Em Đến Vào Ánh Nắng Mùa Hạ

Chương 14: Là rung động hay thoáng qua



Chu Quang Viễn thầm nghĩ phải chăng anh trong quá khứ trước kia chưa từng thật sự bước ra khỏi vùng an toàn. Anh bị ám ảnh bởi quá khứ đau thương kia mà từ chối mọi sự bắt đầu. Anh đưa tay lên chạm vào lòng ngực bên trái cảm nhận từng hồi nhịp tim đang đập nhanh hơn bình thường rồi nhìn lại ánh mắt như ngàn vì sao của Từ Y Vân.

Rất lâu rất lâu nay rồi Chu Quang Viễn chưa từng trãi qua loại cảm giác này, loại cảm giác mà chỉ muốn mặc kệ cho duyên phận sắp đặt, mặt kệ cho định mệnh an bày.

"Y Vân." Lần đầu tiên Chu Quang Viễn gọi tên cô.

Từ Y Vân nhìn anh, chăm chú lắng nghe điều anh sắp nói.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt của anh, chất chứa rất nhiều cảm xúc muốn thoát ra ngoài.

Nhưng rồi...

Chu Quang Viễn cụp mí mắt xuống không nói thêm nữa, những câu từ muốn nói ra đều bị chặn lại ở đầu môi, anh chỉ để lại câu nói: "Khuya rồi, đi ngủ đi." Xong rồi đứng lên rời khỏi ban công.

Biểu hiện của Chu Quang Viễn vừa rồi khiến Từ Y Vân hụt hẫng, cô nghĩ rằng anh sẽ nói gì đó tiếp cho câu chuyện về hoa mặt trăng nhưng rồi lại thốt ra câu nói ấy. Rốt cục anh đã nghĩ gì trong lòng?

Từ Y Vân đứng lên, cô nhìn chậu hoa mặt trăng một cái rồi mới theo Chu Quang Viễn bước vào trong nhà. Cô thấy anh cầm chăn gối trên tay từ căn phòng đối diện phòng kính bước ra.

"Em vào phòng tôi mà ngủ, tôi ngủ ngoài sofa." Chu Quang Viễn nói rồi xoay người bước xuống bậc thềm cầu thang.

"Đừng." Từ Y Vân nắm lấy góc áo của Chu Quang Viễn lại rồi nói tiếp: "Để em ngủ ở sofa cho, ghế sofa nhỏ nhỏ vừa người của em."

"Đúng là ghế sofa rất nhỏ, không đủ ngủ hai người đâu."

Ý tứ trong câu nói đùa của Chu Quang Viễn rất rõ ràng, Từ Y Vân cũng không tỏ ra ngây ngô mà thừa thắng xông lên chớp ngay cơ hội.

Cô bước xích lại gần anh, đôi mắt long lanh cùng hàng mi cong quyến rũ nhìn anh, cô dịu dàng như chú mèo con nói nhỏ: "Vậy thì chúng ta ngủ trong phòng đi, trên giường vẫn là tốt hơn trên sofa rất nhiều."

Chu Quang Viễn lại dùng ánh mắt không rõ cảm xúc gì mà nhìn Từ Y Vân, đối diện với bộ dạng cố tình câu dẫn của cô ngược lại anh rất bình tĩnh nói: "Cô bé à, nếu như em không dừng lại thì tối nay người bị tổn thương sẽ là em!"

Nói xong câu nói đó anh liền dứt khoác bước xuống lầu, bỏ mặc Từ Y Vân bơ vơ đứng đó dõi theo bóng lưng anh. Nhưng sự thờ ơ đó không làm cho cô nhụt chí.

Điều này càng chứng minh rằng cô không yêu lầm người. Lịch thiệp và sự tử tế của đàn ông đã đi qua rất nhiều thời đại, sự trãi đời nằm trong ánh mắt của Chu Quang Viễn như chứng minh cho cô thấy anh sẽ không làm chuyện bốc đồng.

Thời gian còn dài, Từ Y Vân cô nhất định sẽ chinh phục được anh.

Mở cửa phòng bước vào, trên giường Chu Quang Viễn để lại một chiếc gối và một cái chăn cho Từ Y Vân. Ga giường màu trắng tinh khiết giống như mới được thay mới lại, cửa sổ phòng đã đóng, trong phòng cũng thoang thoáng mùi tinh dầu tràm.

Chu Quang Viễn trông có vẻ lạnh lùng thờ ơ nhưng mỗi việc anh làm đều rất tinh tế. Từ Y Vân tò mò không biết anh đã yêu qua bao nhiêu người, hay sự tinh tế này vốn là nguyên thuỷ từ sâu trong con người anh.

Chăn, ga, gối và đệm đều có mùi nắng, chứng tỏ là Chu Quang Viễn lúc nãy đã thay mới toàn bộ cho Từ Y Vân. Lúc nãy cô còn nghĩ rằng ngủ trên giường của anh sẽ giống như đang trong vòng tay của anh vậy nhưng anh lại thay mới toàn bộ, vừa giận cũng vừa thấy anh thật để tâm.

Từ Y Vân ngồi xuống giường rồi lại đảo mắt quanh căn phòng, phong cách của đàn ông đương nhiên là sẽ tối giản hơn phụ nữ con gái rất là nhiều. Cô thấy một chiếc bàn gỗ đặt đối diện trước tầm mắt, cô tò mò tiến lại xem.

Trên bàn để một tấm ảnh chụp hoa mặt trăng đã nở, có một quyển sổ ghi chép về những loài hoa nghe tên rất lạ. Sẵn tiện trên bàn có bút có giấy, Từ Y Vân liền ngẫu hứng muốn vẽ một bức chân dung về anh bằng giấy tập để lại cho Chu Quang Viễn.

Tối đêm đó đồng hồ đã điểm giờ khuya, lọt qua canh giờ của ngày hôm sau rồi Từ Y Vân mới hoạ xong chân dung của Chu Quang Viễn. Cô kẹp tờ giấy ấy vào quyển sổ ghi chép về những loài hoa rồi để lại chỗ cũ.

Từ Y Vân thầm nghĩ, nếu như muốn có lí do chính đáng để trở lại đây nữa thì nhất định cô phải giả vờ để quên một thứ gì đó ở đây. Cô liền lập tức kiểm tra đồ trong túi xem mình có thể để lại được thứ gì, cuối cùng cô quyết định để lại chiếc bút chì có khắc tên mình.

Thích thì người ta sẽ tìm cách, Từ Y Vân nở nụ cười hài lòng với kế sách mà mình đã đề ra.

Đêm nay Từ Y Vân tỉnh như sáo nhưng cô vẫn cố gắng nhắm mắt để bản thân rơi vào giấc ngủ.