Em Có Thể Đừng Đánh Gãy Chân Anh Không

Chương 2



Chuyện Bành Nhiên tốt nghiệp kết hôn, là hắn vô tình thông qua bạn bè của Bành Nhiên biết được, sau khi biết chuyện hắn đưa ra lời chia tay.

Chuyện này ảnh hưởng với hắn rất lớn, bởi vì hắn không thể hiểu nổi, Bành Nhiên cũng đã kết hôn rồi mà sao còn có thể rút thời gian ra quen hắn, mà còn giấu suốt nửa năm.

Sau đó công việc hắn bận nên rất ít trở về ở. Bành Nhiên từng đến tìm hắn rất nhiều lần, gặp mặt liền khóc. Do sau này hắn có ý trốn tránh, nên Bành Nhiên chỉ có thể qua đây chờ hắn.

Chỉ là căn nhà này số lần hắn trở về không quá ba lần, thủy chung luôn không gặp mặt nhau, nên hắn cũng không đổi mật khẩu.

Lần này  Bành Nhiên mới ngày đầu tiên nghỉ lễ lại tìm hắn, nhưng không gặp được. Nếu mà hôm nay lại, chạm phải Tống Như Nguyện, này phải……

Hắn khóa nước, lại thở dài một hơi.

Tống Như Nguyện, hắn chưa từng gặp qua đứa nhóc nào mà quấn người như vậy. Quấn người cũng thôi đi, cậu lại không làm người ta thấy phiền, thậm chí còn rất ngọt. Tính nết ngọt, miệng ngọt, nếm thử cũng rất ngọt, lúc cặp đùi kia quấn hắn, hắn đã xém chút nữa không muốn làm người.

Đinh Viễn gọi điện cho hắn, hai người bàn về nhiệm vụ một lát thì tắt máy. Hắn nằm ở trong phòng một hồi, lại ngồi dậy gửi tin nhắn cho Bành Nhiên. Gõ đến một nữa lại cảm thấy không nhất thiết, nên xóa đi hết.

Hắn đứng dậy đi ra cửa đổi mật khẩu đi. Tống Như Nguyện đang bưng đồ ăn lên bàn, hiếu kỳ ngó đầu qua nhìn: “Anh làm gì vậy? sợ sau này em vào nhà trộm đồ à?”

Kỳ Ngự: “……”

Kỳ Ngự chuyển chủ đề: “Ngửi rất thơm.”

Tống Như Nguyện cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vâng, có thể ăn cơm rồi, anh lại đây ăn đi.”

Cậu nấu món thịt lợn luộc cay, sườn rim tỏi, còn thêm món canh chay đậu hủ.

Bất ngờ là, mùi vị rất ngon. Kỳ Ngự vốn dĩ không mong chờ gì nhiều, ăn vào mới biết, đứa nhóc này thật sự là biết nấu.

Kỳ Ngự nhướng mày nhòm cậu: “Đẹp lắm sao?”

Tống Như Nguyện như quên hết việc mắng hắn là đồ tồi, cậu cong cong khóe mắt nói: “Đẹp chớ, không đẹp sao còn theo đuổi anh làm gì.”

Kỳ Ngự: “……..”

Tống Như Nguyện gắp đồ ăn cho hắn, nói: “Anh ăn nhiều vào, không là không có sức.”

Không có sức?

Kỳ Ngự nghĩ một hồi lâu về cách dùng từ kỳ quái này, xong bị sự nhiệt tình của Tống Như Nguyện đánh tan suy nghĩ.

Cơm thật sự ăn rất ngon, ăn xong hắn phải vận động tiêu thực.

Khoảng tám giờ tối hắn từ phòng tập bước ra, ở phòng khách chỉ mở đèn led, rèm cửa sổ mở ra một khe nhỏ, bên ngoài là mưa lớn tầm tã. Có tiếng mưa nho nhỏ xuyên qua mặt kính cánh âm, rào rào.

Không gian bên ngoài và bên trong dường như hình thành một loại đối lập nào đó, một cái nguy hiểm, một cái an toàn. Loại đối lập này, rất dễ làm người ta trong một căn phòng yên tĩnh nảy sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc.

Kỳ Ngự kéo rèm cửa ra, tính chơi điện thoại một lát rồi đi ngủ. Hắn vào phòng ngủ, lúc tắt đèn bỗng nhớ lại lời Tống Như Nguyện nói, kêu hắn tối nay phải khóa chốt cửa.

Đứa nhóc lúc nói câu này rất nghiêm túc, hiện tại hắn nhớ lại mà có hơi buồn cười.

Nếu thật sự bò lên giường, cũng không biết được là ai đang chiếm tiện nghi của ai. Nghĩ như thế, tay hắn đang đặt trên nắm cửa khẽ vặn nhưng không ấn xuống.

Hắn ngồi đầu giường chơi điện thoại, nhưng không tập trung. Trước sau luôn để ý đến động tĩnh của khóa cửa, qua một tiếng rồi hắn không nghe được bất kỳ âm thanh gì.

Hắn thở phào một hơi, lại có chút thất vọng.

Đứa nhóc Tống Như Nguyện đấy, thật sự rất chọc người thích, miệng ngọt, chân dài, còn dính người.

Hắn vốn thích kiểu ngoan ngoãn dính người như thế, thật ra bất kể nhìn từ góc độ nào, Tống Như Nguyện đều chọc trúng chỗ ngứa của hắn.

Đáng tiếc, tuổi hắn không nhỏ rồi.

Hắn chơi điện thoại một hồi bắt đầu buồn ngủ, đại khái do ăn ngon lại còn vận động, nên hắn có chút mệt mỏi, chỉ một hồi liền ngủ rồi.

Lúc tỉnh lại, hắn xém chút phát điên.

Bởi vì Tống Như Nguyện.

Do tố chất nghề nghiệp, mọi khắt hắn đều duy trì tính cảnh giác rất cao. Nhưng mà hôm nay không biết như thế nào, trên giường hắn nhiều hơn một người, người cũng chạm đến hắn rồi, hắn mới tỉnh.

Tống Như Nguyện thật không thẹn với lời so sánh chính mình của cậu, thật sự là một yêu tinh, còn hắn hiện tại chính là vị hòa thượng bị yêu tinh nhắm phải.

Mà còn là một hòa thượng không có ý chí kiên định, một người đàn ông bình thường, ai cũng không nhận nổi cái loại kích thích này…..

Vừa tỉnh dậy, bị người ngậm ở trong miệng, loại kích thích ấy, quả thật…

Kỳ Ngự nằm ở trên giường, một cánh tay gác ở trên mắt, khe khẽ thở gấp, nói: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

Tống Như Nguyên nhả ra ngoài, thân mật cọ má lên trên, ngoan ngoãn mềm mại nói: “Mười giờ.”

Kỳ Ngự: “…..”

Kỳ Ngự: “Cậu bây giờ có thể ra ngoài không?”

Tống Như Nguyện ngồi dậy, cưỡi lên thắt lưng của hắn, sau đó đỡ lên chầm chậm ngồi xuống. (đỡ gì lên ngồi xuống là biết rồi hé)

Rõ ràng cậu đã chuẩn bị đầy đủ, chỗ ấy thông nhuận, vừa ướt vừa nóng.

Kỳ Ngự căn bản không nghĩ cậu có thể thẳng thắn như thế, còn nghĩ sẽ có thêm vài màn dạo đầu, hiện tại hắn không có lý trí để từ chối, con mắt xấu xa trực tiếp đem người ấn xuống.

Một tiếng hô đau đớn, Tống Như Nguyện xụi lơ ở trên người hắn, sau đó Kỳ Ngự bắt đầu động eo.

Hắn đã lâu chưa làm, bị khoái cảm kích động có chút mất khống chế. Tống Như Nguyện đau muốn chết, nhưng vẫn cố gắng nhịn không kêu lên. Chờ đến khi dần dần thích ứng, cậu mới từ trước ngực Kỳ Ngự ngẩng đầu dậy.

Động tác của Kỳ Ngự cuối cùng cũng ngừng, chàng trai với con mắt ngập nước, môi bị cắn đỏ au, cả mặt đều là tình dục. Cơ thể Kỳ Ngự bị ánh mắt mềm mại của cậu nhìn, thì mềm một mảnh.

Hắn trở mình, đem Tống Như Nguyện đè dưới người, cúi người liếm môi của cậu. Giọng khàn mang theo tình dục rõ ràng, hắn nói: “Anh hôm nay ăn nhiều để có sức, là để chỉ cái này?”

Tống Như Nguyện giọng mềm nhũn đáng thương nói: “Vâng.”

Kỳ Ngự cười khẽ một tiếng, nói: “Bảo bối ngoan, anh tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng.”

Hắn khẽ hôn lên má non mịn của Tống Như Nguyện, lúc ngậm dái tai của cậu, hắn nghe Tống Như Nguyện nói: “Ông xã, em ăn ngon không?”

Tim Kỳ Ngự bị câu nói này của cậu châm tê rần, hắn biết hắn xong rồi. Hắn nhất thời không trả lời cậu, chỉ là động tác của hắn nhanh hơn, khiến Tống Như Nguyện biết được cảm nhận của chính mình, cậu rốt cuộc có bao nhiêu ngon miệng.

Hậu quả của việc cấm dục nhiều năm, lần đầu như Tống Như Nguyện thật sự không thể tiếp nhận nổi.

Ngày hôm sau Kỳ Ngự tỉnh dậy, nhìn chàng trai bị hắn làm một thân đầy vết tích đang nặng nề ngủ bên cạnh. Giây sau, nghiêng người qua nhân lúc cậu ngủ, lén chiếm tiện nghi của cậu.

Mùi vị thật ngon, tuổi trẻ, thể lực dồi dào, lớn gan, thẳng thắn.

Khi cần mềm thì mềm, khi cần chủ động thì chủ động, chừng như người này được thiết kế riêng dành cho anh.

Tống Như Nguyện bị hắn hôn tỉnh, cặp mắt linh động khôn ngoan mọi ngày thường mơ màng một lúc thật lâu, bị hắn hôn thì hừ hừ mấy tiếng. Kỳ Ngự tách ra một chút, chàng trai kêu cả đêm rồi, giọng sớm đã khàn: “Ông xã, có quen nhau không?”

Tim của Kỳ Ngự triệt để bị cậu đánh trúng rồi.

Tống Như Nguyện thật sự có chút lợi hại, cũng nhìn thấu được lòng người. Cậu biết lúc nào nên nói cái gì là thích hợp nhất, lúc nào làm việc gì là thích hợp nhất. Hiện tại, hắn chiếm cậu một đêm, tại lúc hắn hài lòng nhất với cậu, tại thời khắc day dứt nhất với cậu, cậu đưa ra một câu yếu thế như vậy. Khỏi nói,  hắn vốn rất thích cậu, nếu xem là ghét cậu, thì tim sỏi đá đến mấy cũng có thể bị cậu cảm hóa.

Kỳ Ngự hôn lên mí mắt cậu, nhỏ giọng nói: “Ngoan, bà xã.”



Nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ đến, Kỳ Ngự người này, bên ngoài xem có vẻ vừa chín chắn vừa ngầu vừa thần bí là vậy. Thật ra sống chung lâu rồi mới phát hiện hắn thật ra chỉ là một tên trai thẳng rất đơn giản.

Công việc hắn rất bận, có lúc đang trò chuyện một hồi thì không thấy người đâu nữa. Tống Như Nguyện chỉ có thể đợi hắn chủ động liên lạc với mình.

Trường học của cậu cách nhà Kỳ Ngự hơi xa, lái xe mất khoảng hai tiếng, gặp nhau cũng không tiện. Phần nhiều là Kỳ Ngự lái xe đến tìm cậu, cùng cậu ăn bữa cơm, có lúc đang ăn một nửa, thì có điện thoại gọi người đi, người đã lập tức phải rời khỏi.

Cậu tôn trọng công việc của Kỳ Ngự, cho nên trước giờ không nói gì.

Cậu thích Kỳ Ngự, là thật tình thích, ngày đó cậu nhìn thấy khuôn mặt của Kỳ Ngự, thì cảm thấy anh rất đẹp trai. Sau đó cược mạng nhảy lên, khoảnh khắc anh nắm chặt tay của cậu, thì đã thích anh rồi.

Nhưng có lúc Tống Như Nguyện thật sự rất muốn nại đầu hắn ra xem xem kết cấu bên trong.

Ví như, có một ngày, cậu nhớ ơi là nhớ Kỳ Ngự, tối đó gọi điện cho hắn, cố ý dụ dỗ: “Ông xã, anh đoán xem em hiện tại là vị gì.”

Kỳ Ngự nghiêm túc trả lời cậu: “Ăn thịt người là phạm pháp hơn nữa là có tội, ăn chính mình cũng không được, em đừng làm càn.”

Tất cả lãng mạn của cậu đều bị hắn đánh bay mất biệt, người này mới cười cười trả lời cậu: “Nói đùa thôi, em trai là thơm nhất, muốn ăn.”

Cậu không còn gì để nói, có câu phía trước làm đệm, hiện tại nói câu này thì nửa điểm lãng mạn cũng bay đi mất luôn. Trong não của cậu thậm chí còn xẹt qua hình ảnh Kỳ Ngự đang ăn cậu, rụng một lớp da gà, nhanh chóng chuyển chủ đề.

Lại ví như, hiện tại.

Bảy giờ tối, Kỳ Ngự gọi điện cho cậu, rất ôn nhu nói: “Em trai, làm gì đấy?”

Cậu nhỏ giọng oán trách: “Anh lại mất tích hết mười mấy tiếng đồng hồ.”

Giọng điệu Kỳ Ngự hiện rõ áy náy: “Xin lỗi, công việc bận.”

Tống Như Nguyện ủy khuất nói: “Em biết, chỉ là nhớ anh, muốn nghe giọng của anh.”

Kỳ Ngự khẽ cười, nói: “Được, muốn nghe cái gì anh đều nói cho em nghe.”

Tống Như Nguyện vui vẻ trở lại, nói: “Vậy anh đọc sách cho em nghe đi, giọng ông xã hay ơi là hay, dỗ em ngủ.”

Kỳ Ngự do dự một hồi, nói: “Hướng dẫn sử dụng được không?”

Sau đó hắn thật sự bắt đầu đọc hướng dẫn sử dụng, còn là tiếng Nga. Tống Như Nguyện nghẹn họng nhìn trời, ước nguyện muốn nghe lời âu yếm triệt để tan biến, tiếp đó vậy mà thật sự đọc cho cậu ngủ mất tiêu rồi.

Ngày hôm sau, cậu tan học thì tiếp được điện thoại của Kỳ Ngự.

Cậu lúc này vừa mới lăn lộn một thân bùn đất, nghe được Kỳ Ngự nói còn mười phút nữa sẽ đến chỗ khách sạn bọn họ thường hẹn gặp, vội nói: “Anh đến đó đợi em một chút, em vừa mới tan học, tắm trước đã.”

Kỳ Ngự “Ừm” một tiếng, không phải một tiếng ngắn gọn, mà giọng nói kéo dài ra, biểu thị làm nũng ý không được.

Nam nhân dùng chất giọng trầm dễ nghe làm nũng với cậu: “Cùng tắm với anh đi mà.”

Tống Như Nguyện nhìn cây cỏ bùn đất ở trên người của mình, giày tập luyện cũng loang lổ vết bùn, suy nghĩ vài giây vẫn là từ chối: “Em phải thay quần áo, ông xã ngoan đợi em một chút.”

Kỳ Ngự không tình không nguyện đồng ý.

Tống Như Nguyện đến khách sạn, vừa mới gõ cửa thì cửa liền mở, cậu bị người kéo vào trong ấn lên trên tường, tiếp một nụ hôn nồng nhiệt.

Hôn đến cậu choáng váng mơ hồ, máu nóng xộc lên, hai người gặp mặt không có gì cần giao lưu, trước tiên dùng thân thể giao lưu hết hai tiếng đồng hồ.

Tống Như Nguyện mệt chịu không nổi, nằm trên giường đến ngón tay cũng không muốn động một cái. Kỳ Ngự nắm lấy tay cậu hôn, thỏa mãn nói: “Em trai, em thật giỏi.”

Ánh mắt Tống Như Nguyện mềm mại nhìn hắn: “Anh cũng giỏi.”

Kỳ Ngự xấu xa nhướng nhướng mày, ám thị hỏi: “Anh giỏi chỗ nào?”

Tống Như Nguyện: “Tiếng Nga nói rất giỏi.”

Kỳ Ngự bị cậu chọc cười, giải thích: “Tối qua cạnh anh chỉ có cái đó có chữ thôi.”

Tống Như Nguyện khe khẽ hừ một tiếng, dời dời lên trên, nằm vào trong ngực của hắn.

Kỳ Ngự ôm chặt lấy vai cậu, lại nhịn không nổi mà hôn cậu.

Tống Như Nguyện lười biếng nói: “Hỏi anh một câu này.”

Kỳ Ngự không chút để ý ‘ừ’ một tiếng, lực chú ý đều ở trên cần cổ mềm mại của cậu, nhẹ nhàng liếm, mút.

Tống Như Nguyện: “Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu lâu rồi?”

Kỳ Ngự trả lời cực kỳ nhanh chuẩn: “Ba tháng lẻ ba ngày.”

Tống Như Nguyện: “Ừ, cũng một khoảng thời gian rồi, chúng ta mở ván nói thật.”

Kỳ Ngự ngơ ngác: “Nói thật cái gì?”

Tống Như Nguyện: “Anh chưa từng chơi sao? thì là cả hai cùng đưa ra câu hỏi, không được nói dối.”

Một lát sau, cậu bổ sung thêm một câu: “Em ghét nhất là nói dối.”

Kỳ Ngự: “……”

Kỳ Ngự có chút do dự: “Có cần thiết không? Em hỏi anh cái gì anh đều nói cho em nghe mà.”

Tống Như Nguyện rất nghiêm túc, hoàn toàn không cho hắn cơ hội từ chối: “Cần thiết, anh có thể hỏi em trước.”

Trên mặt Kỳ Ngự nhìn có vẻ do dự, lúc nghe thấy có thể được hỏi trước, thì lại cực kỳ tích cực. Hắn kéo khoảng cách với cậu ra để nhìn biểu tình của Tống Như Nguyện, vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt: “Làm với anh là lần đầu chứ?”

Tống Như Nguyện nhìn thẳng vào mắt hắn, thẳng thắng vô tư trả lời: “Là lần đầu.”

Kỳ Ngự cong môi, bưng mặt cậu qua gặm lên miệng cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Bà xã tốt, anh yêu em.”

Giây sau, hắn cười không nổi nữa rồi, bởi vì Tống Như Nguyện cũng hỏi hắn một câu giống như vậy.

Con ngươi xinh đẹp của Tống Như Nguyện nhìn hắn: “Tới lượt em hỏi, anh thì sao? là lần đầu phải không?”

Kỳ Ngự từ từ buông mặt cậu ra, trở về tư thế cũ, nhấc tay sờ sờ dưới mũi, đây là biểu hiện đang chột dạ trong lòng.

Hắn có chút lúng túng ý đồ chuyển chủ đề: “Anh cũng đã 26 rồi…….”

Ngữ khí của Tống Như Nguyện vẫn như cũ rất ôn nhu rất mềm mại, làm Kỳ Ngự thả lỏng đôi chút, Tống Như Nguyện nói: “Không có sao, anh nói đi, việc của trước kia em không có để ý.”

Kỳ Ngự quan sát biểu tình của Tống Như Nguyện, do dự nói: “Thật không?”

Tống Như Nguyện chòm lên hôn lên môi anh một cái, cong khóe mắt nói: “Thật.”

Biểu tình Tống Như Nguyện trước sau đều không thay đổi gì, Kỳ Ngự tin là thật, ngập ngừng ấp úng nói: “Anh không phải lần đầu.”

Sắc mặt Tống Như Nguyện không biến đổi gật gật đầu, rút tay của mình đang bị Kỳ Ngự nắm ra, chống lên má nhìn hắn: “Đến lượt anh rồi.”

Kỳ Ngự ý thức được, cái trò này thật sự động chạm tình cảm nhiều lắm, nên hắn cẩn thận hơn rất nhiều. Hắn chọn một câu không mấy mẩn cảm: “Em có nghĩ là do công việc của anh, mà lơ là em quá nhiều không?”

Ánh mắt Tống Như Nguyện dịu dàng, rất thành thực lắc lắc đầu.

Lòng Kỳ Ngự ấm áp, muốn ôm ôm cậu, thì Tống Như Nguyện lại hỏi: “Lần đầu của anh là lúc nào?”

Kỳ Ngự: “……”

Kỳ Ngự nhìn sắc mặt cậu, thả nhỏ giọng hỏi: “Em có phải đang giận không?

Ánh mắt Tống Như Nguyện vô tội, cậu thậm chí còn chớp chớp con mắt, làm Kỳ Ngự thả lỏng, nũng nịu nói: “Chỉ hiếu kỳ một chút xiu thôi, ông xã, anh nói cho em biết đi mà.”

Kỳ Ngự có dự cảm không tốt càng tăng dần, nhưng nhìn tính nết ngoan ngoãn mềm mại của Tống Như Nguyện, lại đè dự cảm ở trong lòng xuống. Hắn né ánh mắt của Tống Như Nguyện, khẽ giọng nói: “Năm ba đại học.”

Tống Như Nguyện ‘oh’ một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Tới anh hỏi em.”

Kỳ Ngự bị hỏi đến chột dạ, đồng thời cũng bắt đầu hiểu được sức mê lực của trò chơi này. Hắn nhìn người yêu của mình, rốt cuộc cũng không nén nổi lòng chiếm hữu chết tiệt của bản thân, hỏi: “Tình đầu của em là lúc nào?”

Tống Như Nguyện dừng một lúc, quan sát biểu tình của Kỳ Ngự, rồi thẳng thắng nói: “Cấp ba, y là đàn anh của em.”

Kỳ Ngự: “……”

Tim hắn như ngâm trong giấm, tiếp tục hỏi: “Em thích hắn ở điểm nào? Có hôn chưa? Hắn chạm chỗ nào của em rồi?”

Tống Như Nguyện không nhắc nhở hắn đã vượt quá câu hỏi cần hỏi, mà thành thực nghiêm túc trả lời: “Thành tích của y tốt, đẹp trai, tính cách cũng tốt.”

Kỳ Ngự: “…..”

Tốt như vậy tại sao em không ở bên cạnh hắn ta?

Hắn khẽ mím môi, nghe Tống Như Nguyện tiếp tục nói: “Chưa từng hôn qua, từng nắm tay.”

Kỳ Ngự lặng lẽ hít sâu một hơi, cầm tay Tống Như Nguyện kéo qua, dùng thịt ngón tay nhẹ nhàng chà chà, đang muốn nói gì thì nghe Tống Như Nguyện nói: “Ba câu hỏi, đến lượt em.”

Dự cảm xấu trong lòng ngày càng nặng, hắn nín thở nghe câu hỏi của Tống Như Nguyện, mỗi một câu so với câu trước càng nghẹt thở hơn, Tống Như Nguyện hỏi: “Lần đầu làm bao nhiêu lâu? Dùng tư thế gì? Làm với y sướng hay là làm với em sướng?”

Kỳ Ngự nhắm mắt dựa vào đầu giường, cầu xin: “Bảo bối, câu hỏi này rất dễ gây xích mích, chúng ta kết thúc nhé.”

Tống Như Nguyện ngồi trên người của hắn, thân mật đi lên hôn hắn, dùng ngữ khí nũng nịu ngoan ngoãn mà Kỳ Ngự quen thuộc: “Ông xã, anh nói đi mà, em chỉ là hiếu kỳ, em bảo đảm, là lần hỏi cuối cùng, tuyệt đối không giận dỗi.”

Kỳ Ngự mở mắt ra, cắn môi dưới của cậu, ồm ồm nói: “Em xem anh ngốc sao?”

Đây chính là câu hỏi toi mạng như chơi.

Ánh mắt Tống Như Nguyện cực kỳ đơn thuần, cậu thề với Kỳ Ngự: “Em thề với trời, em chỉ hỏi lần này, về sau không hỏi lại nữa.”

Kỳ Ngự quan sát cậu nửa ngày, mới mở miệng: “Nói phải giữ lấy lời.”

Tống Như Nguyện rất chân thành gật đầu.

Kỳ Thực nhấp nhấp môi, nói không được tự nhiên: “Chỉ có một lần, không đến hai tiếng.”

Tống Như Nguyện gật đầu, biểu thị hắn cứ nói tiếp: “Lần đó còn nhỏ, cũng không nhớ cái gì, tư thế gì đó thật sự quên rồi.”

Tống Như Nguyện lại gật đầu.

Câu hỏi cuối cùng, Kỳ Ngự liếm liếm môi không nhịn nữa, lật người đem Tống Như Nguyện đè dưới thân. Lần nữa đem của mình chôn vào trong thân thể Tống Như Nguyện, hắn tăng tốc thúc eo muốn làm Tống Như Nguyện quên đi mấy câu hỏi đáng chết này, nói: “Anh chỉ nhớ cảm giác làm với em trai thôi, Như Nguyện, anh thật sự yêu em.”

Tống Như Nguyện bị hắn làm một tiếng rưỡi không nói nổi lời nào, làm xong, Kỳ Ngự thỏa mãn muốn ôm Tống Như Nguyện đi tắm, thì nhận được điện thoại trong cục có nhiệm vụ.

Hắn không thể không đi, nghiêng thân hôn môi Tống Như Nguyện một hồi, còn Tống Như Nguyện vẫn đang thất thần.

Hắn mặc quần áo, oán giận nói: “Lại phải chia cách.”

Hắn kiểm tra đồ vật của mình xong, lúc rời khỏi thì không kìm nổi nói với chàng trai nằm trên giường: “Bảo bối, xin lỗi, anh lần tới nhất định sẽ nghỉ phép một ngày bên em.”

Mỗi lần hắn nói như thế, Tống Như Nguyện đều sẽ rất ngoan ngoãn đáp lời, lời của hắn trước giờ chưa thực hiện qua, nhưng Tống Như Nguyện đều sẽ trả lời rất hẳn hoi. Lần này lại không giống, Tống Như Nguyện lật người đối lưng với hắn không có nói gì.

Trong lòng hắn hơi hoảng, muốn lại gần nhìn nhìn cậu, điện thoại lại gọi đến thúc giục, hắn chỉ đành dừng bước, đi về phía cửa.

Hắn bước đến cửa, nói: “Như Nguyện, anh đi nhé.”

Tống Như Nguyện như cũ không để ý tới hắn.