Em Có Thể Sẽ Không Yêu Anh!

Chương 35: Động tâm



“ Gì hả? Chú mày cứ như vậy mà nói chuyện với anh trai mấy tháng không gặp à?” Đồng Bình nói, sau đó bay lên sô pha nằm liệt thở dài một hơi. Đã quen với tính tình em trai mình, khẩu khí của hắn cũng không nghe ra được chút bất mãn, vẫn cà lơ phất phơ như vậy, loại người phong lưu tiêu sái, lại có khí chất, hơn nữa mị lực ngập mặt khiến cho hắn dù đã là một ông chú gần 40 thì đi trên đường cũng có những cô gái muốn tiếp cận hắn, cảm thấy trên người hắn ngập tràn chuyện xưa.

“ Hơn nữa, sao lại nói anh mày không làm nên trò trống gì? Cho mày cái vé, thứ bảy tuần sau đi xem triển lãm nhiếp ảnh của anh mày.”

Đưa nước lại cho Đồng Bình, Lương Bình bỏ ra ban công. Đối diện ban công chính là hồ nước nhân tạo xinh đẹp, cây cối xanh tươi um tùm cùng muôn đóa hồng đỏ thắm, nhưng không có thân ảnh cô bé kia.Lương Bình chợt có chút nôn nóng, cái tên trạch nam tràn ngập hương vị khiến người ta chán ghét kia không biết đã rời đi chưa? Hay vẫn không biết xấu hổ mà dây dưa ở đó? Có nên báo cảnh sát hay không, rằng có một tên đàn ông kỳ quái có ý đồ mắt cóc một cô bé xinh đẹp?

Nghĩ vậy, Lương Bình liền quay đầu nói với Đồng Bình: “ So với việc làm nhiếp ảnh gia, anh vẫn là làm cảnh sát có giá trị hơn.”

“ Mặc dù ngày thường anh mày không chăm chỉ đọc sách, nhưng cũng có thể nghe ra chú mày đang nhục nhã anh mày đúng không?…. Sao đột nhiên lại nói vậy?” Đồng Bình kỳ quái hỏi, thời điểm hắn còn làm cảnh sát thì cũng chưa từng nghe em trai hắn khích lệ hắn bao giờ, sao tự nhiên đổi nghề cũng được mấy năm rồi, tên này mới thốt ra một câu như vậy?

“ Không có gì, đến lúc anh nên về rồi.” Lương Bình cũng không thèm trả lời vấn đề của anh trai hắn.

“ Anh mới tới, chú mày liền đuổi là sao?” Sao lại lạnh lùng vô tình đến vậy chứ?! Hơn nữa cái tên này thật đúng là cao ngạo, lạnh lùng, nếu không phải được cái mặt, cái loại tính cách này xứng đáng cả đời không có bạn.

“ Em còn có việc, hay anh tính ở ngốc chỗ này.”

“ Việc gì?” Đã từng làm cảnh sát tuy bị xem nhẹ nhưng hắn cũng am hiểu nắm bắt tình huống, hiện tại làm nhiếp ảnh gia nên hắn có ánh mắt rất tốt, dễ dàng nhạy bén mà nhận ra trên người em trai hắn có chỗ nào đó không thích hợp.

Lương Bình cũng không định nói cho anh trai hắn biết, cái tên cả ngày rảnh rỗi không có chuyện gì làm, một khi biết tâm tư của hắn chỉ sợ không ngại ngần mà chạy qua chỗ hắn suốt, hơn nữa bản thân cũng là một người thầy sắp 30, đối với một cô bé giống như chỉ mới cấp 3 nảy sinh tâm tư điên cuồng như vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật biến thái, rất mất thể diện, một khi bị Đồng Bình biết, chờ đợi hắn khẳng định là một trận cười nhạo mất hết mặt mũi.

Đồng Bình lại không có ý định buông tha cho hắn, càng đừng nói trên vai còn đang gánh vác sứ mệnh mẹ già giao phó là dụ em trai đi xem mắt.

Bởi vậy khi bị anh trai quấn lấy, Lương Bình đành phải dứt khoát kéo Đồng Bình ra ngoài ăn cơm, địa điểm là một quán ăn Trung Quốc có thể nhìn thấy được tiệm bánh mì kia.

Tốt lắm, tên trạch nam chướng mắt kia biến đi rồi. Nhìn thấy cô bén kia vẫn ngồi ở tiệm bánh mì, Lương Bình liền cảm thấy tâm tình tốt hơn hẳn, ngữ khí nói chuyện với Đồng Bình cũng không mấy lãnh đạm.

Ý…. Đuôi lông mày Đồng Bình nhếch nhếch, lấy kinh ngiệm tình trường phong phú của hắn mà phán đoán, hắn nghi ngờ cái thằng em bị lãnh đạm hơn hai mưới mấy năm, cuối cùng cũng nở hoa, hơn nữa đối tượng khả năng cao là ở gần đây….Nhưng mà người xung quanh quá nhiều, hắn đúng là không thể lập tức nhìn ra là người nào.

Lương Bình biết Đồng Bình đang quan sát hắn, anh trai hắn chắc chắn đã phát hiện ra chỗ nào đó không thích hợp, lúc này tốt nhất là đem tâm tư của mình giấu thật kỹ, nhưng Lương Bình lại nhận ra việc khống chế đôi mắt mình thật khó khăn, hắn không thể cản được bản thân muốn nhìn về phía cô, nhất cử nhất động của cô đều làm hắn tò mò, muốn tìm tòi nghiên cứu.

Đúng là bởi vì vậy, cho nên tại lúc hắn đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ chạy đến ôm lấy cô, thì cũng hoảng sợ giống cô.

Đó là một chiếc siêu xe gầm thấp có giá trị cao ngất ngưỡng, chiếc xe sau khi chạy ngang qua tiệp bánh mì, ước chừng không quá 10m liền lập tức phanh lại và đậu ở đó, cửa sau của xe mở ra, một người phụ nữ trang điểm khéo léo, khí chất ung dung đẩy cửa sau ra bước xuống, lập tức chạy đến chỗ bàn ghế cung cấp cho khách hàng ngồi,  đứng trước mặt cô gái, kích động mà nắm lấy bả vai cô sau đó khóc lóc ôm lấy cô.

Lương Bình nhìn thấy cô bé giống như nai con bị dọa, mở to hai mắt nhìn, có chút hoảng sợ không biết làm sao với người phụ nữ đang kích động, nước mắt rơi đầy mặt phía trước. Bởi vì hành động của người phụ nữ này, người xung quanh đều dừng chân, ánh mắt kia qua nơi đó. Chuyện như vậy làm cô càng kinh hoảng, hình như muốn chạy trốn, nhưng mà người phụ nữ này ôm lấy cô rất chặt, cô căn bản là không thể tránh được.

Lương Bình không rảnh nghĩ ngợi nhiều, lập tức đứng dậy, rời khỏi nhà ăn.

“ Ấy! Lương Bình!” Đồn Bình theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng rất mau bị phục vụ ngăn cản, rốt cuộc thì hai người họ vẫn chưa tính tiền.

“ Tại sao con lại không về nhà? Mẹ bị bệnh cũng không về thăm mẹ, mẹ nằm mơ cũng đều chỉ nghĩ tới con…”

“ Phu nhân, phu nhân, người nhận nhầm người rồi, đây không phải tiểu thư…..”

“ Đây sao lại không phải là Vũ Tuệ của tôi? Đây là Vũ Tuệ của tôi! Vũ Tuệ, con gái tôi….”

“ Là sao vậy….”

“ Vậy là cô bé ngồi ở cửa tiệm bánh mì quả thật là con gái của nhà giàu bỏ trốn hả….”

“ Tôi sớm nghi rồi mà, cô bé này đầu óc có khi là…..”

Lương Bình tới gần đám người, nghe được đủ loại âm thanh, khi đến gần lại nghe được cuộc đối thoại của người phụ nữ trung niên cùng tài xế, cũng có chút hiểu ra, hình như là nhận nhầm người. Nhìn cô bé của hắn như bị dọa không nhẹ, Lương Bình không vui nhíu nhẹ mày, đi qua.

“ Sao lại như vậy? Vị phu nhận này, ngài buông cô ấy ra.”

Tài xế mồ hôi đầy đầu cũng hết đường xoay xở, thấy người đến tây trang giày da, vừa nhìn là biết tinh anh của xã hội, hình như muốn kéo phu nhân nhà mình ra khỏi cô bé, thái độ quản chuyện đương nhiên cỡ này, lại có giá trị nhan sắc tầm tâm nhau, tài xế cũng cho rằng người đàn ông này quen cô bé, cũng có khi là anh trai người ta cũng nên. Sợ xảy ra chuyện gì hiểu lầm hoặc nãy sinh xung đột ẩu đả, vội vàng che chắn trước mặt hắn giải thích: “ Ngại quá tiên sinh, phu nhân nhà tôi…..”

Tài xế còn chưa nói xong, lại một chiếc siêu xe nhừng ở bên cạnh, một nam một nữ ước chừng khoảng ba mươi tuổi nôn nóng từ trên xe xuống: “ Mẹ!”

Bởi vì người trong nhà có thân phận đặc biệt, là hào môn nổi danh trong quốc hội, lại ở trên đường nháo loạn rất dễ hấp dẫn phóng viên, nhưng người phụ nữ này tinh thần không bình thường, lôi kéo lấy cô gái lạ không buông, hiển nhiên là không đi được, cuối cùng bọn họ đành phải vào tiệm bánh mì. Bà chủ tiệm bánh mì bị tiền tài chi phối, liền lập tức đóng cửa hàng.

Đại khái là nhận ra Lương Bình đứng về phía nàng, cho nên cô gái nhỏ thừa dịp người phụ nữ không để ý, tránh thoát khống chế của bà, sau đó trốn đến sau Lương Bình, nắm lấy tây trang ở phần eo hắn, giống như là tìm được gà mái mẹ bảo vệ gà con. Lúc hắn cúi đầu nhìn, cô có chút lo lắng không biết có mạo phạm đối phương không nên cẩn thận nhìn qua nhìn lại, nhưng cô cũng chưa kịp nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, hắn liền nhanh chóng quay đầu đi.

Nhìn hành động của cô bé, nhân viên cùng mấy vị hào môn càng thêm tin tưởng cô và hắn có quen biết.

Người phụ nữ bởi vì bị cô né tránh nên khóc đến hổn hển, một cô gái khác gọi bà là mẹ đang ở bên cạnh trấn an bà, cũng chẳng mấy hiệu quả.

Người đàn ông nhân cơ hội đến bên Lương Bình, khó xử nhỏ giọng nói: “ Nói vậy chắc anh cũng nhìn ra, thật ngại quá, bởi vì mười mấy năm trước em gái tôi ngoài ý muốn ra đi, nên mẹ tôi chịu đả kích rất nghiêm trọng, mà em gái anh lại khá giống em tôi thời điểm mười mấy năm trước, thật ra bệnh này đã lâu không tái phát, đột nhiên nhìn thấy cô bé cho nên mới vậy….”

Người đàn ông nói rất nhiều, mục đích chính là hy vọng Lương Bình có thể để cho cô bé giả bộ bản thân là Vũ Tuệ, chấn an người phụ nữ, dỗ bà về nhà.

“ Ngại quá, cái này sợ là không được, cô ấy có chướng ngại ngôn ngữ.” Lương Bình mặt vô cảm nói.

Vì thế cuối cùng, sự cố vị phu nhân nhà giàu vô tình nhận sai người thân, đợi tới lúc nhóm bác sĩ gia đình của bọ họ tới, trấn áp người phụ nữ rồi đưa bà lên xe rời đi.

Bà chủ tiệm bánh chứng kiến toàn bộ quá trình có chút thổn thức, vốn nghĩ rằng cô bé này ở trước cửa tiệm bánh mì của bà ngây người ba ngày, một câu cũng không nói, bà còn do dự không biết có nên báo cảnh sát xem có nhà giàu nào đang tìm con gái bị thất lạc hay không, lại không nghĩ tới là bà lo chuyện vô ích. Nhưng mà cũng như vậy, bà vô duyên vô cớ kiếm được một khoản lời nho nhỏ, không nhiều lắm, nhưng đủ để bà mua được hai bộ quần áo tốt, cho nên tâm tình của bà không tồi mà tặng cho cô bé hai cái sandwich và một hộp sữa bò. Sau đó lại cho nhân viên mở cửa, tiếp tục buôn bán. Trong tiệm rất nhanh nghênh đón một vài vị khách vì tò mò mà đến.

Bởi vì hành vi này của bà chủ mà cô gái từ trời xa đất lạ nào đến, hơn nữa còn có rào cản ngôn ngữ cuối cùng cũng tìm được biện pháp để cảm ơn người khác- trực tiếp đưa một cái sandwich cho hắn. Hơn nữa còn cười với hắn rất chân thành và cảm kích.

Lương Bình nhìn nụ cười của cô, phải dùng sức lớn mới khống chế được đôi tay run rẩy của bản thân, mặt thong dong không chút biến hóa nhận lấy miếng sandwich từ tay cô.

“ Lương ~ Bình ~” tiếng của Đồng Bình từ phía sau vang lên.

Trái tim dường như đang phiêu du tận trời cao của Lương Bình chợt rớt xuống cả đoạn, xoay người nhìn về cái tên có vẻ mặt “ có trò hay để xem”- Đồng Bình, đẩy đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, mặt vô biểu cảm nghĩ, chết anh luôn đi, thứ đáng ghét!

Lương Bình xoay người đối mặt với cô gái làm tâm tình hắn điên cuồng, thử cùng cô bắt chuyện: “ Em có thể nghe hiểu anh nói không?”

Cô gái nghiêng nghiêng đầu, giống như tự hỏi một chút, sau đó lắc lắc đầu. Hơn nữa không có ý định tiếp tục giao lưu, vẫy vẫy tay, lại đi tới chỗ hay ngồi ở tiệm bánh mì.

Lương Bình nhìn bóng dáng cô, không rõ vì sao cô cứ một hai phải ngồi ngây ngốc bên ngoài tiệm bánh mì như vậy. Nhưng mà làm thế nào để cùng với một người dường như có chướng ngại ngôn ngữ, cũng không cần sự trợ giúp từ bất kì ai giao lưu đây? Nếu một hai cứ phải tiếp cận, chỉ sợ là độ hảo cảm mới tích lũy được có chút sẽ rớt mất, hắn sẽ bị xem là tên kỳ quái.

Bởi vì không thể giao lưu mà đối phương cũng không có ý định giao lưu, còn vướng bận Đồng Bình, Lương Bình đành phải cũng anh trai hắn trở về chung cư.

“ Xem ra anh mày cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao.” Đồng Bình vừa đi vừa cười, vô cùng ái muội nói: “ Nhưng mà không nghĩ tới luôn đó nha, giáo sư Lương Bình,  cô bé kia tuy rắng có vẻ đã qua 16 tuổi rồi nhưng mà vẫn còn quá nhỏ, bộ dáng không hiểu chuyện như vậy, sao ngài có thể xuống tay được đây?”

Lương Bình không để ý đến anh trai hắn, đuổi người đi. Cho dù thế nào, để cô bé một mình ở đó đúng là không yên tâm nổi, bởi vậy sau khi Đồng Bình rời đi, trước đây khi tan trường về nhà đều sẽ đọc sách, nghiên cứu, hoặc là xem luận văn của học sinh thì lúc này giáo sư Lương Bình lúc này lại đi đến bãi đỗ xe. Hắn ngồi trong xe, tầm mắt xuyên qua hàng rào, lướt qua đường cái, dừng ở trên người cô gái trước tiệm bánh mì.

Lúc này trời nhá nhem tối, bên trong bãi đổ xe được bật hai ngọn đèn, ánh sáng cũng không quá sáng, xung quanh an an tĩnh tĩnh không chút tiếng động.

Đúng là không khác gì biến thái, ngồi ở trong xe, nơi nhỏ hẹp an tĩnh, xung quanh vắng lặng, chỉ có cô gái ngồi bên đường chống cằm ngây người, giáo sư Lương Bình nhịn không được mà nghĩ, sự giáo dưỡng và nguyên tắc của hắn đều không cho phép hắn làm ra chuyện như vậy, nhưng mà hắn cảm thấy bản thân giống như nhập ma, hắn nhớ tới khi cô nấp sau lưng hắn, nắm lấy phần vải ngay eo hắn làm da đầu tê dại, khi hắn cúi đầu nhìn, cô ngửa đầu lên, hai mắt ngập nước sáng ngời, còn có lúc cuối cười thật tươi với hắn, không xong… quá không xong… Cô đáng yêu tới mức làm hắn muốn phạm tội.

Lương Bình hít sâu, dùng sức áp xuống cảm giác nóng rực, khắc chế đôi tay tội ác của mình. Cảm giác như vậy làm hắn rất khó chịu, hai mươi mấy năm qua chưa từng xảy ra chuyện như vậy, giống như một tên biến thái ở trong xe nhìn trộm một cô gái xa lạ, nghĩ tới việc cô hoàn toàn khác xa với những người con gái từng tiếp cận hắn, cô hoàn toàn thuần khiết, cũng không hề có ý dùng hành động hay ánh mắt khiêu khích hắn mà hắn vẫn nổi lên phản ứng sinh lý mãnh liệt như vậy. Bản thân hắn cũng không phải không khống chế được hai mắt mình, cái khống chế không được là trái tim hắn, từ lần đầu tiên ánh mắt nhìn thấy cô, cả người hắn đều không còn là của hắn.

Thời gian trôi qua dường như nhanh hơn mỗi khi hắn chăm chú nhìn cô, tưởng như mới chỉ một lát, tiệm bánh mì đã đóng cửa, bà chủ nói gì đó với cô, cô cũng chỉ lắc lắc đầu, bà ấy cũng chỉ đành bất đắc dĩ mà rời đi.

Một cô bé đáng yêu như vậy, bà chủ sao có thể bỏ lại cô, không mang theo về nhà, để cô được nghỉ ngơi ở trong ổ chăn khô ráo mềm mại, lại nỡ để cho cô ở chỗ màn trời chiếu đất kia? Nhìn dòng xe từ từ giảm bớt, người đi đường cũng dần ít lại, giáo sư Lương Bình bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Sau đó, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội.

Đã hơn 12 giờ đêm, lúc này đêm khuya vô cùng tĩnh lặng, trời mưa.

Hắn nhìn cô bé không thể không tránh dưới mái hiên nhưng mưa càng lúc càng lớn vẫn tạt ướt cô, hắn có chút gấp, không chờ nổi mà muốn chạy qua, thay cô che mưa chắn gió, nhưng linh hồn tham lam thành thục này nói hắn tạm thời phải nhẫn nại, chỉ là mưa một chút mà thôi, sẽ không làm tổn thương quá lớn đến cô.

Hắn cầm lấy ô, đứng ở sau tường chờ đợi, thời gian chờ đợi lâu như vậy làm hắn cảm thấy thật khó khăn. Mãi đến khi nàng ướt đẫm như chim non, rúc ở góc tường run bần bật, hắn rốt cuộc mới giải phóng bản thân đã sớm hận hai chân không thể chạy tới, hắn đi tới trước mặt cô.

Giáo sư Lương Bình được như nguyện, mang cô về nhà.

Để cô ở trong phòng dành cho khách, hơn nữa còn cẩn thận vì đối phương mà chuẩn bị nước ấm trong bồn tắm, đưa thuốc đề phỏng cảm mạo cho cô uống, chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt mới cho cô. Từ đầu đến cuối, giáo sư Lương Bình đều duy trình một biểu cảm lãnh đạm, thật giống như việc lừa gạt cô về nhà chỉ là vì hắn là một giáo sư có trách nhiệm, không thể để mặc một cô bé như vậy được.

Đến khi trở về phóng cách vách là phòng ngủ của mình, hắn mới đi vào phòng tắm, dựa lưng vào vách tường thả lỏng cơ bắp căng cứng toàn thân, nghĩ đến chuyện phát sinh hôm nay, lại nghĩ đến bộ dáng cô đứng sau lưng hắn, ỷ lại hắn, nghĩ tới cô cười với hắn, nghĩ đến khi hắn bung dù đến trước mặt cô, cả người cô ướt đẫm ngẩng đầu lên nhìn hắn vô cùng đáng thương, mặc dù hắn dùng hết lý trí nói bản thân không thể, nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được mà kéo xuống khóa quần, vươn bàn tay tội lỗi, cầm lấy nơi vô cùng nóng bỏng, sau đó trong tưởng tượng của bản thân, hô hấp càng ngày càng dồn dập, gầm nhẹ phóng thích chính mình.