Em, Em Là Của Anh

Chương 47



Phòng khách sạn có bồn tắm.

Trì Uyên sợ dơ, không ngâm mình.

Lại nhìn người đang nằm trên giường, cũng lười kêu cậu dậy.

Trì Uyên cởi hết đồ trên người cậu chỉ chừa mỗi quần lót, đắp chăn cho cậu, chỉ chừa cái đầu cho cậu thở.

Lại vào phòng tắm nhúng khăn vô nước ấm, kiên nhẫn thả nhẹ động tác, lau khuôn mặt khóc tới đỏ bừng cùng cái cổ ướt nước mắt của bảo bối.

Cuối cùng là đi tắm, sẵn tiện dập tắt ngọn lửa tình dục vừa nhen nhóm.

Khi Trì Uyên ra đã thấy Hàng Tuyên ngồi trên giường với khuôn mặt nhỏ đang nhăn nhó.

Ngực và lưng đều lộ hết ra, cũng không biết lạnh.

Trì Uyên đến gần, thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy?”

Hàng Tuyên chớp chớp mắt, mê mang mở to mắt nhìn một lúc, mới nói, “Muốn… Muốn uống nước.”

Trì Uyên rót hai ly nước ấm, để cả hai cùng uống.

Uống xong, Hàng Tuyên lẩm bẩm, “Em… Em muốn tìm Trì Uyên…”

Trì Uyên cảm thấy nghẹt thở.

Thì ra cậu vẫn chưa tỉnh rượu?

Trì Uyên bước lên giường, kéo Hàng Tuyên nhét lại vào trong chăn, ôm trong ngực.

Hai người lần đầu tiên có tiếp xúc da thịt, Trì Uyên nhịn không được xoa xoa người cậu.

Anh hôn môi Hàng Tuyên, “Bảo bối, sau này chỉ cần em uống rượu trước mặt người khác, cũng có thể làm tôi phát điên.”

Căn bản Hàng Tuyên nghe không hiểu, cậu chỉ cảm thấy trên môi thật mềm thật thoải mái.

Không chỉ có trên môi, mà cả cơ thể cũng vậy.

Đầu Hàng Tuyên choáng váng chỉ có “Thoải mái”, cậu cố gắng chui vào trong lòng Trì Uyên.

“Còn… Còn muốn, sờ… sờ em tiếp đi…”

Trì Uyên cứng đờ, thật ra không khéo cho lắm.

Hàng Tuyên rất vội vàng, tay chân đều quấn lấy cả người Trì Uyên, cơ thể còn đang tẩm rượu thì lại mềm mại nhiệt tình.

Đôi tay cậu vịn vào trước ngực Trì Uyên, giọng nói khàn đi vì khóc, “Muốn… Sờ, sờ sờ em… Trì Uyên… Còn muốn hôn…”

Phòng đã được kéo rèm cửa, ánh sang duy nhất phát ra từ đèn ngủ, nhẹ nhàng mờ ảo.

Hiện tại, thêm một chút ái muội cùng kích thích.

Trì Uyên gần như cứng lên ngay lập tức, cách lớp quần lót mà chạm* lên đùi Hàng Tuyên.

*là đỉnh – 顶 đó nha. Mình tính giữ nguyên mà thấy hơi kì.

Anh đặt lòng bàn tay phía sau lưng trơn bóng của Hàng Tuyên, sờ soạng vài cái để trấn an cậu, “Ngoan, đừng kêu, đừng… Đừng lên tiếng…”

Giống như con mèo được vuốt lông, duỗi người nhấc eo thoải mái.

Tay Trì Uyên không dám ngừng lại, sợ mèo con chờ không được mà khóc nức nở.

Hàng Tuyên ngẩng đầu, hôn khắp nơi, vừa hôn vừa cảm thấy chưa đủ mà cọ xát lung tung trên người Trì Uyên, “Mềm đâu? Muốn, muốn mềm… Hôn em… Trì Uyên, hôn hôn em…”

Trì Uyên nhẫn nhịn, nhào nặng vòng eo mảnh khảnh của cậu một phen, “Chỉ có cứng thôi, muốn hay không? Hử?”

Hô hấp thoải mái, uốn éo càng thêm vui vẻ, kích động nhắm đôi mắt cùng hàng mi dài, “Trì Uyên cho em… Em, tất cả em đều muốn…”

Trì Uyên nâng khuôn mặt Hàng Tuyên rồi hôn lên, ngậm lấy đôi môi không nghe lời mà mút cắn mãnh liệt.

Hôn môi còn kích thích hơn là ngọn đèn lờ mờ.

Trì Uyên lật người, đè lên người Hàng Tuyên, môi lưỡi vẫn gắt gao quấn lấy.

Đầu lưỡi chạm nhau, mềm mại mà nóng bỏng, cảm giác lạ lẫm này làm cho Hàng Tuyên phải nhíu mày, rồi lại ra sức thè lưỡi để đón tiếp, tôi cần thì tôi cứ lấy.

Tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra từ cổ họng, lại không nhịn được mà làm nó lớn hơn.

Nước miếng chảy ướt khóe miệng, đôi tay cũng vô thức mà vòng qua vai Trì Uyên, muốn anh càng ra sức đè lên người cậu.

Hàng Tuyên bật khóc thỏa mãn, lúc kết thúc hôn môi lẩm bẩm rất nhanh, “Trì Uyên, em rất thích anh… Em thích…”

Trì Uyên hôn khắp người cậu, mút môi cậu, “Anh biết, anh cũng thích em.”

Hàng Tuyên rên rỉ trầm thấp, tác dụng chậm của cồn tràn ngập toàn thân, làm cậu mẫn cảm lại khát vọng, giống như chìm đắm trong mộng xuân khô nóng, làm càn mà hưởng thụ ước mơ được thân mật của mình.

Những nụ hôn dịu dàng kéo dài từ trán đến cổ, xương quai xanh, trước ngực, Hàng Tuyên không chịu nổi mà kêu ra tiếng, nhưng ngoại trừ thở dốc, lăn qua lộn lại cũng chỉ có hai chữ “Trì Uyên”, cậu khó lòng kìm nổi mà hạ thân đứng thẳng, cẳng chân cũng móc lên người Trì Uyên, lúc mông bị xoa nắn cũng khiến cậu run rẩy.

Trì Uyên lại hôn trở lại môi Hàng Tuyên, cẩn thận liếm láp, “Nhị Tuyên, thích không?”

Hàng Tuyên tự đốt bản thân tan chảy, cậu đưa tay tự cởi quần lót, “Thích… Trì Uyên, anh, anh sờ sờ em… Em muốn anh… Muốn nhanh rất nhiều lần rồi…”

Trì Uyên bị cậu trêu đến xuống tay không biết nặng nhẹ.

Quần lót hai người bị quăng tứ tung, dương v*t cọ lên nhau, bị Trì Uyên bắt lấy cầm trong lòng bàn tay mà tuốt.

Căn bản Hàng Tuyên không chịu nổi kích thích lớn như vậy, khiến cho căn phòng tràn ngập tiếng cậu rên rỉ, tiếng kêu nhiệt tình lại vì khóc nức nở mà run lên, nghe êm tai muốn mạng.

Trì Uyên tấn công lên cổ Hàng Tuyên, động tình để lại vài dấu hôn trên đó, dưới thân không nhịn được làm ra động tác giống như giao hợp, cả hai đều ướt át không thôi, đặc biệt là Hàng Tuyên, không chỉ dương v*t chảy nước, mà huyệt khẩu cũng ướt đẫm.

Ánh mắt Trì Uyên đen thêm vài phần, nhìn Hàng Tuyên đang lún sâu vào gối nằm, khuôn mặt đỏ bừng không có dấu hiệu dịu lại, đôi môi sưng tấy không khỏi phát ra tiếng kêu khe khẽ, trong mắt cậu toát lên vẻ quyến rũ cùng vô tội, xinh đẹp kỳ cục.

Trì Uyên sờ lên khóe mắt ướt nước vì khóc của cậu, lại cúi đầu hôn môi, tay còn lại cũng tìm được phía sau, đầu ngón tay chạm vào huyệt khẩu mềm mại, Hàng Tuyên liền ngẩng cao cổ, thắt lưng thẳng tắp, cơ thể nóng bỏng cũng run lên nửa buổi, tất cả đều bắn lên ngực của chính mình.

Trì Uyên không ngờ cậu mẫn cảm như vậy.

Hàng Tuyên còn nghẹn ngào rên rỉ, tay chân mềm nhũn, cả người thoải mái như sắp tan vào giường, cực kì mệt mỏi nhưng lại vui sướng tràn trề.

Cậu lại ô ô kêu một tiếng “Trì Uyên”, đầu hơi nghiêng, rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay

===================

**À há, chưa làm tới bước cuối