp, nhưng lại có thể có được những kỹ thuật thế này.

“Em vừa nhìn thấy có vài chiếc ô tô chạy qua, hình như là nhà hàng xóm.” Trong bữa ăn, Quan Tri Ý nói.

Thích Trình Diễn gật đầu: “Nhà của anh hai em sửa sang xong từ lâu rồi, gần đây có lẽ bắt đầu dọn đồ đạc vào.”

“…… Không lẽ anh ấy cũng đang ở đây?”

“Từ lúc sửa nhà xong anh chưa gặp qua cậu ta.”

Quan Tri Ý thở phào: “Cũng phải, anh ấy không thích xử lý mấy chuyện vụn vặt này. Nhà chưa thể ở được anh ấy tuyệt đối sẽ không đến. Nhưng mà, anh ấy định dọn ra ngoài sống sao?”

“Chắc là vậy.”

“Không lẽ có bạn gái rồi?” Hai mắt Quan Tri Ý sáng lên, “Chắc chắn là thế. Trong nhà không tiện đưa bạn gái về, còn ở bên ngoài liền muốn làm gì thì làm.”

Lời nói vừa dứt, liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm đầy ý vị nhìn mình của Thích Trình Diễn.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Quan Tri Ý: “…… Em không nói anh.”

“Ồ?”

“Thật mà…”

Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, mà lúc này ở nhà cách vách, sau khi đem đồ đạc khuân vác tới lui, rốt cuộc cũng đã sắp xếp hoàn chỉnh.

“Mấy đồ trang trí tôi muốn đặt ở tường này đâu?” Trong phòng khách, một người đàn ông đứng ở trung tâm, hỏi.

Truyện được dịch và edit bởi Hoạ An An. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhân viên bên cạnh vội nói: “Quan tổng, những thứ đó đều là đồ dễ vỡ và có giá trị nên chúng tôi chưa mang tới. Nhưng ngài yên tâm, trước bảy giờ tối sẽ giao tới.”

“Ừm.”

Đồ trang trí, gia dụng trong nhà gần như đã đủ, các vật dụng cần thiết hàng ngày cũng không thiếu, hoàn toàn có thể dọn vào ở ngay.

Quan Nguyên Bạch nhìn một vòng: “Tạm ổn rồi.”

Mấy nhân viên đang thận trọng đứng bên cạnh đều là người chịu trách nhiệm từ đầu đến cuối của căn nhà. Trước giờ chủ nhà chưa từng xuất hiện qua, hôm nay ngoài ý muốn tới đây, khiến ai cũng khẩn trương vô cùng, sợ rằng có chỗ không vừa ý anh.

Nghe Quan Nguyên Bạch không chê bai gì, mới nhẹ nhàng thở dài.

Quan Nguyên Bạch nói: “Vậy mọi người xử lý nốt mấy chi tiết còn lại đi, tôi tuỳ tiện đi xem.”

“Vâng, được ạ.”

Hôm nay Quan Nguyên Bạch nhàn rỗi nên mới tới xem căn nhà, sau này chuyển ra ngoài rồi anh sẽ sống ở đây.

Tham quan nhà của mình xong, vừa khéo rơi vào thời gian cơm nước, vì thế Quan Nguyên Bạch đi ra cửa, hướng tới nhà cách vách.

Cách vách là nơi Thích Trình Diễn ở, lần trước anh đã tới qua, mật mã cũng biết. Cho nên một bên ấn mã mở khoá, một bên gọi điện thoại.

Mà lúc này, Thích Trình Diễn cùng Quan Tri Ý không hề hay biết. Hai người vừa ăn cơm xong, một người đang rửa dâu trong bếp, một người ngồi ngoài phòng khách tìm phim điện ảnh.

Ring, ring, ring.

Trên bàn trà, di động rung lên.

Thích Trình Diễn nhìn tên người gọi đến, nhận máy: “Nguyên Bạch.”

“Cậu ở nhà không?”

“Có.” Thích Trình Diễn hướng về phía phòng bếp, nói: “Hai ngày này có rảnh không?”

“Làm sao vậy?”

“Có chút việc muốn nói với cậu.”

“Chuyện gì? Vậy nói luôn đi, tôi tới rồi.”

“… Hửm?”

“Tôi vừa qua xem nhà sửa thế nào.”

Thích Trình Diễn hơi dừng: “Nên hiện tại cậu đang ở bên đó?”

“Không có.”

“Vậy cậu—”

Đang ở đâu?

Ba chữ cuối cùng bị nuốt trở lại ngay khi Thích Trình Diễn nhìn thấy người vừa bước vào. Bởi vì không cần hỏi nữa, Quan Nguyên Bạch không có ở nhà riêng, mà là ở nhà của anh.

Quan Nguyên Bạch nhìn Thích Trình Diễn ngồi trong phòng khách, trực tiếp tắt điện thoại: “Cậu….”

“Dâu tây rửa sạch rồi!” Quan Nguyên Bạch chưa kịp mở miệng liền thấy một bóng hình từ bếp chạy tới, thẳng tiến chỗ Thích Trình Diễn đang ngồi. “Thật ngọt thật ngọt.”

Quan Tri Ý cắn một miếng, cực kỳ tự nhiên đem nửa còn lại tới miệng Thích Trình Diễn: “Anh thử đi.”

Thích Trình Diễn ho nhẹ một tiếng, kéo lấy tay của cô, nhìn người đang đứng ở kia: “Nếu đã đến rồi, vậy thật đúng lúc.”

Đúng lúc? Đúng lúc cái gì?

Quan Nguyên Bạch không muốn hiểu, chỉ nhìn quả dâu tây đã bị cắn một miếng trên tay Quan Tri Ý.

Thời khắc này, suy nghĩ đầu tiên của anh là: Đứa nhóc này trở về khi nào?

Suy nghĩ thứ hai là: Vì sao ở đây mà không về nhà?

Suy nghĩ thứ ba là: Đưa đồ mình đã ăn cho người khác, có còn biết phép lịch sự hay không?

Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu va chạm lung tung vào nhau, cuối cùng đúc kết thành một câu:

“Thế nào mà em lại ở chỗ này?”