Em Coi Anh Là Vợ

Chương 6: Đoán xem ai chèo nhầm thuyền nào (Hoàn)



Edit: Nananiwe

Diễm Diệc cực kỳ thích hôn Túc Tuyết, có một lần nào đó hôn quá mạnh, Túc Tuyết dùng ánh mắt nguy hiểm nói ra lời rất bá đạo: "Muốn ăn em quá."

Diễm Diệc đang định hôn tiếp nghe vậy dừng lại, gào lên: "Anh vẫn còn coi em là lương thực dự trữ ư!"

Túc Tuyết tỏ vẻ bá đạo không thành công: "... Cũng không phải là kiểu ăn đó."

Tiểu thái tử hiểu ý Túc Tuyết đang nói, đỏ mặt: "Vậy... vậy thì anh ăn đi." Mấy năm nay trừ một bước cuối cùng thì cái gì hai người cũng từng làm rồi, cậu cũng không ngại động phòng với vợ sớm một chút,

Túc Tuyết đau đầu nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên xấu hổ của Diễm Diệc: "... Anh vẫn chưa muốn chết đâu."

Chưa làm tới bước cuối cùng là do bọn họ muốn chắc? Không phải là do linh lực của Diễm Diệc tăng quá nhanh nhưng lại không thể khống chế sao? Nếu động phòng thật thì Túc Tuyết nghi ngờ mình sẽ bị bỏng chết.

Tới khi tóc của Túc Tuyết dài tới eo thì Diễm Diệc đột nhiên nhận được thư nhà giục mình trở về. Là Thái tử của một tộc, cậu không thể đi suốt như vậy được, nhưng cậu lại không biết nên xử lý chuyện của Túc Tuyết thế nào.

Trước kia Diễm Diệc rời khỏi tộc chính là vì muốn được ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Mấy năm nay Túc Tuyết đưa cậu đi ngắm rất nhiều phong cảnh, cậu thích những khung cảnh này, cũng thích người dẫn cậu đi ngắm cảnh.

Từ thân thể đến trái tim của Diễm Diệc đều chỉ nhận định Túc Tuyết là bạn lữ, nhưng cậu lại không chắc chắn Túc Tuyết có muốn về nhà với mình không. Diễm Diệc biết Túc Tuyết để ý phàm giới thế nào, cậu không muốn thấy vợ buồn, nhưng lại càng không nỡ rời xa vợ.

Diễm Diệc rơi vào thế khó, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, cuối cùng cậu xin gia tộc cho một bảo bối.

Túc Tuyết nhận ra gần đây tâm tình Diễm Diệc không tốt, thế là cố ý uống rượu giải sầu với cậu. Ai ngờ say rượu cả đêm, tới hôm sau tỉnh lại thì pháp lực đã bị phong ấn.

Diễm Diệc rơi nước mắt rất tội nghiệp: "Vợ ơi, em mang anh về nhà em nhé?"

Túc Tuyết: "Em có cho anh cơ hội lựa chọn à?"

Diễm Diệc: "Anh chọn đi."

Túc Tuyết: "Anh không đi."

Diễm Diệc lắc đầu: "Không được, anh phải đi."

Túc Tuyết: "..."

Túc Tuyết không có năng lực phản kháng, thế là cứ vậy bị Diễm Diệc mang về lãnh địa của tộc Hỏa Linh Thú, vừa khéo gặp đúng lúc Ma tộc tới đánh lén.

Diễm Diệc đứng phía trước che cho Túc Tuyết: "Vợ, em sẽ bảo vệ anh."

Túc Tuyết thở dài, vô cùng bình tĩnh giải trừ phong ấn trên người, pháp bảo của tộc Hỏa Linh Thú lập tức mất đi tác dụng, thế là cha mẹ của Diễm Diệc nhìn thấy phàm nhân mà con trai họ trói về đã xử lý sạch sẽ kẻ địch.

Nghe nói phàm nhân lợi hại kia là Thái tử phi của con trai bọn họ.

Hỏa Linh Thú vương sờ cằm: Không phải con mình ép người ta về đây sao? Sao người bị ép kia còn mạnh hơn cả nó vậy... Hình như lộn cp rồi.

Diễm Diệc cũng bị hoảng sợ. Cậu biết Túc Tuyết là một hòa thượng rất giỏi, nhưng không biết là giỏi tới mức này.

"Nghĩa là lúc ấy anh gạt em rằng pháp lực bị phong ấn sao?" Cả mình thú của Diễm Diệc đều ngơ ra.

Túc Tuyết gật đầu.

Diễm Diệc tủi thân: "Vậy có phải anh muốn rời xa em không?"

Túc Tuyết thở dài ôm lấy Diễm Diệc: "Muốn rời xa thì không cần giả bộ bị phong ấn pháp lực, hơn nữa làm Thái tử phi của một tộc cũng rất có mặt mũi."

Thế là Túc Tuyết không trở thành phương trượng cũng không trở thành cao tăng đắc đạo, mà là trở thành Thái tử phi của tộc Hỏa Linh Thú.

Vào đêm đại hôn, Diễm Diệc nhận được bí pháp của tộc mình giúp cậu có thể khống chế linh lực. Tiểu thái tử vui sướng kích động bổ nhào vào người Thái tử phi mà mình ngày đêm mong nhớ muốn làm chuyện người lớn, sau đó bị Thái tử phi đè ngược lại trên giường.

Thái tử phi: "Hồi trước thấy em đáng yêu nên mới thương em chiều em, còn đến lúc này rồi thì ngoan ngoãn nằm yên đi."

...

Diễm Diệc: "Anh sẽ rời xa em sao?"

Túc Tuyết: "Chờ em sinh thú con cho anh rồi nói tiếp."

Diễm Diệc: "Nhưng giống đực không sinh con được."

Túc Tuyết: "Thế nên em không cần lo lắng chuyện này."

Diễm Diệc: "Vậy nếu em thật sự sinh thú con cho anh thì anh sẽ đi sao?"

Túc Tuyết: "Tới con cũng có rồi, vì sao anh phải đi?"

Diễm Diệc: "... Hình như cũng đúng."

Túc Tuyết: "... Thế nên trước hết chúng ta cố gắng sinh thú con trước đã."

Rất rất lâu về sau, khi Diễm Diệc và Túc Tuyết rời khỏi tộc lần nữa thì tình cờ gặp được phương trượng ra ngoài ngao du.

Phương trượng nhớ tới quẻ bói cho Túc Tuyết lúc trước, quan tâm hỏi: "Túc Tuyết đã phá sắc giới chưa?"

Trong mắt Túc Tuyết mang theo ý cười: "Phá rồi, phá sạch sẽ rồi."

[Hoàn]

Editor: Truyện có kịch truyền thanh, có thời gian mình sẽ mần, mọi người có thể qua Tik tok Nananiwe để xem một số trích đoạn mà mình đã sub nha. Còn ai muốn nghe bản gốc thì có thể lên app 漫播 search theo tên truyện để nghe nhé.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!