Em, Em Là Của Anh

Chương 45



Trì Uyên sững sờ.

Nước mắt Hàng Tuyên thế nào cũng không ngăn lại được, hơi rượu làm cảm xúc của cậu được phóng đại gấp trăm lần, làm càn mà cắn nuốt cậu.

Không biết lại não bổ tới chuyện đáng sợ gì, tay Hàng Tuyên run rẩy nắm chặt lấy cạnh bàn.

Cậu khó chịu khóc nức nở, đôi mắt đẫm lệ toát lên vẻ kinh hoàng, lẩm bẩm không ngừng lặp đi lặp lại “Không được”, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Trì Uyên lại cười khổ.

Anh lại giơ tay lấy thêm khăn giấy, giúp người đang khóc đỏ mặt lau nước mặt lại lau nước mũi.

“Không khóc, ngoan nào.” Trì Uyên dịu dàng dỗ cậu, “Em bây giờ đã ở chung với Trì Uyên rồi, không khóc, nha?”

Hàng Tuyên vẫn khóc, thút tha thút thít.

Trì Uyên bất lực, trong lòng không biết đang đau cậu hay đang mềm ra, chắc là mỗi cái có một nửa đi.

Anh vừa dỗ vừa dụ cậu, “Thích Trì Uyên từ khi nào?”

Hàng Tuyên cụp mắt, nước mắt rơi xuống lã chã, tay lại ôm bình rượu, vô thố* moi moi giấy.

*无措: Vô phương ứng đối. Miêu tả cực kì sợ hãi

“Đút em ăn… Ăn nguyên tiêu, ăn ba cái nguyên tiêu.”

Trì Uyên chấn kinh rồi.

Cho nên căn bản không phải là do anh quyến rũ được cậu?

Cái lý do củ chuối đó thậm chí còn không hề liên quan tới anh một chút nào?

Như vậy là rất sớm, anh vừa mới về quê, lúc đó chỉ cảm thấy đau lòng Hàng Tuyên, còn mang theo một chút xót xa cùng đồng tình.

Trì Uyên buồn thảm chửi nhỏ một tiếng, ngửa đầu uống rượu.

Hàng Tuyên vẫn còn thổ lộ nỗi lòng, đắm chìm trong thế giới nhỏ bé tràn đầy tâm tư của mình.

“Chỉ có Trì Uyên, sẽ, sẽ tốt với em như vậy… Sẽ hỏi em ‘ thích không ’, em, em đều thích nha, Trì Uyên hỏi em đều thích… Còn sẽ hỏi em nghĩ như thế nào, hỏi, hỏi ý kiến của em… Đó giờ đều không, quyết định thay em… Ngay cả một ly trà sữa, đều, đều phải em một chút…”

Trì Uyên cười nhẹ, không muốn ngắt lời Hàng Tuyên, nhưng vẫn không nhịn được, nói, “Trì Uyên muốn dẫn em đi mua máy tính.”

Hàng Tuyên nghe vậy ngẩn ngơ, cái mũi trừu hít hít càng nhiều, nước mắt không ngừng rơi, “Cái đó cũng là, cũng là rất tốt với em, anh ấy… Anh ấy rất thích trêu em…”

Trì Uyên cười nhẹ, “Còn không phải bởi vì em đáng yêu.”

Cười xong lại lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu.

Hàng Tuyên càng ngày càng choáng váng, ngay cả ngồi cũng sắp không vững, ngã trái ngã phải, nếu không phải tay còn đang ôm bình rượu chống trên bàn, chắc là cậu đã té từ lâu.

Trì Uyên muốn đưa cậu về khách sạn.

“Thần thần liền, liền không hỏi… Chỉ cần em ấy chăm chỉ học hành, trong nhà liền, liền cái gì đều theo em ấy… Hôm nay, cũng vậy…” Hàng Tuyên nhíu mày, có vẻ hôm nay gặp Hàng Thần quả thực không thoải mái, “Ăn cơm trưa, chỉ… Chỉ trực tiếp kêu phở, phở xào bò… Em, em muốn ăn mì xào…”

Trì Uyên vừa nghe cậu nhắc đi nhắc lại, vừa quét mã tính tiền, lại vòng đến bên cậu giúp cậu quàng khăn.

Trì Uyên nhẹ nhàng véo véo khuôn mặt nóng như lửa đốt của cậu, “Ngày mai về nhà lập tức xào mì ăn, được không?”

Hàng Tuyên “Dạ dạ” trả lời, nghe lời ngoan ngoãn buông bình rượu xuống, duỗi thẳng tay để Trì Uyên mặc áo của mình.

“Em… Em rất thích Trì Uyên, em, em luôn nhìn lén anh ấy… Em còn, suýt chút nữa là tỏ tình rồi, cũng may… Cũng may là dừng lại kịp thời…”

Lời nói này dùng giọng điệu như nói về điều gì đó may mắn, nhưng nét mặt lại buồn khổ như sắp héo úa.

Trì Uyên nghe xong cũng dừng lại, “Hử? Vì sao lại không nói?”

Hàng Tuyên ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt mờ mịt, “Anh là ai? Tôi… Tôi mới, mới không nói cho anh nghe.”

Trì Uyên kéo cậu lên, cũng đừng hy vọng cậu có thể đi đứng đàng hoàng, trực tiếp cõng người trên lưng.

Vừa ra khỏi căn lều, gió lạnh ban đêm thổi hai người muốn rét.

Trì Uyên lại thả Hàng Tuyên xuống, đội mũ cho cậu.

Cố tình Hàng Tuyên lại ngã xuống, quơ tay giãy giụa lung tung, “Anh là ai! Anh bỏ tôi ra… Tôi, tôi là của Trì Uyên… Anh tránh ra…”

Trì Uyên muốn đỡ cậu dậy, lại muốn đội nón chỉnh tề, luống cuống tay chân.

Hàng Tuyên còn quậy, “Tôi muốn, muốn tìm Trì Uyên… Tôi… Ừm…”

Trì Uyên ôm hôn cậu một cái, môi lưỡi đều là vị rượu, không ngon chút nào.

Cũng may làm cậu ngừng quậy.

Trong lòng Trì Uyên chửi nhỏ một câu, thật là, khi anh trộm hôn khuôn mặt này, chỉ chừa lại đôi môi là không chạm tới.

Chính là vì để lại cho tới khi tỏ tình với Hàng Tuyên.

Quả nhiên thực tế luôn khác xa.

Trì Uyên dịu dàng mút mút Hàng Tuyên, sau khi tách môi lưỡi ra lại mổ mổ* vào khóe miệng với chóp mũi của cậu.

*kiểu chạm rồi dứt ra liền, mà mình thấy từ mổ mổ dth nên để lại.

“Tôi hỏi em,” Trì Uyên dừng lại, đổi lời, “Trì Uyên hỏi em, em phải thành thật trả lời.”

Hàng Tuyên vẻ mặt vô tội lại mê mang, môi đỏ hơi hé, đôi mắt mở to càng mang theo long lanh nước, hoàn toàn bị người ta bắt nạt tới không biết làm sao.

Trì Uyên nhân cơ hội đội mũ đàng hoàng cho cậu, hỏi, “Em thích Trì Uyên, là bởi vì không có ai để dựa dẫm nên chỉ có thể dựa dẫm vào Trì Uyên phải không?”

Hàng Tuyên ngốc lăng.

Trì Uyên kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, hỏi chậm rãi từng chữ từng chữ.

Nước mắt Hàng Tuyên lại trào ra, nức nở nói, “Anh nói bậy! Tôi, tôi không phải… Tôi chính là, chính là thích anh ấy…”

Trì Uyên cảm thấy mỹ mãn, ôm khuôn mặt của Hàng Tuyên hôn hôn, “Thật ngoan.”

===================

**Bé Hàng Tuyên dễ thương quá điiiiiiiii. Vì ẻm không nhận ra Trì Uyên nên mình cho ẻm xưng tôi nha.