Em, Em Là Của Anh

Chương 61: Phiên ngoại 1



Năm phút nữa tan học.

Hàng Tuyên ngồi kế cửa sổ, ngo ngoe rục rịch, không thể nghe hiểu cái gì vi phân tích phân.

Năm phút trước, Trì Uyên nhắn cho cậu một tin: Gặp ở cổng.

Hôm nay là thứ sáu, cũng là ngày Lễ Tình Nhân, không khí ái muội ở khắp mọi nơi.

Hàng Tuyên cũng bị không khí nồng đạm này tiêm nhiễm, cả ngày đều ảo tưởng, ngay cả đại não đều bị Trì Uyên xâm chiếm.

Tin nhắn lại bắn tới, là yêu cầu thêm bạn: Hàng Tuyên, tôi thích cậu.

Toàn bộ lời mời kết bạn chưa được chấp nhận đều là bày tỏ cùng tán tỉnh.

Hàng Tuyên tập mãi thành quen, mặc kệ, lén nói với bạn cùng phòng.

“Giúp tôi cầm sách về ký túc xá đi, thứ hai mang đồ ăn ngon cho cậu, cảm ơn cảm ơn!”

Bạn cùng phòng nhìn cậu nhảy nhót, lúc này không tranh thủ chặt một miếng thịt thì đợi tới khi nào nữa.

“Tuyên à, lần trước cậu làm sushi rất hợp khẩu vị của tôi.”

Hàng Tuyên không chút do dự gật đầu, “Thành giao!”

Chuông tan học vang lên, chân trước giảng viên vừa đi, sau lưng Hàng Tuyên đã chạy ra khỏi phòng học.

Ba người bạn cùng phòng nhìn cậu cảm thán.

“Có gia đình, đúng là không giống chúng ta.”

“Khẳng định tối nay lại có người gõ cửa tìm Tuyên của chúng ta, hy vọng bọn họ đưa món gì khác ngoài socola, tôi ăn sắp ngán rồi.”

“Tôi không hiểu, nói ngàn lần là Tuyên của chúng ta đã có gia đình, vậy sao bọn họ vẫn giống như domino người trước vừa ngã, người sau đã lên.”

“Hắc hắc hắc, lúc trước cũng không biết là ai, thấy Hàng Tuyên mắt đều phát sáng.”

“Lại nhắc chuyện đó! Đâu phải tụi bây chưa thấy Trì Uyên, còn ai có thể so được hả?”

Ai cũng không so được Trì Uyên đang nhìn bảo bối Nhị Tuyên từ xa, gió nóng thổi tung góc áo sơ mi sọc của cậu, không ai có thể nhận ra đây là một sinh viên năm hai.

Hàng Tuyên hồng hộc chạy tới, bất chấp đông người, không giảm tốc độ nhào vào ngực Trì Uyên.

“Nóng quá.” Hàng Tuyên cọ cọ mặt, lau mồ hôi.

“Nóng còn ôm.” Nói như vậy, nhưng cũng không buông tay đang ôm cậu ra.

Thời gian còn sớm, hai người lái xe đến công viên trò chơi, trước tiên là ăn đá bào mát lạnh, sau đó lại mang giày trượt băng, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào sân trượt băng.

Người xiêu xiêu vẹo vẹo chính là Hàng Tuyên, Trì Uyên vẫn nhẹ nhàng giống như thường ngày.

Sau khi té ngã không biết bao nhiêu lần, mặt nhỏ Hàng Tuyên như đang khóc tang tự hoài nghi bản thân.

“Có phải tiểu não mình phát triển không được tốt không?”

Trì Uyên khá là sung sướng, nhìn tâm can bảo bối bỏ cuộc mà ngồi dưới đất.

“Té có đau không?”

Vẻ mặt Hàng Tuyên đau khổ, “Đau.”

Thật ra, có đồ bảo hộ nên té không hề đau, nhưng cậu chính là muốn được an ủi.

Trì Uyên lại lơ đi, trượt chậm rãi xung quanh cậu.

“Đau là được, đủ đau tự động biết trượt.”

Hàng Tuyên mím môi, hơi hơi mở to mắt, trừng anh.

Trì Uyên cười càng thêm sung sướng, đưa tay cho cậu, “Lại tới.”

Hàng Tuyên nắm chặt tay anh, vừa mới đứng dậy lại muốn té, được Trì Uyên vững vàng ôm vào lòng.

Những việc quan tâm có thể đến muộn, nhưng vĩnh viễn không bao giờ thiếu.

Lúc sau, cho dù Hàng Tuyên có luống cuống tay chân thế nào cũng không té, cậu cũng từ từ cảm nhận được lạc thú đứng trên giày băng, làm cậu không thể không nhớ tới câu nói — tha hồ hưởng thụ tơ mềm*.

*纵享丝滑

Sau đó trên sân băng có rất nhiều trẻ con, mặc đồng phục, nắm tay nhau thành hàng dài, chơi diều hâu bắt gà con với hai vị huấn luyện viên.

Hàng Tuyên dựa vào lan can bảo hộ thở hổn hển, nhìn đám trẻ đang vui đùa hận không thể bay tới dập đầu bội phục.

Trì Uyên xoa cậu, “Thích không?”

Hàng Tuyên gật đầu một cách thành khẩn, “Nghiện rồi, sau này còn muốn tới nữa.”

Trì Uyên liền cười, “Đưa em tới sân trượt băng để vận động buông thả*, lần sau chúng ta lại xem vận động như thế nào?”

*里番 – Lý phiên. Mình chả biết nó là gì nữa, search ra phim hoạt hình người lớn. =)

Hàng Tuyên nghi hoặc, “Lí phiên? Lí phiên là môn thể thảo gì?”

Trì Uyên sát lại, lưu manh thổi nhẹ một cái, “Vận động trên giường.”

Hàng Tuyên nghẹn lời.

Có con nít ở đây, đang cười hi hi ha ha không ngừng.

Hai người ngồi nghỉ ngơi một chút, nhìn bọn trẻ con đùa vui.

Trì Uyên hỏi, “Thích sao?”

Hàng Tuyên đoán, “Anh nói tụi nhỏ này hả?”

Trì Uyên “Ừ” một tiếng.

Hàng Tuyên nghiêm túc suy nghĩ, lại nói, “Nếu không gặp được anh, hiện tại chắc là em đã… Ít nhất đã có một bảo bảo đi, có lẽ lúc này đang dỗ đứa nhỏ ăn cơm?”

Trì Uyên nghĩ thôi đã thấy ngực đau, “May mắn.”

Hàng Tuyên cười rộ lên, vẫn là câu nói kia, “Em nghe theo anh.”

“Chờ thêm hai ba năm nữa, không phải em muốn làm giáo viên sao? Chờ em tốt nghiệp, xem em có muốn học lên nữa không, hay là muốn làm giáo viên thực tập. Chờ công việc em ổn định, chúng ta hãy tính tới việc muốn sinh bảo bảo.”

“Dạ, em thấy rất khả thi.”

Trì Uyên ôm chầm Hàng Tuyên từ phía sau, dẫn cậu trượt chậm rãi về phía cửa.

“Bây giờ, tôi có một bảo bảo là em cũng đủ rồi.”