Em Đừng Hòng Chạy

Chương 34: Hắn bị thương rồi



Bến Cảng F lúc bấy giờ yên tĩnh đến lạ, những tiếng gió vi vu nhẹ nhàng vụt qua lại rồi biến mất ngay trong tích tắc.

Đám người giả dạng cư dân kia lúc này đã vào thế cùng, bọn họ bị bao vây tứ phía bị người của Tam quây thành hình tròn bên ngoài giống như một chiếc lồng vậy. Anh đắc ý vắt chéo chân châm điếu thuốc trong tay tên đàn em, nhẹ giọng đánh giá

- Lá gan cũng to đấy chứ? Tôi rất muốn biết người cử các chú đến đây đấy

- S*T! Tao khinh, chúng mày cũng là cái hạng cướp của dân làm của riêng còn dám lên mặt ở đây sao? Con mẹ nó. Chúng mày chưa chết chắc chắn là ông không có mắt

Hahahahahhah

Đám đàn em của Tam nghe thấy thì bật cười thành tiếng, bọn họ độc ác như thế hắn không phải là cổ lắm giờ mới biết đấy chứ? Nhưng nói họ cướp của dân thì hắn đã sai, bọn họ đâu có thiếu tiền đến vậy.

- chú em có khiếu hài hước thật đấy! Ông trời mà có mắt thì không biết cái tổ chức này phải sập bao nhiêu lần mới đủ ấy chứ!

Hahahahhaah

- mày không phải Lục Cảnh Thành sao?

- Tất nhiên là không phải! anh ấy không rảnh đến đây chơi với bọn thỏ nhát như mấy chú đâu! Nhưng anh thì rảnh lắm, tối nay anh chơi với các chú đến sáng

Nói xong hắn chỉ tay cho đàn em mang đến một thứ gì đó trong hộp có vẻ rất thần bí. Bọn họ dồn đám người đó vào một góc, chiếc máy chích điện cùng một số sợi dây thừng xuất hiện ngay sau đó.

- xích toàn thân tất cả bọn chúng lại!!

- Mẹ nó! Xông lên cho tao.

Đám giả dạng lao đến ý định phản kháng với người của Tam, nhưng một chọi mười hoàn toàn không có khả năng thắng.

Bọn chúng, toàn bộ hơn hai mươi tên bị chói chặt toàn thân từ trên xuống dưới tên nào tên nấy ngồi cắm mặt vào nhau

- chơi vui vẻ nhé!

Một tấm rèm đỏ rơi từ trần trên của kho xuống, ngăn cách Tam với đám người bị bắt kia. Tiếp sau đó là những tiếng kêu la, gào thét thảm thiết của bọn chúng phát ra từ bên trong. Từng dòng điện chạy thẳng vào người từng tên một đau đến thấu tim.

- --------------------

[ Biệt Thự Ngoại Thành ]

Màn đêm buông xuống, sương muối chải dài khắp thành phố BangKok. Những ánh đèn mờ ảo chấm xanh chấm trắng lúc ẩn lúc hiện trên tấm kính các tòa nhà cao tầng.

Ngữ Âm lúc này đã say giấc tự bao giờ, kết thúc một ngày đầy sự mệt mỏi chạy đi chạy lại tìm thông tin của đám người trong tổ chức đủ khiến cô mệt mỏi không thôi.

Hơn 1 giờ khuya! Hai chiếc FR màu bạc sang trọng tiến vào biệt thự. Chiếc xe nổi bật bởi vẻ ngoài cháng một lớp bạc đắt giá, chiếc huy hiệu màu đen bóng loáng đặt ngay giữa đầu xe khiến nó càng trở lên quyền lực và sang trọng.

- lão đại!

- lão đại

Lục Cảnh Thành bước xuống xe dưới sự trợ giúp của Nhất và Nhị. Sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt hắn, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi vì mệt vì gắng sức.

Cảnh Kỳ đi theo sau chân ba người họ, cô ôm một tập hồ sơ lý lịch không rõ nguồn gốc theo lời Lục Cảnh Thành đi thẳng lên phòng Ngữ Âm. Còn hắn và Nhất, Nhị sẽ về phòng riêng.

- Gọi A Tứ lập tức lên phòng lão đại

- vâng

Đám người làm sợ hãi,ai nấy đều xanh mặt không dám ngẩng lên nhìn Lục Cảnh Thành.Nếu lần này Lục Cảnh Thành chết hoặc liệt giường thì đám bọn họ phải đối mặt với một cơn giông tố ác liệt đến nửa cái mạng chưa chắc đã giữ trọn

- lão đại! Từ từ thôi, cẩn thận vết thương lại rỉ máu

Trước khi về Thái Lan, bọn họ đã kịp thời sơ cứu đơn giản cho hắn, nhưng viên đạn thì chưa thể lấy ra, chỉ là cầm máu để tránh mất nhiều máu. Bọn họ đỡ Lục Cảnh Thành xuống chiếc giường đen to lớn quen thuộc của hắn.

- a Tứ, còn lại lão đại giao cho cậu

- Giờ tôi làm đây!! Cậu yên tâm

Vừa nhận được cuộc gọi khẩn cấp, Cảnh Tứ lập tức từ căn cứ của tổ chức phóng xe sang biệt thự. Mồ hôi ít nhiều làm ướt hết tấm lưng của anh, nếu chậm một chút có lẽ anh còn hối hận hơn nữa …

- ------------

Cảnh Kỳ từng bước chậm lên cầu thang, tập hồ sơ nặng và chồng chềnh bỗng giác đổ ụp xuống một nửa.

- …hừ!!

Kỳ đứng thất thần dưới tập hồ sơ, nó không quá nhiều tập nhưng nó nặng, cái tên lão đại chết tiệt đó ghét cô thì cứ nói đến lúc bị thương nặng vẫn không quên giao nhiệm vụ cho cô. Thật khiến cô tức chết đây mà

- để anh

Cảnh Nhất đưa tay nhặt từng xấp hồ sơ chồng lại lên nhau, anh vẫn dịu dàng với cô. Chỉ là trong cô bây giờ khó mà chấp nhận được hành động của anh, càng khó phân biệt điều đó là thật hay giả …

- cảm ơn anh

- ừ

A Nhất đứng lên định cầm theo xấp hồ sơ lên phòng thì bị cô ngăn lại. Cánh tay nhỏ màu nâu non đưa ra ôm vòm lấy toàn bộ tập hồ sơ rồi cúi đầu chào anh. Cô rời đi để lại trong anh cái nhìn áy náy, khó nói khi đối diện với cô …

Không phải vì cô chủ động với anh mà anh né tránh cô.Chỉ là cô và anh căn bản không hợp nhau anh không yêu cô …vì anh biết vẫn còn một người đang đợi anh quay về, chờ anh người ấy đã phải mất cả tuổi thanh xuân tươi đẹp. Anh không thể ích kỉ được.

Cảnh Kỳ đứng trước cửa phòng Ngữ Âm do dự mãi mới nhấc tay gõ cửa. Một lúc sau đó cánh cửa mới được mở ra. Ngữ Âm trong chiếc váy ngủ ngắn tay đứng tựa người vào thành cửa, tay cô dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ

- nửa đêm tìm tôi có chuyện gì?

- lão đại nói tôi đưa cái này cho cô! Có ích đấy giữ cẩn thận

- hử!

Ngữ Âm còn chưa hiểu thì Kỳ đã lao vào phòng cô một cách ngang nhiên rồi đặt tập hồ sơ xuống bàn trang điểm rồi quay người rời đi

- aayyy! Tôi còn chưa nói xong mà

- hỏi gì?

Kỳ mất kiên nhẫn đứng lại nhìn thẳng đôi mắt đang buồn ngủ của Ngữ Âm mà than phiền

- tên lão đại kia đâu! Tôi có vài chuyện muốn hỏi hắn

- muốn gặp? Nhớ à hay sao

- chuyện quan trọng!

Ngữ Âm nghe thấy thì im lặng, khuôn mặt bỗng chốc ửng đỏ. Nhưng rồi lại hằn giọng đáp trả câu nói bông đùa của Cảnh Kỳ

- đi theo tôi

Nghe xong Ngữ Âm liền quay người đóng cửa phòng rồi theo sau Cảnh Kỳ tới thẳng phòng Lục Cảnh Thành. Hai căn phòng không xa nhau là mấy chỉ cách nhau một hành lang ngắn nằm phía Đông biệt thự

Ngữ Âm vừa đến cuối hành lang đã thấy rất nhiều người làm tất bật ra vào khỏi phòng Lục Cảnh Thành và căn phòng bên cạnh. Cô không hiểu bọn họ đang làm gì thì cách cửa phòng hắn mở ra.

Mùi thuốc thử trùng cùng mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi cô khiến cô nhướng mày. Khung cảnh hỗn độn hiện ra trước mặt Ngữ Âm, những chậu bông gạt thấm đẫm màu tươi liên tục được mang ra ngoài.

Lục Cảnh Thành không một mảnh vải phía trên nằm bất động trên giường. Ngữ Âm có chút bất ngờ, cô từ từ tiến lại gần hắn. Hắn thế mà lại bị thương còn ngay phía ngực trái áp sát tim mạch.

- A Tứ lão đại ổn chứ

- Viên đạn đã được lấy ra,tạm thời thì ổn! Nhưng phải chờ đến mai xem có phải tiêm Clopidogrel không thôi! Kỳ, Em và Ngũ Cảnh nhớ chăm sóc cho ngài ấy cẩn thận. Tránh vết thương rách ra

- ừm

Cảnh Tứ tháo chiếc găng tay xuống vừa quay người anh kịp nhìn thấy Ngữ Âm. Cô chẳng nói gì chỉ chống tay nhìn chằm chằm vào Lục Cảnh Thành đang nằm trên giường.

- Tô Ngữ Âm?

Ngữ Âm nghe có người gọi mình thì lập tức quay sang nhìn đối phương. Cảnh Tứ có một nét đẹp riêng so với thành viên khác, anh hiền và trầm tính hơn 5 người còn lại. Cũng một phần có lẽ do anh làm bác sĩ lên không giống những người bôn ba như bọn họ.

- là tôi

- Cô thú vị hơn tôi nghĩ đấy. Phu nhân tương lai

Cảnh Tứ nói xong liền rời đi, anh quăng cho cô cái nhìn dò xét đầy thách thức.

- …

Ngữ Âm chỉ tay xuống bóng lưng của Cảnh Tứ nhưng lại không nói được gì cũng không biết nói gì cho thỏa đáng.

Đám người làm được lệnh của Tứ cũng rời đi ngay sau đó chỉ còn lại đám Ngũ Cảnh bên cạnh Lục Cảnh Thành.Ánh mắt ai nấy đều thể hiện rõ sự lo lắng, đứng ngồi không yên.