Em Dịu Dàng Hơn Cả Ánh Trăng

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ



Tám giờ sáng, trong một căn phòng, một cô gái nhỏ bé đang vùi mình trong lớp chăn dày, hưởng thụ giấc ngủ say.

“Cạch.”

Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ đeo tạp dề bước vào, vẻ mặt có chút tức giận. "Bạc Nguyệt Thiền, dậy ngay cho mẹ!”

“...” Cô gái nhỏ dường như không bị ảnh hưởng gì mấy, vẫn ngủ ngon lành.

Nhưng điều này càng chọc tức Khâu Nhược Dao hơn, bà vén chăn lên, vỗ lên người Bạc Nguyệt Thiền một cái, "Thiền Thiền, dậy nhanh nào.”

“Ơ...” Bạc Nguyệt Thiền mơ màng ngóc đầu dậy, “Hôm nay vẫn chưa đi học mà mẹ.”

“Nhanh lên nào, hôm nay phải sang nhà bạn mẹ đấy.” Khâu Nhược Dao nhíu mày, “Đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng đi!”

“Dạ...” Bạc Nguyệt Thiền dụi dụi mắt, lăn một vòng đến mép giường rồi mắt nhắm mắt mở đi vào nhà tắm.

...

“Mẹ, sáng ăn gì ạ?” Bạc Nguyệt Thiền ngồi xuống bàn ăn.

“Cháo với bánh quẩy.” Khâu Nhược Dao múc cháo cho vào bát, rồi đẩy bát cháo vừa múc cho con gái, “Ăn nhanh lên còn đi.”

“Đi đâu ạ?”

“Sang nhà bạn mẹ.”

“Chính là cái cô họ Mộ ấy ạ?”

“Ừm. Cô ấy có một cậu con trai bằng tuổi con, rất thông minh, nghe bảo là thủ khoa Nhất trung.” Khâu Nhược Dao gật gù.

"Bạn đó tên gì vậy ạ?"

"Chung Tu Kiêt."

Bạc Nguyệt Thiền trợn mắt, gương mặt nhỏ xinh không giấu được vẻ kinh ngạc.

Thủ khoa trường Nhất trung đó!

"Tiểu Khiết cũng học Nhất trung nhỉ?"

“Vâng, Khiết Khiết học giỏi lắm đấy.”

“Còn con thì sao?” Khâu Nhược Dao liếc cô một cái.

“Con vẫn đậu Nhất trung đấy.” Bạc Nguyệt Thiền ưỡn ngực tự hào.

“Ăn nhanh lên.”



Một lúc sau, Khâu Nhược Dao và Bạc Nguyệt Thiêng đã đứng trước một căn nhà hai tầng nhỏ, xung quanh có một cái sân lớn và một cái xích đu, tổng thể trông rất hài hòa.

“Cạch.”

Cánh cửa sắt nặng nề được đẩy ra, một người phụ nữ thân hình mảnh khảnh bước ra, “Ồ đến rồi, mau vào nhà đi.”

“Thiền Thiền, đây là bạn mẹ, Mộ Đạm Hi.”

“Con chào cô ạ.”

“Ôi Thiền Thiền lớn lên xinh quá đi mất.” Mộ Đạm Hi nhéo má cô, đoạn, bà đưa hai mẹ con Bạc Nguyệt Thiền bước vào phòng khách. Gian phòng được sơn màu xanh nhạt, trang trí khá thoáng, có một bộ ghế sô pha với một cái bàn trà nhỏ, đối diện là cái ti vi bốn mươi tám inches.

“Tiểu Kiệt đâu?” Khâu Nhược Dao lia mắt nhìn quanh.

Mộ Đạm Hi: "Ngồi ở trên phòng ấy.”

“Còn lão chồng của cậu đâu?” Khâu Nhược Dao nhíu mày, “Lại đi làm à?”

“Ừm.” Mộ Đạm Hi mệt mỏi thở hắt ra một tiếng. “Thiền Thiền, con học trường nào thế?”

“Con học Nhất trung ạ.”

“Trùng hợp quá, tiểu Kiệt nhà cô cũng học Nhất trung.” Mộ Đạm Hi cười tươi roi rói.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Bạc Nguyệt Thiền cũng vừa vặn vang lên. “Á, con xin lỗi, con có điện thoại.” Lời vừa

dứt, Bạc Nguyệt Thiền liền đứng dậy.

“Alo?”

“Em yêu à, cậu đang làm gì đấy?”

“Mình đang ở nhà học bá nha.”

Âu Dương Lộ Khiết ở đầu bên kia kinh hãi trợn mắt, “Cậu có còn là Thiền Thiền của mình không thế? Hay là học đến ngu muội luôn rồi? Thiền Thiền, có phải cậu đã bị va vào đâu hay là ngã ở đâu không thế?”

“Âu Dương Lộ Khiết, hóa ra trong mắt cậu mình lười học đến thế à?”

“Đâu có đâu mà.” Âu Dương Lộ Khiết cười nịnh nọt, “Cậu có đang ở nhà không thế?”

“Mình đã nói rồi, mình ở nhà học bá nha.”

“...” Âu Dương Lộ Khiết chớp chớp mắt nhìn điện thoại, cô ấy có gọi nhầm số không nhỉ? “Alo, có phải mình gọi nhầm người không? Cậu có phải Bạc Nguyệt Thiền không?”

Bạc Nguyệt Thiền cạn lời rồi, “Khiết Khiết, làm sao có thể nhầm được? Vả lại ai có thể giả giọng mình đây?”

“Nhưng hôm nay cậu lạ lắm.”

“Nói đi, cậu hỏi mình có ở nhà hay không để làm gì?”

“Mình muốn sang chơi với cậu, chán quá đi mất.”

“Tiếc quá, mình lại đang ở nhà học bá

mất rồi.”

“...” Ở đầu bên kia, Âu Dương Lộ Khiết im lặng một hồi rồi mới nói tiếp: “Xin lỗi, mình gọi nhầm số.”

“Khiết Khiết, không nhầm đâu, mình đang ở nhà học bá thật đấy.”

“Nói chung là không có ở nhà, đúng chứ?”

“Ừm.”

“Thế nói qua điện thoại đi, Thiền Thiền, mình nghe nói là chúng ta cùng lớp với thủ khoa đấy.”

“Chung Tu Kiệt?”

“Ừm ừm ừm, chính là người đó.” Âu Dương Lộ Khiết phấn khích nói, “Mình nghe nói người đó cực kì soái luôn!”

“Âu Dương Lộ Khiết, nếu chỉ là gọi để nói mấy lời đó thì mình không rảnh.”

“Cậu không rảnh thì còn ai trên thế giới này rảnh đây?”

“Cậu chỉ gọi để dè bỉu mình thôi sao? Cậu hết yêu mình rồi, vậy mà còn nói mình là em yêu.”

“Thiền Thiền, bao giờ cậu về?”

“Không biết nữa, chắc tầm tối.”

“Mai cậu rảnh không?”

“Rảnh.”

“Mai đi chơi đi.”

“Chỗ cũ á?”

“Ừm.”

“Để mình xin mẹ.”

“Nếu được thì nhớ báo mình nhé.”

Mộ Đạm Hi nhìn dáng vẻ nói cười của Bạc Nguyệt Thiền, cười hiền, “Thiền Thiển hòa đồng như thế thật tốt. Chẳng bù cho tiểu Kiệt nhà mình.”

“Tốt gì chứ? Toàn nói nhảm.”

“Rất tốt mà ”

“Hay là để hai đứa nó kết bạn đi.”

“Hả?”

“Chẳng phải cậu nói Thiền Thiền tốt à, thử cho hai đứa nó kết bạn xem sao.”

“Thế thì tốt quá rồi.” Mộ Đạm Hi mừng rỡ bắt lấy tay Khâu Nhược Dao.

"Hay là mình móc nối cho hai đứa nó luôn đi."

"Móc nối?" Mộ Đạm Hi nheo mắt, "Ý cậu là... "

"Đúng. Tiểu Kiệt nhà cậu lạnh lùng ít nói, Thiền Thiền nhà mình tăng động hay nói. Hai đứa nó bù trừ cho nhau. Chẳng phải rất được sao?"

"Chốt rồi đấy nhé."

“Mẹ, hai người đang nói gì thế ạ?” Bạc

Nguyệt Thiền vừa vặn bước đến.

“Chuyện của người lớn, con nít biết cái gì.”

“Mẹ, con mười sáu tuổi rồi.”

“Ồ vậy sao?” Khâu Nhược Dao liếc xéo cô, chế nhạo: “Cũng chỉ có một khúc.”

Bạc Nguyệt Thiền nghẹn đỏ mặt, “Con cao một mét sáu mươi hai.”

“Mẹ cao một mét sáu mươi tám.”

“...” Bạc Nguyệt Thiền bắt đầu tin rằng Khâu Nhược Dao lượm được cô ở gầm cầu rồi, sao lại có bà mẹ thích chặn họng con mình như thế chứ?

Ba người nói chuyện một lúc thì cũng đến giờ cơm trưa, Mộ Đạm Hi liền kéo Khâu Nhược Dao vào phòng bếp, để Bạc Nguyệt Thiền ngồi xem ti vi một mình.

“Mẹ, cô, có việc gì cần con giúp không ạ?” Bạc Nguyệt Thiền ló đầu vào bếp.

“Ngồi im là được.”

Bạc Nguyệt Thiền: “...”

“Thiền Thiền giỏi quá.” Mộ Đạm Hi cười hiền.

“Giỏi gì chứ? Ở nhà thì lười chết đi được, không biết là hôm nay bị gì mà lại chăm đến thế.” Khâu Nhược Dao nheo mắt.

“Không có gì nhiều đâu, con cứ ngồi chơi đi.” Mộ Đạm Hi xua tay, “Nếu không thì con lên thư phòng ngồi chơi đi, là phòng cuối cùng bên tay phải ấy.”

“Vâng.”

...

“Cạch.”

Cánh cửa phòng vừa mở ra, đập vào mắt Bạc Nguyệt Thiền là một chàng trai trắng trẻo đang ngồi đọc sách, gương mặt hơi nghiêng tôn lên sống mũi cao thẳng, xương quai hàm gọn gàng, ngón tay thon dài để trên trang sách hiện rõ từng khớp. Trông rất hút mắt.

Trong lúc Bạc Nguyệt Thiền còn đang ngây ngẩn thì người nọ đã quay sang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không biểu lộ chút cảm xúc nào. “Này.”

“A.” Bạc Nguyệt Thiền đỏ mặt, “Cậu là Chung Tu Kiệt?”

“Ừm.” Chung Tu Kiệt khẽ gật đầu, nhìn kĩ Bạc Nguyệt Thiền một lượt. “Con gái dì Khâu?”

“Đúng rồi.” Bạc Nguyệt Thiền gật đầu, đưa tay nghịch mấy lọn tóc. “Mẹ cậu bảo mình lên đây, có làm phiền cậu không?”

“Không.” Chung Tu Kiệt không để tâm đến cô nữa, tiếp tục đọc sách.

Bạc Nguyệt Thiền thấy anh không muốn nói nhiều thì cũng không nói nữa, dứt khoát bước vào.

“Nhiều sách thật đấy.” Cô trầm trồ nhìn mấy kệ sách trước mặt, cái nào cái nấy đều chạm đến trần nhà, trên đó toàn những tựa sách mà cô chưa từng nghe qua, nói trắng ra thì trước giờ cô toàn đọc tiểu thuyết Trinh thám, Ngôn tình với Đam mỹ, những cuốn sách triết lý đó căn bản không lọt vào mắt xanh của cô.

Bạc Nguyệt Thiền rút bừa một cuốn sách mỏng nhất, vừa lật sang trang thứ hai, lông mày của cô đã nhăn thành hình chữ xuyên.

Không hay lắm, Bạc Nguyệt Thiền vừa nghĩ vừa đặy cuốn sách trở về vị trí ban đầu.

“Này.” Bạc Nguyệt Thiền vỗ vai Chung Tu Kiệt, “Cậu có đọc tiểu thuyết không vậy?”

“Có.” Chung Tu Kiệt hất hàm, "Kệ cuối cùng bên trái là tiểu thuyết trinh thám kinh dị.”

“Cảm ơn cậu.” Bạc Nguyệt Thiền nháy mắt một cái rồi vui vẻ chạy đi.

Chung Tu Kiệt ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Bạc Nguyệt Thiền, cảm thấy cô gái này thật kì lạ. Cậu lắc lắc đầu, không nghĩ đến cô nữa.

Bạc Nguyệt Thiền và Khâu Nhược Dao ở lại chơi với Mộ Đạm Hi tới bảy giờ tối rồi mới về.

“Mình về nhé.” Khâu Nhược Dao vẫy tay, mở cửa xe.

“Về cẩn thận, đến nơi nhớ gọi cho mình.”

“Mình biết rồi.”

“Con chào cô ạ.” Bạc Nguyệt Thiền bước vào xe.

“Con thấy tiểu Kiệt như thế nào?”

“Ai cơ ạ?”

“Chung Tu Kiệt ấy.”

“Ừm, lạnh lùng lắm, hình như rất khó gần.”

“Con thử làm bạn với tiểu Kiệt xem sao.”

“Không được đâu, khó gần lắm. Với cả chắc gì con đã làm được?”

“Mẹ cũng biết con vô dụng nhưng Hi Hi nhờ thì mẹ không từ chối được, con cứ thử xem sao.”

“...” Bạc Nguyệt Thiền, “Vâng, con sẽ thử.”

“À, mốt đi học nhớ để tâm đến bạn chút nhé.”

“Mẹ, người ta có phải học sinh cấp một đâu.”

“Nghe lời.”

Gì đây? Tự dưng phải để tâm đến cái tủ lạnh biết đi đó hả trời?

“Mà mẹ ơi.”

“Nói.”

“Mai mẹ cho con đi chơi với Khiết Khiết nha.”

“Chỗ cũ?”

Bạc Nguyệt Thiền gật mạnh đầu, đang vẻ vô cùng ngoan ngoãn.“Vâng.”

“Ừm.”

“Yêu mẹ nhất.”

“Đi tắm đi.” Khâu Nhược Dao ghét bỏ nói: “Con định ngâm mắm à?”

“Vâng.”