Em Đừng Hòng Chạy

Chương 8



Sắc trời tối đen chỉ le lói một chút ánh sáng từ ánh trăng trên trời

Con đường vắng vẻ không một chiếc xe qua lại Ngữ Âm lê lết thân thể mệt mỏi những bước chân nặng trĩu do chiếc xích sắt để lại vết hằn đỏ. Tay cô vẫn bị trói bởi xích khóa!!

Cuộc đời đúng thật biết trêu đùa cô gái nhỏ mà.

"..."

Một ánh sáng chói phía chiếc chiếu thẳng vào đôi mắt long lanh đầy mệt mỏi của cô

Mercedes - MayBach sang trọng lao về phía cô với tốc độ nhanh dường như người lái xe hoàn toàn không nhìn thấy cô

Dường như thấy chiếc xe cô biết chỉ có chiếc xe này mới cứu được cô rời khỏi đây.Cô men men đứng ra giữa đường chắn lối đi của chiếc xe. Đôi mắt nhắm chặt chờ đợi

KIT!!!!!!!!!!......

"....."

Còn chưa kịp nhìn tình hình chỉ cần một chút nữa thôi cô sẽ chết. Đầu xe ngay trước mặt cô chỉ cách cô chưa tới 30cm.Cô thỏa mãn mỉm cười nhìn vào trong khoang xe.

" Lão đại không sao chứ "

Xe vừa thắn Lục Cảnh Thành có chút rung chuyển nhẹ hắn nhướng mày nhìn Cảnh Kỳ

" ừ "

Là xe Lục Cảnh Thành...

Cảnh Kỳ hoàn toàn không kịp xử lý tình huống đó rất may cô thắn xe kịp thời không thì đã tông trúng người rồi

Cảnh Nhất ngồi bên ghế phụ quan sát tình hình liền lên tiếng

" Cảnh Kỳ! Xuống xem là ai.."

" lão đại!! "

" xử lý gọn gàng "

Nghe được lệnh của Lục Cảnh Thành hai người liền xuống xe

" chán sống hả? "

Cảnh Kỳ tức giận xách tay cô gái đang ngồi bệt dưới lòng đường. Gương mặt Ngữ Âm khiến cô nhớ lại côgái hôm đó ở nhà hàng nhìn cô chằm chằm

" là cô "

Ngữ Âm bất ngờ nhìn Cảnh Kỳ trong lòng than thầm

" là cô ta "

" thỏ trắng tinh khôi "

Cảnh Nhất nhìn Cảnh Kỳ trong lòng khó hiểu liền quay lại nhìn trong khoang xe người đàn ông dường như đang mất kiên nhẫn nhìn bọn họ

" cứu....t..ôi "

" Thỏ......"

Cảnh Nhất cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh đang nhìn liền kéo tay Ngữ Âm ném sang một bên đường

" Kỳ lên xe "

" Này!..con thỏ trắng đó rất đáng thương "

Nhìn thấy dáng vẻ thương người của Cảnh Kỳ nổi lên liền khiến Cảnh Nhất tức giận. Trong cái thế giới chém giết này hoàn toàn không được tồn tại tình thương

" Nếu em muốn bị phạt thì cứ việc ngồi đấy đi "

Cảnh Nhất vừa quay đầu kính xe liền hạ xuống một giọng lạnh lẽo, đầy uy lực phát ra từ trong xe

" đưa cô ta lên "

" vâng "

Cảnh kỳ vội vàng dìu con thỏ trắng của cô tiến lại gần chiếc xe. Vừa mở cửa xe liền bắt gặp ánh mắt đáng sợ của Lục Cảnh Thành khiến cả người cô khẽ rùng mình

" lão đại "

" ừ "

Cảnh kỳ biết lão đại rất ghét phụ nữ vì thế cô liền ngồi giữa Ngữ Âm và Lục Cảnh Thành. Cánh tay màu nâu non nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng

" thỏ trắng tinh khôi bất hạnh "

Cảnh Kỳ lẩm bẩm quanh tai khiến Lục Cảnh Thành tức giận quăng cho cô cái nhìn sắc lạnh để nhắc nhở.Hắn nghiêng người châm điếu thuốc rít nhẹ rồi lại rứt bỏ, luồng khói thuốc dần dần lan tỏa ra khắp khoang xe liến Ngữ Âm nhăn mày. Cũng chính hành động đó khiến hắn quay sang để ý đến cô. Gương mặt trắng nõn nà cùng đôi môi hồng nhạt đang mấp máy nhè nhẹ hiện ra trước mặt hắn

" Cảnh kỳ mèo hoang không nghe lời chủ tại sao vẫn lấy?"

Cảnh Nhất thi thoảng lại nhìn gương chiếu hậu..hắn rất tò mò tại sao cô lại cứu con thỏ trắng này

" thỏ trắng này rất có duyên "

" người nước ngoài thì phải.."

Cảnh kỳ tò mò ngó nghiêng nhìn khuôn mặt của cô một cách dò xét.

" lão đại chúng ta đưa thỏ trắng theo sao?"

" cô ta có ích thì đưa theo không thì vứt "

Hắn nhìn Ngữ Âm không biết bao nhiêu lần rồi...không biết hắn sẽ dùng cô làm gì đây.Ngữ Âm khẽ mở đôi mắt nhìn người đàn ông đối diện

Khuôn mặt tinh sảo với sóng mũi cao, đôi mắt sắc lạnh đẹp mê người cùng với một thân hình cao lớn. Ba cúc đầu tiên của chiếc áo sơ mi hắn buông thả để lộ ra bộ ngực vạm vỡ màu đồng..toát lên cương vị uy lãnh, đáng sợ.

" hắn ta là ai!"

" Lục Cảnh Thành "

Câu hỏi này hiện lên trong đầu cô rất nhiều về gia thế, địa vị của hắn ở đây.Ngay cả loại xe hắn đi cũng phải dạng tầm thường người bình thường nói mua là mua được.Đứa con của cô ở Budapest cũng không thể sánh được với nó

Chiếc Mercedes MayBach sang trọng dừng chân trước một cánh cổng biệt thự to lớn. Một dàn vệ sĩ cúi rạp người trước chiếc xe của Lục Cảnh Thành. Ngữ Âm tròn mắt ngạc nhiên

"......"

Trước cánh cửa ra vào bước vào biệt thự đám người làm căn biệt thự đi đến cung kính mở cửa

" Ngài Lục "

" Cậu Cảnh "

" Cô Cảnh "

" Ngài Cố đều đang đợi mọi người bên trong ạ "

Tiếng người làm trong căn biệt tự vang lên tôn nghiêm, cung kính người ngồi trong xe. Lục Cảnh Thành vừa định bước xuống xe thì liền bị Cảnh Kỳ ngăn lại

" lão đại cô ấy.. " Cảnh Kỳ do dự nhìn con thỏ trắng

" lê theo "

Hắn lạnh giọng rồi quay người xuống xe

Cảnh Kỳ dìu Ngữ Âm theo sát Lục Cảnh Thành và Cảnh Nhất phía trước.

" Cô nói xem cô đến từ đâu? May ra tôi sẽ giúp cô về nước! "

" Hungary "

" Hả!! Đông Âu sao "

Cô ngạc nhiên mà lớn giọng khiến mọi người chú ý ngoại trừ Lục Cảnh Thành

Ánh mắt Cảnh Kỳ thoáng lên vẻ hiếu kì về đất nước xa lạ nhìn Ngữ Âm chằm chằm.Ngữ Âm nhận ra mình đã lỡ lời nhưng...bây giờ cô chẳng còn đường lui nữa rồi.Tên Lâm Bạch và lão già thối kia không thèm đến giúp cô càng khiến cô thất vọng. Mười năm năm gia nhập tổ chức chẳng lẽ bọn họ đều như vậy không có một chút tình cảm ư?