Em, Em Là Của Anh

Chương 39



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chấm định vị nhỏ bởi vì tàu khởi hành mà cách càng lúc càng xa nhau.

Tựa như đem nỗi nhớ của Hàng Tuyên càng kéo dài.

Rõ ràng, chỉ mới xa nhau có một tiếng đồng hồ thôi.

Hàng Tuyên lấy quyển sách trong túi ra, quyết định phân tán lực chú ý một chút.

Tình cờ dựa vào cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống, phảng phất như đang trở lại ngồi ở thư viện.

Đột nhiên có một tiếng “A”, người phụ nữ ngồi đối diện ánh mắt sáng ngời nhìn Hàng Tuyên.

“Bạn học này, con cũng học cấp ba sao?”

Hàng Tuyên có chút co quắp nhấp nhấp môi, “Dạ… Đã học.”

Người phụ nữ hiển nhiên không quan tâm, bà chỉ thấy bìa quyển sách trên tay Hàng Tuyên.

《 Tính toán hình học không gian cổ điển — Phiên bản giáo dục cấp bậc Trung học phổ thông 》.

Người phụ nữ xoa xoa mái tóc của cô gái bên cạnh, “Con gái dì, năm nay học lớp 11.”

Từ lúc lên xe, Hàng Tuyên hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, ở đó chỉ toàn là Trì Uyên.

Mặc dù thấy được cô gái đang xếp bài tập lên bàn nhỏ với vẻ mặt không vui lắm, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng cậu ôm điện thoại xem lại lịch sử trò chuyện với Trì Uyên.

Mẹ của cô gái nói, “Nhìn con bé, môn toán học không tốt, dì dạy thế nào cũng không được.”

Cô gái đỏ mặt, nhỏ giọng oán trách, “Mẹ, đừng nói nữa.”

Hàng Tuyên hiểu ý, đóng sách lại, có chút khẩn trương, ngón tay vân vê ở góc sách.

Cậu xin lỗi, “Con cũng không chắc nữa.”

Tuy nhiên sự háo hức muốn thử đúng là không thể kiềm nén được.

Kiến thức cấp ba đối với Hàng Tuyên đúng là không còn xa lạ gì nữa, tuy rằng cậu đã nghỉ học nhiều năm, nhưng khi ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, chỉ có lăn qua lộn lại đọc sách mới có cảm giác mình sống không lãng phí ngày tháng.

Sách cổ dù đọc hàng trăm lần cũng không hề mệt mỏi.

Đông Pha tiên sinh không hề nói dối cậu.

Mỗi câu hỏi của cô gái đều được cậu thuận lợi trả lời, cảm giác đạt được thành tựu làm cậu sung sướng cả một chặng đường.

Hàng Thần đã đợi ở nhà ga từ sớm, trên tay cầm một ly sữa đậu nành nóng.

Mây đen đã che lấp cả thành phố, đã 11 giờ, bên ngoài mưa lâm râm, khiến cho cái rét tháng ba càng tăng thêm phần ẩm ướt.

Đám đông lục đục túa ra từ lối ra vào.

Hàng Thần chăm chú nhìn đám người đi ngang, ánh mắt bật chế độ sàng lọc cây xanh.

Cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Hàng Thần.

Hàng Tuyên cúi đầu gõ gõ trả lời Trì Uyên.

Cậu biết hôm nay Trì Uyên rất bận, cậu vẫn luôn nhịn không chủ động gửi tin nhắn, nhưng thể không chịu nổi khi Trì Uyên nhắn qua dấu chấm hỏi, cậu liền muốn chia sẻ cảm giác thành tựu cho anh.

Cậu đã chỉnh sửa tin nhắn rất nhiều lần.

Nghĩ nghĩ lại xóa.

Cuối cùng chỉ trả lời: Gặp gỡ thành công, đừng lo lắng. [chủ nghĩa Mác ngoan ngoãn.gif]

Hàng Tuyên lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, thật trùng hợp*, nhìn thấy Hàng Thần trong đám đông kia duỗi cổ tìm mình.

*好巧不巧 – hảo xảo bất xảo

Ga tàu hỏa chỉ cách trường đại học của Hàng Thần một con sông.

Sau ba chuyến tàu điện ngầm hai người vẫn không thể chen chân lên được vì quá đông, đơn giản đổi qua đi xe buýt, vừa lúc có thể ngắm phong cảnh thành phố dọc đường.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Hàng Thần đã nhìn cậu không biết bao nhiêu lần, cũng vô số lần đánh giá anh trai mình.

“Anh.”

“Hả?”

Hàng Tuyên nhìn về phía cậu, nhìn thấy trong mắt em trai có khiếp sợ, nghi ngờ còn có thể là hâm mộ.

Cậu nghĩ, khoảng khắc em trai không nhận ra mình, bản thân sẽ không biết xấu hổ mà khoe khoang, hẳn là cậu có thói ham hư vinh* rồi.

*Hư vinh thực chất là một hình thức lừa người lừa mình, bởi vì không có nên mới cố gắng thể hiện, nỗ lực cả một đời chỉ để nhận được sự ngưỡng mộ của người khác, đến cuối đời mọi thứ cũng hóa hư vô.

Nhưng thực tế lại không thể nào đắc ý được, cũng không vui cho lắm.

Hàng Thần thúc giục cậu, “Sữa đậu nành sắp lạnh, mau uống đi.”

Thật ra Hàng Thần muốn nói, cậu vốn muốn dùng tám nghìn tệ để mua một cái laptop rồi lại đóng học phí, còn dư thì mua cho mình quần áo, làm vậy thì có thể lấy đồ cậu đang mặc trên người đưa cho anh trai.

Đúng là trong nhà cái gì cũng đều đầu tư cho cậu hết, anh trai mặc lại đồ cũ của cậu là chuyện bình thường.

Nhưng vào lúc này Hàng Thần không thể nói nên lời.

Thời tiết có sương mù mênh mông lại mưa nhỏ đầm đìa, thực sự rất khó chịu.

Xe buýt dừng lại ở con đường trường đại học Viên, hai anh em xuống xe.

Hàng Tuyên lấy trong túi xách ra một chiếc dù, hai người xúm vào, chậm rãi đi vào trong trường học.

===================
  • Chủ nghĩa Mác ngoan ngoãn.gif – 马克思主义乖巧.gif




===================

**Trong chương này chắc mọi người thấy từ cậu hơi nhiều, tại mình để Hàng Tuyên với Hàng Thần đều là cậu luôn. Nhưng chỉ cần đọc là mọi người phát hiện ra đang nói về ai à. Cảm ơn mọi người.