Em Có Thể Sẽ Không Yêu Anh!

Chương 26: Đếm ngược



Hôm sau, ngày hai mươi sáu.

Vũ Tuệ lại một lần nữa xác nhận tình trạng thời tiết, xác định ngày hai mươi bảy trời sẽ mưa to, trên lịch, ngày hai mươi bảy lại được tô tròn thêm một lần nữa.

Cô quay đầu nhìn về phía máy tính, lúc này trên màn hình máy tính đang hiển thị bản đồ, mặt trên có một điểm đỏ, chính là tọa độ của một vật, gần đó, còn có năm điểm màu vàng. Lúc này, điểm đỏ kia chậm rãi di động.

Vũ Tuệ đi ra ban công phòng ngủ, nhìn thấy Thanh Nãi mở cửa lớn đi ra. Hôm nay Thanh Nãi trang điểm vô cùng tỉ mỉ, đem toàn bộ ưu thế của cô ta phơi bày ra ngoài, mặc một chiếc váy đỏ liền thân ngắn, tóc dài tới lưng, ngực to, eo nhỏ, chân dài trắng tuyết, thật sự xinh đẹp gợi cảm, vừa nhìn là biết một cực phẩm. Rõ ràng là đang trong độ tuổi đẹp nhất, xanh non mơn mởn, lại cố tình phải trang điểm cho già thêm mười tuổi. Hơn nữa với khí chất này, cùng kiểu trang điểm và trang phục trên người nhìn thì vô cùng xinh đẹp nhưng lại không có nội hàm, nhìn thế nào cũng là hương vị diễm tục.

Thanh Nãi thấy được Vũ Tuệ, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, trong nháy mắt tràn ngập chán ghét và lửa giận. Chỉ là xe đang ở giao lộ đợi mình, cô nàng cũng sợ lớp trang điểm bị hỏng cho nên mới đè lại lửa giận, không thèm để ý tới Vũ Tuệ, hung hăng liếc mắt nhìn Vũ Tuệ một cái, lắc mông hướng về phía xe rời đi.

Lương Tử đang ngồi trong xe, thấy biểu cảm trên mặt Thanh Nãi có chút không tốt mà ngồi lên xe, nói: “ Đại tiểu thư, mày đây là lại làm sao vậy? Vừa mới nãy nói chuyện điện thoại còn tốt mà, sao ra khỏi cửa mặt lại đen như đít nồi rồi?”

“Còn không phải là tại Vũ Tuệ kia à! Mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy nó đứng ở ban công nhìn tao, mỗi lần thấy nó nhìn chằm chằm vào tao như vậy tao lại cảm thấy thất sự ghê tởm.” Thanh Nãi chán ghét nói.

“ Tao nói mày á, bị dọa sợ rồi hả?” Lương Tử còn có chút bất đắc dĩ: “ Vũ Tuệ đã hẹn hò cũng Lương Bình, còn nhìn chằm chằm mày làm gì?”

“ Sao tao biết được nó nhìn chằm chằm tao làm gì?” Thanh Nãi tức giận, cảm thấy bản thân không thể nhịn được nữa, đêm nay nhất định ả sẽ kêu một đám người đứng ở giao lộ chờ Vũ Tuệ, nếu có cả Lương Bình đi theo nữa, thì đánh cả hai! Cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giày cao gót của bản thân, lửa giận trong lòng càng mạnh, mệt thân cô ả xem Vũ Tuệ là bạn bè, còn mang giày cao gót của mình cho Vũ Tuệ mượn mang, kết quả Vũ Tuệ vậy mà lại phản bội cô ả!

“ Được rồi, không nói nữa, nghĩ đến tiệc hóa trang hôm nay thôi nào….” Lương Tử cũng không muỗn cùng Thanh Nãi tiếp tục đề tài này, từ khi sự thật về bức thư đe dọa bị phanh phui, cũng sắp được một tháng rồi, mỗi ngày đều nhắc một lần, phiền không chịu được.

Vũ Tuệ trở vào phòng nhìn máy tính, cái điểm đỏ kia cũng vừa mới rời đi theo Thanh Nãi và Lương Tử, cùng phương hướng với chiếc xe kia.

Xem ra máy định vị khảm trên giày cao gót của Thanh Nãi không có vấn đề.  May mắn Vũ Tuệ đã sớm sử dụng cách này, nếu không sau khi cùng Thanh Nãi náo loạn, muốn gắn gì đó trên người Thanh Nãi lại càng khó khăn. Nói như vậy, cũng bởi vì lo lắng máy định vị gắn lên giày cao hót sẽ vì chấn động mà xảy ra vấn đề, hoặc là lỡ như Thanh Nãi mang giày đế bằng mà không mang giày cao gót thì phải làm sao, cho nên mới cố ý tặng vòng cổ, nhưng ai ngờ lại vẽ rắn thêm chân, tự mình tìm lấy phiền toái cho mình.

Hôm nay đã là ngày hai mươi sáu, chuyện xảy ra ngày mai cũng có thể sẽ tùy thời xuất hiện, Vũ Tuệ quyết định ngày hôm nay phải xác nhận lại lần cuối cùng, xác nhận tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.

Vũ Tuệ thay quần áo vận động thuận tiện, mang giày thể thao, lưng đeo balo. Cô quyết định sẽ bắt đầu xác nhận từ điểm xa nhất.

Thời điểm Lương Bình gọi điện cho Vũ Tuệ thì Vũ Tuệ đã ngồi trên xe điện được gần hai tiếng.

“ Em biết rồi, tối nay tại nhà Kinh Thạch đúng không, em biết mà.” Vũ Tuệ ngồi trên ghế nhẹ giọng nói.

“ Vậy nên hôm nay em định là gì không thể nói cho anh biết sao?” thanh âm Lương Bình không nghe ra bất cứ kì lạ nào, vẫn bình tĩnh như vậy.

Nhưng mà Vũ Tuệ lại cười khẽ ra tiếng: “ Làm sao vậy? Không nỡ cách xa em hả?”

Lương Bình cảm thấy giống như có điện truyền tới từ microphone, làm hắn không khỏi xoa một bên tai phát ngứa của mình, khóe miệng cũng không khống chế được mà cong lên.

“ Em chỉ muốn xác nhận một số chuyện mà thôi, sẽ tới nhà Kinh Thạch đúng giờ, anh phải ngoan ngoãn chờ em đó.”

“…..Ừm.”

Lương Bình nghe âm thanh từ đầu bên kia điện thoại, tươi cười nơi khóe miệng còn chưa kịp thu lại, nghe được mẹ hắn hỏi: “ Lương Bình, đêm qua Đồng Bình không về nhà hả?”

Lương Bình nghĩ nghĩ, đêm qua khi mình sắp ngủ, bên phòng Đồng Bình vẫn không có động tĩnh, “ Chắc là không có.”

Mẹ hắn lại oán giận nói: “ Lại ở bên ngoài lêu lổng nữa sao? Thật là, đã lớn như vậy rồi, còn suốt ngày không đứng đắn….” Khi Đồng Bình còn đi học thường xuyên cả đêm không về nhà ngủ, làm một hoa hoa công tử được các bạn nữ hâm mộ, săn đón, cũng có cuộc sống về đêm rất náo nhiệt. Tuy rằng sau khi thất tình cũng đã dừng cương trước bờ vực, cũng thu liễm lại, cũng làm việc trong sở cảnh sát rồi, nhưng mà hình tượng của hắn trong lòng mẹ mình vẫn không hề thay đổi.

“ Có lẽ là chuyện công việc.” Lương Bình nói vậy nhưng vẫn lấy di động nhắn tin hỏi thăm Đồng Bình. Tuy rằng anh trai mình chỉ là một con cá mặn, nhưng hiện tại cả người Lương Bình đều được hạnh phúc vây quanh, nhìn cái gì cũng cảm thấy tốt đẹp, con cá mặn này cũng đáng để hắn quan tâm chút ít.

Chỉ là Đồng Bình chậm chạp không có hồi âm.

Cùng lúc đó, tiền bối của Đồng Bình đang phát hỏa trong văn phòng sở cảnh sát: “ Cái tên gia hỏa được điều tới từ kinh đô thật làm người ta tức chết đi được! Vậy mà còn dám tắt máy! Tôi đã biết, khi khóa trưởng đem hắn an bài thành cộng sự thì đã thấy được người này không thể nào thay đổi được tật xấu mà, quả nhiên là như vậy!

“ Có ý gì chứ?” Trong văn phòng có người hỏi.

“ Có ý gì ư? Đạo lý rất đơn giản thôi, trên thế giới này không có người hoàn mỹ mọi mặt, hắn lớn lên đẹp trai như vật, khẳng định đầu óc hoặc những mặt khác nhất định có vấn đề, đây là định luật bảo toàn năng lượng.”

“ Từ từ, định luật bảo toàn năng lượng có thể được dùng như vậy nữa à?”

“ Dù sao hiện tại hắn không hề xin nghĩ, di động cũng không liên lạc được, vô cớ bỏ bê công việc, còn đem xe lấy đi rồi, tôi đang rất tức đây này!”

“ Có thể là đi điều tra cái gì thì sao, ngày hôm qua không phải chạy lăng xăng qua các ban, giống như là đang tìm cái gì đó sao?” Một nữ cảnh sát nói

“ Mấy người phụ nữ các người, vĩnh viễn chỉ biết thiên bị cái gia hỏa tô vàng nạm ngọc này…”

Đồng Bình mở mắt ra, nhìn không thấy chút ánh sáng nào, mơ mơ màng màng vài giây, ký ức ngày hôm qua chậm rãi đọng lại, hắn mới chợt thanh tỉnh. Phát hiện bản thân đang ở một nơi tối tăm, duỗi năm ngón tay ra cũng không thấy gì, hơn nữa tay chân còn bị trói chặt, miệng cũng bị dán băng dính.

Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, lý trí bắt giữ bất luận những tin tức có hữu dụng. Đồng Bình dùng sức hô hấp vài cái, phát hiện không khó ở đây vô cùng râm mát, có cổ mùi mốc nhàn nhạt. Vũ Tuệ đem hắn đáng ngất, trừ phi có người khác hỗ trợ, nếu không nếu lấy khả năng của mình Vũ Tuệ không có khả năng tránh thoát hàng xóm, và tầm mắt người qua đường đem hắn di chuyển quá xa, nên khả năng cao là hắn vẫn đang ở trong căn nhà của Vũ Tuệ, mà tối như vậy, không khí cũng không mấy lưu thông, như vậy… là tầng hầm?

Không thông gió, không khí còn âm lãnh như vậy, quá giống một tầng hầm, không phải nơi để người ở, cho nên hẳn là sử dụng để chứa hàng, nói như vậy nơi này cũng sẽ có nhiều đồ vật, có lẽ hắn có thể sử dụng được.

Đồng Bình chậm rãi quay cuồng, lăn ra khỏi chăn ấm áp. Hắn sửng sốt một chút, mới phát hiện cả người không hề lạnh lẽo. Lại một lần nữa nảy lên hoang mang trong lòng, cô bé này rốt cuộc… là người như thế nào? Là ai? Cuối cùng là muốn là gì? Tốt hay xấu? Cùng Lương Bình hẹn hò, là vì yêu hay cũng chỉ để lừa gạt?

Cho dù như thế nào, đầu tiên, hắn muốn thoát khỏi khốn cảnh hiện tại. Sau đó, cần phải nói cho Lương Bình, cái tên ngốc không hề phòng bị gì biết Vũ Tuệ có vấn đề, phải giữ cảnh giác, đề phòng có chuyện gì xảy ra.