Em Đã Quên Không Nói

Chương 33



Từ ngày xuất viện đến nay, cậu vô cùng nhàn rỗi, cả ngày cứ ngồi im, hết xem tv rồi lại đọc sách, sau đó đi chăm sóc cây, hôm nào khỏe hơn một chút thì nấu vài món làm bữa tối chờ William về.

Còn tưởng cuộc sống yên bình tìm kiếm bấy lâu ai ngờ lại dễ dàng như vậy tìm thấy, chỉ có điều từ trước tới nay chưa một ai có thể nhìn xuyên thấu được tương lai.

Cái gì nên biết, Tô Thế Hoan đã biết, không nên biết, cậu cũng vô tình nghe thấy. Nửa đêm qua tiếng sột soạt rời giường đã làm cậu thức giấc, bất quá cậu vẫn không mở mắt ra, nhưng trong lòng lại vô cùng tỉnh táo.

Nghe được tiếng William mở cửa ban công, cậu tò mò muốn đi tới xem hắn thế nào, bất ngờ tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên làm cậu giật mình, đứng im tại chỗ núp sau bức màn cửa kề tai vào cửa kính nghe ngóng.

"Alo, ừm, có chuyện gì?" giọng hắn trầm thấp mang đầy phòng bị.

Người bên kia không rõ nói gì, đôi chân mày của hắn chau lại.

"Ông nội mất rồi sao?"

Tô Thế Hoan giật mình tròn mắt nhìn về phía khoảng không vô định, đây có phải là lý do mấy hôm nay hắn thất thần làm gì cũng không chú tâm. Vậy mà cậu còn nghi ngờ hắn làm chuyện mờ ám sau lưng mình, quả nhiên bản thân đa nghi mà.

Mải mê suy nghĩ, Tô Thế Hoan phút chốc đã bị cái ôm ấm áp bao bọc lấy, gương mặt William lúc này khiến cậu cảm thấy áp lực.

"Em dậy rồi sao? Có nghe được nãy giờ anh nói gì không?" hắn ôn tồn hỏi.

Cậu mỉm cười khẽ lắc đầu, sau đó liền nghĩ gì đó lại gật đầu "Có một chút!"

"Là gì?"

"Ông nội anh đã..."

William mệt mỏi ôm lấy cậu tựa đầu lên đôi vai nhỏ kia, hắn khó chịu hừ mạnh một tiếng "Em nghỉ ngơi, anh ra ngoài có việc!"

Không muốn làm hắn thêm phiền muộn, Tô Thế Hoan gượng cười gật đầu quay lại giường, ngồi đó nhìn hắn mở tủ lấy y phục rồi lẳng lặng rời khỏi phòng.

Ngủ cũng không thể yên giấc, cậu quyết định không ngủ nữa, lẻn vào thư phòng ở cạnh cầu thang xuống tầng hầm, vào trong đó mở máy tính lên mạng tra cứu một chút thông tin mình đang cần tới.

Nhập vào một đường dẫn quen thuộc, trang Baidu có riêng app tải ứng dụng gửi tin nhắn nội địa, cậu liền tải về, dùng số điện thoại ảo báo tin cho Diệp Thụy Tịch, vì lúc bị William đưa đi cậu còn chưa cùng y nói tiếng nào.

Tất cả đều đã xong, Tô Thế Hoan lặng lẽ xóa hết dấu vết, quay về phòng ngủ mở cuốn sách ở đầu giường ra đọc tiếp đoạn còn dang dở 'Tình yêu và tham vọng'...

Tang lễ được diễn ra tại nhà thờ gia độc Levi, ai nấy đều im lặng tôn kính hướng về linh cữu cúi thấp đầu thở cũng không dám thở mạnh.

William đến từ sớm và được mời đến phòng họp bàn giao trọng trách, xong việc, hắn bước từ mật thất ra, vẻ mặt lãnh đạm nhìn không ra là đang nghĩ gì nhưng ai cũng phải công nhận rằng khí thế này của hắn phi thường cao ngạo. Không hổ danh là người thừa kế.

'Tại sao? Rõ ràng ông nội xem thường mẹ tôi như vậy, lại càng không yêu thương gì tôi, nhưng vẫn để cho tôi kế ngôi?"

"Vì... cậu chính là người thích hợp, ông ấy chỉ nói vậy!"

Hắn híp mắt nguy hiểm suy tư nhìn về phía bức ảnh chân dung to treo trên đại đường chính diện.

Mấy cô gái không ngừng xăm soi vẻ đẹp của hắn, không màng tới hiện tại là đang trong tình trạng gì trong lòng không ngừng xuýt xoa.

William về nhà rất muộn, sau buổi tang lễ đó, hắn cảm nhận được cuốc sổng của mình đã có điều gì đó thay đổi, cánh cửa phòng từ từ mở ra, Tô Thế Hoan đang nằm trên bàn nằm sấp lên cuốn sách, hắn thở dài cười khổ, tiếng bước chân vô cùng khẽ cũng có thể làm đôi hàng mi của cậu khẽ lay động rồi từ từ mở ra.

Nhìn thấy hắn đã về, cậu mỉm cười cầm lấy bàn tay của hắn đang sắp chạm vào má mình "Anh về rồi sao!"

"Ừm, em tại sao còn chưa ngủ!" hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu.

Tô Thế Hoan lắc đầu ôn nhu nhìn hắn "Em chờ anh, muốn hỏi anh chuyện của ông!"

William im lặng hồi lâu, cậu biết hắn không muốn nói gì về chuyện này nên cũng im lặng, mất tự nhiên đứng dậy bước ra ngoài. Hắn giữ tay cậu lại "Em đi đâu vậy?"

"Ân, em xuống giúp anh pha cà phê!"

Hắn đứng dậy ôm cậu thật chặt trong lòng, tựa đầu lên đôi vai cậu hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc đã rất lâu rồi chưa được gần gũi như vậy "Không cần, cho anh ôm em một chút là ổn rồi!"

Tô Thế Hoan đứng hình mất vài giây, sau đó toàn thân thả lỏng, yên bình trong lòng hắn đều đặn thở, bàn tay vô thức đưa lên chạm vào ngực phải, trái tim này tại sao lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu như vậy? Hay là cậu còn nhiều điều chưa cùng hắn nói rõ ràng, có lẽ cậu cũng đã quên không nói rằng chuyện hắn được đề cử làm người thừa kế từ lâu cậu đã biết.

Còn có quy luật hiển nhiên, người thừa kế nhất định phải lập gia đình với người môn đăng hộ đối, rồi sinh ra một tiểu thừa kế của thế hệ sau...

"...Nói yêu tôi anh dựa vào đâu...

Cho tôi nhiều như vậy rồi lại đem toàn bộ đi...!"